Chương 19: Bí mật không thể chấp nhận

Về cuộc nói chuyện buổi trưa, ngoài đương sự ra thì không ai biết hai người họ đã nói cái gì. Soran vốn định chờ sau khi sức khoẻ của Michael khá lên thì sẽ để họ đi, mà tới tối muộn khi Soran chuẩn bị nghỉ ngơi thì Laurine lại khóc lóc đi tới phòng Soran.

“Backy,” Laurine quỳ gối trước mặt Soran, “Xin hãy cứu Michael.” Lúc này Soran biến sắc, nâng Laurine dậy, bước nhanh ra khỏi phòng.

Trên giường, cả người Michael co quắp vùi trong chăn, sắc mặt như tro tàn, hai mắt nhắm nghiền. Tuy rằng cậu thích Hall, nhưng hôm qua Hall không hề dịu dàng mà cưỡng bức cậu đã khơi dậy sự sợ hãi trước đây của cậu. Những áp lực bất an từ trước đến giờ và cơn ác mộng đột nhiên ập tới làm Michael triệt để tan vỡ. Lúc này Laurine mới biết được cô đã phạm sai lầm lớn thế nào, cô có bao nhiêu ích kỷ, tiếng khóc của cô tràn đầy hối hận và tự trách.

Soran xốc chăn lên một ít, vươn tay sờ lên trán Michael, trong phòng mùi hương hoa Soran dần trở nên nồng đậm, thân thể Michael không còn co quắp nữa, rêи ɾỉ vài tiếng rồi rơi vào hôn mê. Soran rút tay ra, đặt cơ thể đầy mồ hôi của Michael nằm thẳng lại.

“Backy. . . Xin lỗi, xin hãy quên những lời tôi nói hôm qua, tôi. . . tôi chỉ là đố kị với cậu. . . Tôi. . .” Laurine khóc không thành tiếng nhìn Soran, Anthony và Hall ở trong phòng vừa nghe thì nhăn hết lông mày, đồng thời nhìn về phía Laurine.

“Laurine, không có gì, tôi cũng không để trong lòng.” Nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Michael, Soran nói, “Laurine, cùng Michael bắt đầu cuộc sống mới đi. Nếu như chị đồng ý, tôi sẽ giúp chị xoá hết những kí ức đau buồn của Michael.”

“Ừ, ” Laurine khóc gật đầu, không còn sự không cam lòng lúc trưa, “Backy. . . Xin lỗi. . .”

Soran cười lắc đầu, sau đó nhìn về phía nhị ca, “Anh, anh cũng nên nói xin lỗi với Michael đúng không?” Soran biết lúc này Michael không nghe được, nhưng cậu vẫn mong muốn anh mình có thể nói xin lỗi Michael.

Hall đi tới bên giường Michael, hai tay đặt lên vai Soran, trầm giọng nói: “Michael, rất xin lỗi vì không thể đáp lại tình cảm của cậu, còn làm ra chuyện này với cậu.” Lúc này Hall rất rõ ràng tất cả không thể thoát được liên can tới Laurine, nhưng nếu không ảnh hưởng đến quan hệ của em trai với anh, nhìn mặt mũi em trai nên anh sẽ bỏ qua chuyện này. Trái tim anh chỉ có một, đối với Michael cho dù là đồng tình cũng không thể dành cho.

Nhìn kỹ thiếu niên gầy yếu tái nhợt trước mặt, Soran nhớ tới những lời Laurine nói. So với Michael, cậu có lẽ chính là bông hoa trong nhà kính, ở trong toà thành vững chãi mà cha mẹ và các anh dựng lên cho cậu, sống một cuộc sống vô ưu vô lự.

Soran cúi đầu khẽ hôn lên trán Michael, cảm xúc lạnh lẽo làm cậu nhớ tới một người. Áp trán mình lên trán Michael, Soran tặng lời chúc phúc từ xa xưa cho thiếu niên bị quá khứ dằn vặt này. Thiếu niên đang mê man thoát khỏi quá khứ ác mộng, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới.

Đêm đó, Laurine đưa Michael từ biệt mọi người rời khỏi trang viên Douglas. Ken cho xe đưa họ tới một thị trấn nhỏ ở Hà Lan. Laurine cũng không nói gì về tình cảm của cô với Anthony. Cô đã làm chuyện sai lầm, cả đời này cô sẽ sống trong tự trách, đây là cô muốn tự trừng phạt mình, vì ham muốn cá nhân của mình mà cô đã làm tổn thương người thân thiết nhất. Dưới tình huống Soran không biết, Anthony và Hall đã hỏi Laurine về nội dung cuộc nói chuyện hôm đó của hai người, nhưng đây đều là chuyện sau khi Laurine đến Hà Lan.

