Chương 1

Ta là kẻ tàn tật mà mọi người hay gọi.

Ta ở trong một cái thôn nhỏ ngoài ngoại ô.

Ngày ta nhặt được Trần Cẩn, ta đang giặt quần áo bên bờ sông.

Nhìn thấy hắn mặc y phục tơ lụa bị rách tả tơi, nằm bất tỉnh nhân sự bên bờ sông.

Ta mềm lòng nên cứu hắn.

Ta dẫn hắn về căn nhà đơn sơ của ta.

Ngươi trong thôn nghe nói ta giấu nam nhân trong nhà.

Bọn họ mắng ta, sỉ nhục ta.

"Tuy Trương Uyển là kẻ què nhưng lại lả lơi ong bướm, bản thân mình có gương mặt không an phận, thế mà cứ giả bộ hiền ngoan, suýt chút nữa đã bị ả lừa gạt rồi."

"Hèn gì nam nhân trong thôn đều bị ngươi mê hoặc tâm trí, trước mắt còn dám giấu nam nhân lạ mặt trong nhà, ai biết sau lưng có còn quyến rũ nam nhân nào khác nữa không ha!"

Lời mắng chửi của bọn họ càng lúc càng khó nghe.

Thậm chí có vài tiểu hài tử không hiểu chuyện còn lấy đá và trứng thối ném ta nữa.

Họ cười mắng ta là kỹ nữ trong thôn.

Ta nắm chặt tay, tức giận đến mức xanh cả mặt.

Dự định cầm cây gỗ đánh đuổi những người này nhưng mới vừa bước hai bước, mấy đứa nhóc nhìn chằm chằm một chân của ta rồi ôm bụng cười lăn lộn.

"Đồ què! Ha ha ha cái đồ què!"

Chính lúc này, Trần Cẩn xuất hiện.

Võ công hắn cao cường, đánh mọi người chạy mất.

Sau đó hắn còn nhìn ta bằng ánh mắt dịu dàng: "Cảm ơn nàng đã cứu ta."

Ta lại nghe thấy hắn nói tiếp: "Đây là đôi mắt xinh đẹp nhất mà ta đã từng nhìn thấy."

Trần Cẩn là người dịu dàng nhất mà ta đã gặp.

Hắn dưỡng thương ở trong nhà của ta.

Mỗi buổi sáng, hắn sẽ đi hái hoa dại bên dòng suối, sau đó đặt ở đầu giường của ta.

Sau khi vết thương trên người hắn đã lành gần hết thì lời đồn đãi nhảm nhí trong thôn càng tăng lên.

Khi ta vừa giặt quần áo trở về thì nghe thấy âm thanh của Trần Cẩn.

Hắn cãi nhau với người ta, bàn tay nổi đầy gân xanh của hắn đang siết chặt cổ một người nam nhân.

"Đừng để ta nghe thấy ngươi nói xấu Uyển Uyển một câu nào nữa, nếu không… Ta sẽ g.i.ế.t ngươi!"

Ánh mắt hắn không hề dịu dàng mà vừa đen tối vừa độc ác, hệt như một giây sau sẽ bóp chết người này vậy.

Ta co rúm người lại.

Khi hắn ngước mắt lên thì đột nhiên chạm phải đôi mắt đang mở to của ta.

Hắn cực kỳ khẩn trương.

Lần đầu tiên, trên gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ bất lực.

Hắn nói: "Uyển Uyển, đừng sợ ta."

Ta nở nụ cười với hắn: "Cám ơn ngươi đã giúp ta."

Cho nên ta sẽ không sợ hắn nhưng ta cảm thấy xưng hô này quá mức thân mật, ta có hơi không quen.

"Sau này, ngươi đừng gọi ta là Uyển Uyển nữa."

Hắn nở nụ cười vô cùng dịu dàng: "Được, nghe theo nàng."