Chương 3: Chờ mong kỳ tích

Trong căn phòng lớn, một người bận rộn đi lại, lau khô bàn và sàn nhà, mang chăn trong phòng ngủ lên sân thượng phơi nắng, sau đó tưới nước cho cây tiên nhân chưởng trên sân thượng. Làm xong những việc đó, người này lại đi tới lầu hai tiếp tục thu dọn. Lúc này, cửa phòng tầng dưới bị mở ra, một thanh niên vui vẻ chạy vào, vừa đổi giày vừa kêu lên: “Yukimura, là cậu à?” Không ngờ có người còn tới quét tước sớm hơn anh.

“Fuji, ” nghe được âm thanh, Yukimura xuống lầu, “Không phải cậu đi Osaka sao?”

“Đêm qua đã trở lại rồi.” Fuji đi tới lấy khăn lau trong tay Yukimura, “Còn lại để tôi làm đi, cậu hãy nghỉ ngơi một chút.” Trong mấy người bọn họ chỉ có anh và Yukimura còn ở lại Nhật Bản, thế nên cứ vài ngày bọn họ lại tới nơi này giúp người kia dọn dẹp nhà cửa.

“Tôi đi chuẩn bị cơm trưa.” Yukimura không từ chối, đi vào phòng bếp. Tuy rằng Anthony để căn nhà trọ lại cho bọn họ nhưng họ cũng không bao giờ ngủ lại trong phòng của người nọ nữa, bọn họ không muốn bóng dáng của người kia càng ngày càng ít đi.

“Được.” Fuji lên lầu tiếp tục công việc của Yukimura.

… . .

“Hai tháng nữa Tezuka phải đi Manchester tham gia thi đấu. Cậu ấy nói muốn tới Luân Đôn thăm người nhà của Itsuki-chan, tôi đã bảo cậu ấy thay chúng ta mang bồn cây tiên nhân chưởng cho Itsuki-chan.” Trong bữa cơm, Yukimura nói.

“Năm nay Ryoma không tham gia à?” Không biết rõ chuyện, Fuji hỏi.

“Ừ, Ryoma nói đến lượt Tezuka rồi, cậu ấy muốn nghỉ ngơi một thời gian.” Từ sau khi Itsuki-chan đi, anh bắt đầu học làm đồ ăn Trung Quốc, nhưng kiểu gì cũng không ngon như Itsuki-chan làm. Ăn một bát cơm, Yukimura liền ngừng đũa.

“Yukimura, tôi chuẩn bị đi Anh du học.” Cơm nước xong, Fuji nói, “Đại học y Luân Đôn đã thông báo, sang năm tôi sẽ tới đó làm nghiên cứu sinh.” Luân Đôn, nơi làm anh thương tâm nhưng cũng không thể bỏ lại.

“. . . .” Yukimura lặng yên trong chốc lát, “Các cậu đều đi. . .” Năm thứ nhất, Tezuka phải đi Pháp. Năm thứ hai, Atobe vì sinh ý gia tộc mà đi Mỹ. Echizen thì trở về Mỹ ngay sau khi người nọ đi, bây giờ ở Nhật Bản chỉ còn lại mình anh.

“Yukimura, giờ đã sáu năm rồi, tôi vẫn không tin được là Itsuki-chan đã đi. . . Ngày hôm qua tôi còn mơ thấy cậu ấy. . . Yukimura, cậu nói thật sự có Thượng đế không nhỉ? Vì sao Itsuki-chan lại biến mất, vì sao. . . Thượng đế lại dẫn cậu ấy đi.” Đôi mắt xanh thẳm của Fuji trong suốt nhưng lạnh lùng, một tầng sương mờ dần dần bị viền mắt hấp thu không hề chảy ra.

“. . . Itsuki-chan thật vô trách nhiệm mà. . .” Yukimura thương cảm cười, “Trộm đi nụ hôn đầu tiên của chúng ta, thế nhưng lại biến mất không thấy nữa. . . Chờ cậu ấy trở về. . . tôi cũng muốn đánh mông cậu ấy giống như Anthony. . .” Không có gì tàn nhẫn hơn việc phải mở to mắt nhìn người mình thích dần dần mất đi hơi thở, chậm rãi biến mất.

“Đúng vậy. . . Itsuki-chan. . . thực sự là vô trách nhiệm mà.” Fuji hôn lên vòng tay màu lam trên cổ tay, “Sức khoẻ bác gái không tốt lắm, sau khi đến Luân Đôn thỉnh thoảng tôi sẽ đi thăm bác ấy. Người Itsuki-chan không yên lòng nhất chính là bác gái.” Sự biến mất của Ogihara làm Fuji từ bỏ công việc chụp ảnh mình yêu nhất để học y.