“Baby, không nên khổ sở, thế này với họ mà nói là tốt nhất.” Fujika nói với đứa con có vẻ bình tĩnh ở bên cạnh.

Soran dựa vào vai mẹ mình, hít vào thật sâu mùi hương hoa cỏ buổi tối lẫn với bùn đất trong trang viên, liếʍ liếʍ đôi môi lạnh lẽo của mình. Nhìn chiếc xe dần biến mất đằng xa, Soran xoay người ôm lấy mẹ. “Mommy, Laurine là một người chị tốt.”

“Ừ, con bé sẽ chăm sóc tốt cho Michael.” Xoa bàn tay thon dài chẳng hề ấm áp của đứa con, Fujika nắm lấy, “Baby, còn chưa nghĩ ra sao?”

Soran cầm bàn tay mềm mại ấm áp của mẹ, thở dài, “Mommy, mẹ làm con đêm nay mất ngủ rồi.”

“Thật sao?” Anthony ôm lấy em trai, “Có anh ở đây, em lại còn mất ngủ nữa à?”

“Không sao hết, anh có biện pháp làm em ngủ thật ngon.” Hall chà xát hai tay, vươn hai tay ra trong ánh mắt sợ sệt của Soran.

“Daddy mommy ngủ ngon.” Trả mẹ lại cho cha, Soran hoảng hốt xông lên cầu thang, phía sau Hall hú lên quái dị, giơ móng vuốt đuổi theo, Anthony cười khẽ hai tiếng, chậm rãi bước tới.

“Ken, Baby sẽ nghĩ thông suốt đúng không, em không muốn nhìn nó tiếp tục khổ sở.” Fujika lo lắng hỏi. Trên lầu truyền đến một tiếng kêu sợ hãi và tiếng đóng cửa.

Ken hôn vợ mình trấn an, nói: “Sẽ mà, trừ phi mấy đứa kia từ bỏ. Chẳng qua. . .” Ken không tán thành nói, “Anh lại mong chúng từ bỏ, nếu không thì Baby thật là quá khổ cực.”

Nghĩ tới khả năng sau này, Fujika trợn tròn hai mắt, có chút kinh khủng nhìn về phía chồng mình, “Ờ. . . Ken, em đã quên chuyện này. Này. . . Ai, cái này phải làm sao? Thực là rắc rối.” Con trai quá ưu tú, làm cha mẹ cũng sẽ hao tổn tâm trí. (có phải vấn đề NP hem???)

“Cái này. . . nói thật là, anh cũng không biết.” Hai vị cha mẹ cực kì lo lắng, sau khi trở về phòng mình thì nhỏ giọng thảo luận một cái vấn đề mà chả biết năm nào tháng nào mới gặp phải.

… . . .

“Baby, Laurine đã nói gì với em?” Nằm ở trên giường, Anthony hỏi.

Đèn trong phòng tắt, không có chút tia sáng nào. Soran nằm giữa hai anh trai, nhắm mắt giả vờ ngủ, tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay làm cậu rất khó coi như không có việc gì mà ngủ. Vị kem đánh răng nhàn nhạt trong miệng làm Soran càng thanh tỉnh lạ thường. Tay chân lạnh lẽo bị người dùng thân thể sưởi ấm, trong đầu Soran lại hiện lên bóng lưng Tezuka rời đi ngày đó. Trên một mặt nào đó, thực sự cậu cũng tàn nhẫn như Laurine vậy.

“Baby?” Đối mặt với Soran, Hall khẽ gọi. Đôi môi muốn hôn lên môi em trai, nhưng khi sắp chạm đến Hall lại để nó rơi xuống gò má. Vuốt ve cánh tay trơn nhẵn của em trai, Hall thở dài, ôm chặt lấy người đang yên lặng.

“Anh. . . Ngoài Tezuka đang ở Pháp, những người khác thì sao?” Thả lỏng bản thân một lát, Soran hỏi.

Anthony và Hall nhìn nhau trong bóng đêm, Anthony mở miệng nói: “Echizen và Atobe ở Mỹ, Fuji và Yukimura ở lại Nhật Bản. Nghe mẹ nói khi Fuji gọi điện thoại đến thăm hỏi bà thì cậu ta nói đã xin tới sở nghiên cứu của Đại học y Luân Đôn, hai tháng nữa sẽ đến Luân Đôn du học.”

Anthony và Hall rõ ràng cảm thấy thân thể em trai run rẩy một chút, sau khi cậu nghe được Fuji sẽ tới Luân Đôn.

“Shusuke. . . làm bác sĩ?” Điều làm Soran thấy ngoài ý muốn là Fuji lại đi học y. Cậu nhớ rõ ràng là Fuji từng nói với cậu tương lai muốn làm kí giả nhϊếp ảnh chuyên nghiệp. Đáp án được phơi bày, Soran lại cự tuyệt suy nghĩ sâu xa. Nhưng có người lại làm cậu không thể tiếp tục làm đà điểu.

