Chương 10

Tiêu Cẩn đến tìm ta.

Gã nói: "Nếu không phải Tiêu Sách thì người cứu nàng vốn là ta. Cháo thịt mà nàng nấu, vốn cũng thuộc về ta. Uyển Uyển vì sao nàng không thể cho ta một cơ hội nữa?"

Gần đây, gã bị Tiêu Sách hành tới sứt đầu mẻ trán, thế mà tại thời điểm mấu chốt còn đến đây tìm ta.

Vây cánh của gã, dù là trong tối hay ngoài sáng đều đã bị Tiêu Sách nhổ bớt.

Trái lại, tên Thừa tướng kia vẫn luôn đứng về phía gã.

Không hổ là người dù có m.ó/c đ.ô.i m.ắ.t của ta ra, gã cũng muốn bảo vệ ở kiếp trước.

Sau lưng gã vẫn còn vây cánh, bọn họ đều đang chờ xem liệu có nên tiếp tục ủng hộ gã nữa không.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được hiện tại Tiêu Sách mới là chỗ dựa vững chắc.

Nhưng ta biết hôm nay gã sẽ đến tìm ta.

Ta đã nói với Tiêu Sách rồi.

Hắn không muốn để cho ta mạo hiểm nhưng ta cũng muốn cống hiến một chút sức lực cho hắn.

Ta lén gửi thư cho những vây cánh của gã.

Chỉ cần bọn họ thấy Tiêu Cẩn vậy mà lại mạo hiểm vì một nữ nhân sau lưng bọn họ thì bọn họ sẽ bắt đầu suy xét lại, rốt cuộc Tiêu Cẩn có phải là người bọn họ nên ủng hộ hay không.

Quả nhiên, những người đó vốn đang ủng hộ Tiêu Cẩn nhưng sau đó lại chần chờ rồi bảo trì vị trí trung lập.

Hầu hết bọn họ đều không dám đặt cược vào Tiêu Cẩn.

Tiêu Cẩn tức giận vô cùng.

Gã lại nhìn thấy Tiêu Sách quăng tất cả mọi thứ lúc trước gã tặng cho ta đi.

Trong cơn tức giận, gã đã đập bể tất cả mọi thứ trong phòng.

Chỉ giữ lại mỗi chiếc khăn tay và con cún con làm bằng đất sét của ta cho gã mà thôi.

Nó cực kì xấu, lúc trước gã rất không thích, thế mà bây giờ lại giữ lại.

Trước đại hôn của ta và Tiêu Sách, Hoàng thượng từng tới thăm chúng ta.

Hoàng thượng thấy chúng ta ân ái thì không còn nghi ngờ gì nữa.

Lời nói ông ấy lộ ra ý cười: "Nhớ ngày đó trẫm cũng từng yêu một nữ tử hết sức chân thành."

Tiêu Sách: "Sau này thế nào?"

Ý cười của Hoàng thượng giảm vài phần.

"Sau này, nàng bị tiên hoàng ban chết."

Chúng ta lập tức giữ sự im lặng.

Hoàng thượng lại cười rộ lên: "Cho nên trẫm cũng hiểu được lòng của Sách Nhi, cũng hi vọng các con sẽ mãi không quên sơ tâm, đừng để hoàng cung làm lu mờ tình cảm ban đầu."

"Thấy các con ân ái như vậy, cũng không uổng công hôm ấy Sách Nhi tìm trẫm vào lúc nửa đêm, nó cầu xin trẫm phế bỏ chức vị Thái tử."

Ta ngạc nhiên.

Ta không ngờ rằng lúc trước Tiêu Sách lại dùng cách đó để thuyết phục Hoàng thượng.

Cũng không ngờ Hoàng thượng sẽ là người như vậy.

Trước khi đi, ông ấy chỉ nói với Tiêu Sách một câu.

"Giữa huynh đệ các con tranh chấp thế nào thì trẫm cũng không can thiệp nhưng trẫm hi vọng các con đừng tàn sát lẫn nhau."

Ngày đại hôn của ta và Tiêu Sách, tổ chức rất lớn nhưng mà ta vốn thích yên tĩnh. Vì vậy Tiêu Sách đã sắp xếp để thực hiện các nghi lễ nhanh gọn nhất, sau đó mời tân khách ra ngoài uống rượu.

Phía trong Đông Cung coi như cũng an tĩnh.

Chỉ là không biết Tiêu Cẩn ở đâu xông vào phòng tân hôn.

Ta che khăn voan đỏ, ngồi ở trên giường, vừa nghe động tĩnh là đã biết Tiêu Cẩn đến đây.

Gã đứng trước mặt ta rồi nhìn chằm chằm ta một cách si mê.

"Người lập gia thất cùng nàng, vốn phải là ta..."

Ta lạnh giọng đuổi khách: "Tam hoàng tử, đây không phải là nơi ngài nên tới. Nếu ngài không đi ta sẽ gọi người đấy."

Gã lại nở nụ cười ngốc nghếch.

Thế rồi lại như phát điên, gã tự k.h.ó.é.t h.a.i m.ắ.t của mình, hai hàng h.u.y.ế.t lệ chảy xuống:

"Ta dùng mắt của ta đền lại cho nàng, chúng ta quay trở lại như trước kia, có được không?"

Ngoài cửa vang lên tiếng nói quen thuộc.

Hắn chậm rãi gõ gõ cửa phòng rồi sau đó đi tới.

Hắn khẽ cười: "Hoàng đệ, gọi hoàng tẩu đi."

Ta khẽ nói: "Tiêu Cẩn, ngươi không biết làm vậy là đê hèn lắm sao?"

Tự mình hại mình thì còn cầu xin ai tha thứ cho?

Khiến gã thất thế và không có bất cứ tiếp xúc gì với gã mới là mục đích của ta.

Tiêu Sách đi đến, che ở trước người ta.

Hắn gọi ám vệ đến dẫn gã đi, hơn nữa hoàn toàn không lộ tiếng gió nào.

Trong một đêm, tất cả mọi người trong Kinh Thành đều biết chuyện Tam hoàng tử đã bị mù.