“Fuji. . .” Trong mắt Yukimura là tưởng niệm thật sâu, “Gần đây tôi luôn có cảm giác. . . Tôi cảm giác. . . Itsuki-chan sắp trở về. . .” Itsuki-chan đã nói rồi, cậu sẽ cầu xin Thượng đế cho cậu trở về, mà mấy ngày nay, loại cảm giác này của anh cực kì mạnh mẽ.

“Ừ nhỉ. . . Yukimura này, có lẽ là Itsuki-chan thực sự sẽ trở về nhỉ. . . Tôi đang chờ mong kỳ tích xuất hiện.” Fuji cười, đôi mắt trăng tròn mang đầy hi vọng.

“Ừ, tôi cũng chờ mong kỳ tích xuất hiện. . .” Chờ mong một ngày nào đó, đột nhiên có người nói với anh “Seiichi niichan, có thể ăn trưa với tôi không?”

… . . .

… … . . .

Trong nhà hàng, một người con trai tuấn mỹ ngồi uống rượu một mình. Tiếng đàn dương cầm du dương làm tâm tình anh rất thoải mái. Trên mặt anh là nụ cười nhàn nhạt, mái tóc màu xám bạc khẽ lay động dưới ánh đèn càng làm nổi bật sự anh tuấn của anh. Xung quanh thỉnh thoảng lại có cô gái nào đó nhìn trộm anh, nhưng dường như anh đang say sưa trong âm nhạc mà không hề phát hiện. Một bản nhạc kết thúc, người con trai kia không hề keo kiệt vỗ tay, tỏ vẻ thoả mãn. Ngay cả tư thế vỗ tay của anh cũng cực kỳ ưu nhã, giống như một hoàng tử thời cổ đại.

Vài phút sau, bồi bàn của nhà hàng đưa một thanh niên thân hình cao lớn, mặt không biểu cảm, thần thái lãnh khốc đi tới chỗ anh. Sau đó chỉ thấy người nọ ngồi xuống, tự mình rót một ly rượu, sau khi uống một ly mới bắt đầu gọi đồ ăn. So với người con trai ưu nhã kia, cử chỉ của thanh niên này có chút thô lỗ, nhưng vẻ ngoài lãnh khốc của anh lại có phong vị khác, cũng thu hút sự quan tâm của rất nhiều cô gái.

“Echizen, bổn đại gia thật hiếu kỳ, vì sao lần nào cậu cũng muộn?” Chậm rãi nhấp một ngụm rượu, Atobe cho dù không vui thì trên mặt vẫn cười như trước, nhưng nếu nhìn kỹ mà nói thì sẽ nhận ra trong mắt anh một tia lửa giận.

“Tắc đường.” Ryoma lấy lý do như thường lệ, nguyên nhân thật sự là anh bận ngủ nướng.

“Hừ!” Atobe dĩ nhiên không tin, chẳng qua không muốn bị một vấn đề quá khó giải quyết làm lãng phí nhiều thời gian, “Ngày mai tôi phải về Nhật Bản, cần bổn đại gia mang cái gì về không?” Atobe hỏi. Từ sau khi anh đến Mỹ, mỗi tuần anh và Ryoma sẽ gặp nhau một lần. Tuy rằng bây giờ anh rất ít đánh tennis nhưng anh vẫn quan tâm đến các trận đấu tennis, dù sao hai người bạn tốt nhất đều là tuyển thủ tennis cực kì nổi tiếng hiện nay.

“Mang ít cá về là được.” Ryoma vẫn trả lời như trước. Lúc này bồi bàn bắt đầu bưng đồ ăn của hai người lên, Ryoma vốn đã đói ngấu liền im miệng bắt đầu chuyên tâm ăn.

Atobe ăn vài miếng, nụ cười trên mặt có chút thâm ý, “Tezuka muốn đi Luân Đôn thăm cha mẹ Itsuki-chan, tôi đã nhờ cậu ta thay chúng ta tặng bác gái một bó hoa linh lan.” Vì sinh ý gia tộc, anh đã đi Luân Đôn vài lần, mỗi lần đều sẽ tặng cho mẹ Itsuki-chan một bó linh lan mà nàng thích nhất. Echizen ngừng lại, nuốt thức ăn trong miệng xuống rồi “Ừ” một tiếng, sau đó bắt đầu uống rượu.

