Nội dung: Thân phận hé mở... vậy cậu là ai? Là Soran, hay là Ogihara... Backy... Chuyện của hơn một trăm năm trước trong đầu cậu cũng không phải cực kì rõ ràng, bởi vì, cậu cũng không ghi nhớ chuyện n …
Nội dung:
Thân phận hé mở... vậy cậu là ai? Là Soran, hay là Ogihara... Backy... Chuyện của hơn một trăm năm trước trong đầu cậu cũng không phải cực kì rõ ràng, bởi vì, cậu cũng không ghi nhớ chuyện này trong lòng, cậu chỉ tinh tường nhớ kỹ tất cả mọi thứ ở “thế giới kia”. Cậu đã không phải Soran trong quá khứ, nhưng cậu... cũng không phải Ogihara Backy của thế giới kia nữa. Cậu là ai vậy? Trong cơ thể cậu có một người đang khóc, có một người vì tưởng niệm người thân, bạn bè mà liên tục khóc. Cậu mê man trên giường bốn năm, sau khi tỉnh lại thì cái gì cũng đã quên, quên tất cả mọi thứ của thế giới kia, quên... người cậu yêu nhất, cũng là người yêu cậu nhất. Đến tận một năm trước, cậu mới nhớ ra toàn bộ, khi tất cả kí ức này ùa vào trong đầu thì ngực cậu đau đớn đến mức thiếu chút nữa làm cậu không thở nổi.
Bộ này là quyển 2 của "Tôi không muốn làm hoàng tử"
Tóm tắt lại quyển 1:
"Backy, con thực sự quyết định?” Một vị phu nhân xinh đẹp ngồi trên ghế sô pha da xa hoa hỏi người ngồi đối diện trên thảm, có chút lo lắng lẫn không nỡ.
“Vâng, mommy.” Tóc đen mắt đen, thiếu niên nhìn qua chừng mười hai mười ba tuổi ngẩng đầu nhìn mẹ mình, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa nhìn đã biết hoàn toàn di truyền gương mặt xinh đẹp của người mẹ.
“Backy bảo bối, con mới mười ba tuổi, sao có thể một mình tới Nhật Bản học? Daddy không đồng ý.” Nam tử anh tuấn tóc nâu sẫm mắt xanh lục nghiêm túc nhìn con trai út của mình, vẻ mặt không tán thành.
“Backy, nếu như em nghĩ những người đó đáng ghét, đại ca sẽ giúp em giải quyết, đại ca không đồng ý em một mình đi đến nơi xa như vậy.” Trên sô pha, bên cạnh vị phu nhân xinh đẹp là một nam tử, cũng tóc nâu sẫm mắt xanh, nhìn qua không đến hai mươi tuổi, nhưng khuôn mặt nghiêm túc cùng cha mình giống hệt nhau.
“Backy, nhị ca cũng không đồng ý.” Một nam tử khác, tóc đen mắt vàng, nửa nằm trên sô pha, gương mặt tuấn mỹ tà tứ đích mỉm cười lộ vẻ không được phản bác. Nhưng mà, cái đó đối người khác còn dùng được, còn đối với con trai út Backy của tộc trưởng gia tộc Douglas mà nói, giống như thỏ cười, không có một chút uy hϊếp nào.
“Mommy, daddy, đại ca, nhị ca, con thực sự đã quyết tâm. Con chỉ muốn cuộc sống đơn giản, muốn làm một học sinh bình thường. Ở nơi này, con là Backy, là con trai của daddy và mommy, nên tuyệt đối không có khả năng thoát khỏi những người đó. Con có thể tự chăm sóc tốt bản thân, mọi người yên tâm đi”. Biết người nhà lo lắng cái gì, Backy nhấc tay thề.
“Backy, mommy biết suy nghĩ của con, con không muốn đánh tennis nữa cũng không sao. Thế nhưng, bên Nhật Bản mommy đã không còn thân nhân nữa, con một mình bên đó, mommy và daddy thật sự không yên lòng.” Nghĩ đến con trai sắp phải sống một mình, Ogihara Fujika đỏ mắt.
“Mommy...” Backy tiến đến trước mặt cha mẹ, quỳ gối trên thảm ôm thắt lưng hai người, “Con sẽ chiếu cố tốt bản thân, nếu như thực sự không được, con sẽ trở về.”
Vuốt gương mặt mỹ lệ rất giống mình của đứa con, Ogihara Fujika nhìn về phía trượng phu của nàng.
“Ta đã báo cho công ty bên Nhật Bản rồi, hàng tuần con phải liên hệ với họ. Còn nữa, nếu như con gầy đi cân nào, daddy sẽ tự mình đi Nhật Bản ‘ đón ’ con trở về.” Ken Douglas nhu nhu mái tóc dài của đứa con, nói ra nhượng bộ của bản thân.
“Cám ơn daddy.” Backy nghe được cha mình nói thì hài lòng hôn cha mẹ một cái, sau đó đứng dậy đi về phòng mình thu thập hành lý.
“Cha.” Con trưởng Anthony mười phần không tán thành nhìn cha mình, đối với em trai nhỏ của mình, anh thực sự không cách nào yên tâm.
“Để nó đi giải sầu cũng tốt, thiên sứ nhà chúng ta sẽ trở về thôi.” Ken ôm vợ nhìn hai đứa con trai, trong lòng cảm thán, thiên sứ nhà bọn họ sao lại thích cuộc sống đơn giản chứ.
Khi nào mới ravvaajy