“Sau khi em đi, Yukimura tới Thuỵ Sĩ an dưỡng suốt nửa năm. Bệnh của cậu ta tái phát, cũng may phẫu thuật lần thứ hai cũng rất thành công. Atobe sắp xếp cho cậu ta đi Mỹ nửa năm để hồi phục. Mấy người họ hàng năm đều sẽ đến Luân Đôn gặp ‘em’ và mẹ. Yukimura đã tiếp quản việc kinh doanh của gia tộc họ, làm được rất khá, cứ bốn tháng cậu ta lại tới một lần. Atobe và Echizen vốn là 18 tháng 7 muốn tới thăm em, nhưng đúng lúc bên Nhật Bản có một số việc cần Atobe xử lý. Echizen vì Tezuka phải tham gia thi đấu nên thay Tezuka làm huấn luyện viên tennis trong hai tháng cho Seigaku, đại khái tháng 11 họ mới cùng Fuji tới Luân Đôn. Chẳng qua. . . bây giờ bọn họ cũng đều biết em đã trở về, chắc vài ngày nữa là tới thôi.”

Bỏ qua bàn tay bị Soran siết càng ngày càng chặt và cái đầu vùi vào trong chăn đến mức sắp rời ra của Soran, Anthony nói bên tai Soran.

“Baby, anh biết em lo lắng cái gì, em sợ họ cũng giống mấy người kia, cuối cùng vì em mà trở mặt thành thù, gây ra tổn thương cho nhau. Nhưng mấy người họ trong những năm qua vẫn rất hòa hợp, tình cảm cực kì tốt, trước đây họ không vì em mà biến thành kẻ địch, anh nghĩ tương lai cũng sẽ không trở mặt với nhau đâu.”

Xuất phát từ lòng riêng, Anthony và Hall không hi vọng em trai lại tiếp xúc với mấy người kia. Nhưng trong lòng họ đều rõ ràng, làm anh trai của Soran, có những giới hạn mà dù thế nào họ cũng không thể vượt qua, bọn họ không thể mạo hiểm rồi tương lại gây ra sai lầm, tuy rằng điều này làm cho họ thống khổ.

“Anh, cho dù chỉ có một, em cũng không được.” Thanh âm của Soran truyền ra từ trong chăn, có chút trầm muộn, “Em không có giới tính, không thể làʍ t̠ìиɦ được.” Nếu nói lo lắng trước đây làm cậu không thể không dừng lại, bây giờ sau khi thấy nhị ca và Michael làʍ t̠ìиɦ thế nào thì cậu lại càng thêm không thể nhận tình cảm của mấy người kia. Cậu không chỉ không thể cho họ tình yêu mà họ muốn, đến thân thể cũng không thể cho. Thân dưới của cậu trơn tuột một mảnh, không hề có bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, không có cơ quan bài tiết, giống hệt như đồ sứ, không có bất kì một khe hở nào. Thức ăn mỗi ngày ăn vào không biết dùng cách gì mà bài tiết ra ngoài cơ thể được. Sự ra đời của cậu là ẩn số, thân thể cậu cũng là ẩn số. Cậu như vậy, cho dù có nhận tình cảm của họ, cuối cũng cũng chỉ mang đến tổn thương và đau khổ cho nhau.

“Baby. . .” Anthony và Hall nhất thời nghẹn lời, hai người vô cùng đau lòng hôn lên người ở giữa. Họ đã quên mất điều này, cho dù mấy người kia có yêu người này đến thế nào, không thể hưởng thụ cuộc sống tình ái rồi sẽ mài mòn tất cả tình yêu của họ.

… . . . .

Mưa rả rích suốt một tuần liên tục, trời cũng càng ngày càng lạnh. Từ sau khi chị em Laurine đi, Soran càng nhốt mình ở nhà, một bước cũng không ra khỏi trang viên. Vài ngày yên tĩnh làm Soran cho rằng mấy người kia cuối cùng đã buông tha rồi, sau một chút thất vọng là thở phào nhẹ nhõm, cảm giác rõ ràng là biết rất rõ đối phương nhưng phải làm bộ không nhận ra thật vô cùng không xong, làm cậu không hề muốn phải trải qua thêm lần nữa. Nhưng người tính không bằng trời tính, ngay khi Soran vì không thấy điện thoại bên Nhật Bản gọi tới mà bình tĩnh trở lại, điện thoại trong trang viên lại vang lên, chỉ đích danh Sorin Backy Douglas, là do Yukimura Seiichi gọi tới.

Khi Soran nhận lấy điện thoại từ tay mẹ mình, ca cao nóng hổi trong miệng trở nên đắng nghét, so với cà phê còn đắng hơn.

