Chương 9

Nhưng mà, ta và Tiêu Sách cũng không tính tha thứ cho Tiêu Cẩn dễ dàng như vậy.

Gã nói Tuyết Nhu chính là nữ nhi của Thừa tướng.

Nếu có thể thông gia thì địa vị Tiêu Cẩn càng thêm củng cố.

Nhưng mà đôi mắt của vị Tuyết Nhu này trời sinh đã không khỏe.

Cũng bởi vì vậy mà gã muốn dùng mắt ta để đổi lấy sự ái mộ của Tuyết Nhu.

Đổi lấy quyền thế của gã.

Tiêu Sách cũng muốn báo thù cho ta.

Hắn nói, trước giờ hắn cảm thấy ngôi vị Hoàng đế này vốn không cần m./á/u t.ư.ơ.i để lót đường.

Nhưng bây giờ, hắn cảm thấy nên có chút m/.á.u mới được.

Kí ức của ta rất loạn, có nhiều chuyện dù thế nào ta cũng không nhớ nỗi.

Chỉ nhớ được vài mảnh kí ức vụn vặt mà thôi.

Trong đó gồm có cả việc bày binh bố trận trong phủ đệ của Tiêu Cẩn, ta cũng đã cung cấp cho Tiêu Sách thông tin hết rồi.

Hắn cười cười: "Uyển Uyển vất vả rồi nhưng mà ta không hi vọng nàng nhớ lại những chuyện trước kia, sợ nàng cảm thấy đau lòng. Mặc dù ta có thể dùng những thông tin đó nhưng ta muốn dùng thủ đoạn của mình để đối phó Tiêu Cẩn hơn."

Ta lập tức đặt lên mặt hắn một nụ hôn.

Sau đó, ta còn nhớ lại cách nấu cháo sở trường của ta trước kia.

Vì thế ta đích thân xuống bếp, nấu một chén cháo thịt.

Phương Bắc chưa từng có ai nấu cháo như vậy.

Tiêu Sách cảm thấy mới mẻ, thưởng thức hồi lâu rồi mới nếm thử một muỗng.

Hai mắt hắn đột nhiên sáng lên: "Ta chưa từng nếm cháo kiểu này bao giờ."

Ta cười với hắn, có hơi mất tự nhiên.

"Ta chỉ biết nấu cháo này thôi, thậm chí còn không biết nấu cơm nữa."

Tiêu Sách buông bát và muỗng xuống.

Khóe môi hắn cong lên: "Nàng là chủ nhân của Đông Cung, đương nhiên không cần phải xuống bếp, nếu nàng muốn ăn thì sau này ta sẽ học rồi nấu cho nàng ăn, nàng không cần vội vàng gì cả đâu."

Hai ta ôm nhau.

Thế mà ta lại bất ngờ thấy bên ngoài bức tường có thấp thoáng một bóng dáng quen thuộc.

Bóng dáng đó gần như là chạy trối chết để rời khỏi.

Sau đó nhanh chóng biến mất không thấy.

Là Tiêu Cẩn.

Đời ta sẽ không bao giờ nhìn sai bóng lưng của gã.

Kí ức của ta lại nhiều thêm một chút.

Cháo thịt, trước kia ta cũng thường làm cho gã ăn.

Gã lớn lên ở Giang Nam, khẩu vị càng thiên về phương Nam nhiều hơn.

Lúc vừa mới đến Kinh Thành, ta cũng muốn làm cho gã ăn.

Thế nhưng gã nói: "Uyển Uyển, nàng đến Kinh Thành tìm ta, còn đích thân xuống bếp làm cái gì chứ?"

"Lúc đầu ở Giang Nam, ta cảm thấy cháo thịt là mỹ vị nhân gian, bây giờ nếm lại chỉ cảm thấy chán ngấy mà thôi, sao lại có thể nấu cháo như vậy được chứ?"

Gã đã không còn là Tiêu Cẩn ở Giang Nam từ lâu lắm rồi.