“Echizen, 18 tháng 7 năm nay chúng ta cùng đi Luân Đôn đi, đi thăm Itsuki-chan.” Bọn họ cũng không nói là ngày giỗ, với họ, người kia không hề chết, chỉ là về lại thế giới vốn có của cậu mà thôi.

Ryoma gật đầu, “Cho một chai whisky.” Mỗi lần nhớ cậu, anh đều làm mình say mèm.

“Ryoma, ” Atobe không để bồi bàn rót rượu, “Sắp tới cậu không phải thi đấu, hay là cùng tôi quay về Nhật Bản đi, vừa lúc gặp Fuji bọn họ một chút, nghe nói Fuji sắp đi Luân Đôn du học rồi.”

Nhật Bản. . . Khớp hàm Ryoma cắn chặt một chút, tay vô ý thức sờ lên dây chuyền màu hổ phách trên cổ. Đi xem căn nhà của cậu ấy đi, biết đâu còn có thể ngửi thấy một tia mùi hoa thì sao.

“Anh định đi lúc nào?”

“Chuyến bay chiều ngày mốt.”

“Tôi sẽ đến thẳng sân bay.”

Nói xong, Ryoma tiếp tục cúi đầu ăn cơm, mà Atobe lại không động đũa nữa, chỉ chậm rãi nhấp rượu, ánh mắt chẳng biết đã bay tới nơi nào.

… . . . .

Xe chạy rất nhanh trên đường, sau đó “Két” một tiếng đứng trước cửa một tòa biệt thự, cửa mở ra, xe liền chạy vào.

“Cậu chủ.” Quản gia cầm lấy cà vạt Atobe cởi ra.

Cả người Atobe đầy mùi rượu, anh vẫn rất thanh tỉnh đi vào trong nhà. Cởi Âu phục ra, Atobe trực tiếp lên lầu đi vào phòng mình.

Thả mình xuống chiếc giường nước màu hoa hồng, Atobe nằm thẳng không nhúc nhích, trên tường trước giường treo một tấm ảnh thật lớn, trong ảnh là Atobe đang dùng một tay ôm một người cực kì xinh đẹp nhưng lại rất gầy gò và sắc mặt tái nhợt. Người trong ảnh kia tuy rằng đang bệnh nhưng nụ cười của cậu vẫn tươi đẹp như vậy, có thể nhận ra là cho dù thân thể không tốt thì cậu cũng không có một tia tiêu điều, nụ cười của cậu vẫn luôn trước sau như một, ngọt ngào, thuần khiết.

“Cậu chủ.” Quản gia bưng một bát canh giải rượu đưa tới. Uống hết canh giải rượu, Atobe ngồi xuống nhìn tấm ảnh trên tường. . .

… . . .

“Keigo, tôi nghĩ màu hồng rất hợp với anh, trước đây tôi luôn nghĩ con trai mà phối với màu hồng thì rất kỳ quái, thế nhưng Keigo thì không.” Người có sắc mặt không tốt hăng hái bừng bừng mang một bó hoa hồng thật lớn đến đặt bên cạnh Atobe, tiếp theo rút ra một cành gài lên người anh, “Ừm, rất cao quý.” Hình như rất thoả mãn với sự phát hiện của mình, người này cười thật vui vẻ.

“Tôi nghĩ em càng hợp với màu hồng hơn.” Lấy bông hoa xuống, Atobe vân vê nó nát vụn, buông cánh hoa rơi lên trên thân thể người nọ, muốn làm cho gương mặt cậu thoạt nhìn hồng nhuận một chút.

“Keigo, anh làm như vậy lãng phí quá.” Người này mang số hoa còn lại đến cắm ở bình hoa trên tủ bên giường anh, “Hoa đang nở đẹp.” Mùi thơm đặc biệt của hoa hồng không thể lấn át được mùi hoa đang tỏa ra từ người này, thấm đầy gian phòng.

“Keigo, chụp ảnh với tôi đi, hôm qua tôi xem lại một chút, phát hiện tôi có rất ít ảnh chụp chung với Keigo.” Cắm hoa xong, người này lấy cameras ra. Từ sau khi cậu “sinh bệnh”, cậu luôn nỗ lực lưu lại hình ảnh của mình trên thế giới này.

Bờ vai dưới bàn tay mình chỉ còn toàn xương, tuy rằng Atobe rất khó chịu nhưng trước cameras anh vẫn lộ ra nụ cười đẹp nhất của mình, bởi vì người phía trước kia vẫn đang cười rất vui vẻ.

… . . .

“Itsuki. . .” Anh vẫn đang chờ mong kì tích, chờ mong một kì tích đột nhiên xuất hiện.