“A lô, tôi là Soran.” Tim đập thình thịch, nhưng Soran vẫn cố giữ bình tĩnh.

“Xin chào. . . Tôi là Yukimura Seiichi. . . là. . . bạn của Itsuki-chan.” Đối phương cũng kích động không kém Soran, cũng gian nan giữ bình tĩnh giống như cậu.

“Xin chào. . .” Seiichi.

“. . .” Tiếng hít thở trong điện thoại trở nên thay đổi.

Sờ lên dây điện thoại lạnh lẽo, Soran nhắm mắt lại cảm thụ sự tồn tại của đối phương, không biết bây giờ anh như thế nào rồi, có còn dịu dàng như trước không. Chắc là vẫn rất dịu dàng nhỉ, nếu không cũng sẽ không như bây giờ, chịu phối hợp với cậu lừa mình dối người như vậy.

“Itsu. . . Soran. . . Nghe nói trước đây sức khoẻ của em không tốt. . . Bây giờ. . . đã ổn rồi chứ?” Ngồi dưới bóng cây anh đào trong sân, Yukimura muốn tìm kiếm một tia quen thuộc từ thanh âm có chút xa lạ này. Anh nhận ra được, trong những câu nói bình thản, yết hầu của người nọ mang đầy áp lực. Itsuki-chan à. . . Lần này, bọn anh sẽ không ép em nữa đâu.

“Đã ổn rồi. . . Cảm ơn. . .” Gối lên vai mẹ, Soran lắng nghe giọng nói đã thấp trầm hơn trước đây rất nhiều của đối phương. Cậu có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng lúc này cậu lại chỉ có thể lấy thân phận một người xa lạ để đối thoại với anh.

“Soran. . . Bọn anh là bạn của Itsuki-chan. . . Nếu như có thể, bọn anh mong muốn cũng có thể trở thành bạn của em. . . Chỉ đơn giản. . . là bạn.” Nếu phải theo đuổi một lần nữa, vậy bắt đầu từ bạn bè đi. Yukimura biết lo lắng của người nọ, bọn họ cũng đều biết. Người kia cho dù làm cái gì cũng đều sợ xúc phạm tới đối phương, nếu như vậy, họ sẽ kiên trì từng chút từng chút xoá bỏ sự lo lắng của cậu.

“Có thể sao?” Vị đắng cà phê lại trở lại thành ca cao ngọt ngào, Soran không nhìn thấy mưa bụi ngoài cửa sổ, tim cậu vì những lời này mà dâng lên khao khát. Thực sự có thể làm bạn bè đơn thuần? (đương nhiên là không thật rồi :]]]]]]]]]])

Khoé miệng Yukimura bắt đầu cong lên, mắt cũng ướŧ áŧ. “Đương nhiên có thể. . . Bọn anh là bạn thân nhất của Itsuki-chan đấy. Soran. . . Bọn anh rất nhớ Itsuki-chan. Hồi đó bọn anh còn quá trẻ, bây giờ đều đã trưởng thành rồi, có thể nhận ra sự khác biệt giữa tình yêu và tình bạn. Bọn anh. . . chỉ là muốn làm bạn với em, giống như bọn anh với Itsuki-chan.” Quả nhiên là vì chuyện này nên mới không dám gặp lại họ đúng không.

Trong điện thoại, Yukimura nghe được giọng nói thoáng kích động của Soran, anh cười đến vui vẻ, người này thật sự vẫn giống như trước.

“Tezuka nhờ anh xin lỗi em, hôm đó cậu ấy. . . có chút tức giận, bởi vì vụ đưa tin kia. Cậu ấy không hi vọng gây ra sự phức tạp nào cho em, cậu ấy chỉ là. . . rất nhớ Itsuki-chan. Cậu ấy nói cậu ấy đưa cho em lá thư đó để em không phải bận lòng.” Yukimura nói ra lý do thoái thác mà họ đã thương lượng tốt, đương nhiên là có sự đồng ý của Tezuka. Nếu bé đà điểu kia mà nghe thấy chút phong thanh gì thì sẽ chạy mất cho coi.

Soran vô ý thức sờ lên môi, cậu hiểu rõ đây là sự nhượng bộ của họ để trong lòng cậu được thoải mái. Cắn thật mạnh lên ngón tay mình, Soran cười nói: “Tôi nhận lời xin lỗi của anh ấy.”

Yukimura lau đi ướŧ áŧ trong mắt, giọng nói trở nên khàn khàn: “Bọn anh. . . có thể tới gặp em không? Bọn anh muốn nhìn một chút . . . Soran lớn lên giống Itsuki-chan đến thế nào.”

“Được mà.”

Fujika vuốt ve mái tóc dài của con trai, hôn đứa con đang xúc động. Tất cả sẽ tốt đẹp thôi.