Chương 21: Những người bạn của tôi



Đến nửa tháng sau cuối cùng mưa cũng ngừng, làm người ta thấy thật khác lạ. Nhưng nhiệt độ không khí không chỉ không tăng trở lại mà còn cấp tốc giảm xuống. Vào tháng mười, ở ngoài phòng đã có thể cảm giác được gió lạnh run người. Soran mặc áo đơn cả ngày ở nhà “kiểm điểm sai lầm”, chỉ là tâm tình rõ ràng rất tốt, nụ cười trên mặt nhiều lần cũng là xuất phát từ nội tâm mà không phải thói quen. Điều này làm Anthony và Hall yên lòng toàn tâm tập trung công tác.

Bên trong rất ấm áp, âm nhạc linh hoạt kỳ ảo mềm mại tác động lên thính giác làm bầu không khí càng thêm yên lặng nhu hòa. Bầu không khí thế này cực kì thích hợp để đọc sách, mà Soran đúng là đang đọc sách, chẳng qua lực chú ý của cậu rõ ràng không đặt trên sách mà là vào điện thoại di động. Bốn ngày trước, năm người kia vội vã từ biệt, Soran có chút để ý, tuy rằng cậu không hề biểu hiện ra ngoài chút nào. Nhưng bắt đầu từ hôm kia, tin nhắn và điện thoại của năm người đã không hề ngừng tới. Bọn họ đều bận rộn nhiều việc, bận rộn việc học, bận rộn việc riêng của từng người, bận rộn nhắn tin, cho dù là tin ngắn vài chữ cũng tuyệt không gián đoạn, rảnh rỗi thì gọi điện thoại, tuy rằng thời gian nhàn rỗi của họ cũng không nhiều.

Trong ba ngày ngắn ngủi vừa qua, tốc độ nhắn tin của Soran rõ ràng trở nên rất nhanh, chẳng qua tâm tình của cậu luỹ thừa cũng gấp bội. Đặt quyển sách vốn không hề vào đầu sang một bên, Soran nhìn đồng hồ nghĩ hẳn là cha mẹ đã tỉnh ngủ trưa rồi, giờ uống trà buổi chiều đã đến.

Nhàn nhã lững thững đi xuống lầu, Soran nghe được tiếng cười phụ nữ trong phòng khách, không phải của mẹ, Soran hiếu kỳ đi vào. Chỉ thấy một người phụ nữ mặc trang phục thời thượng, trang điểm nhã nhặn, tuổi trên dưới 40 và một thanh niên trẻ tuổi khoảng tầm 20 ngồi trong phòng khách.

Sự xuất hiện của Soran làm nụ cười của hai người trong phòng khách cứng lại, Ken thấy con trai đi vào, giải thích: “Baby, hai vị này là phu nhân Thalia và con trai bà ấy Devean.” Sau đó lại nói với hai người đang nhìn Soran không dời mắt, “Đây là con út Soran của tôi, là em trai song sinh của Backy, trước dây luôn ở Mỹ để điều trị bệnh tim, gần đây mới trở về.”

“Soran? Oà, thật là một đứa bé xinh đẹp. Fujika, Ken, sao hai người có thể giấu đứa trẻ xinh đẹp đến vậy ở nhà?” Nữ hoàng xã giao nổi tiếng Luân Đôn Thalia kinh hỉ nhìn Soran đột nhiên xuất hiện, kích động nói, rồi tỏ vẻ chỉ trích nhìn Ken và Fujika. Phu nhân Thalia luôn vẫn giữ phong thái cao quý, lần này lại vì sự xuất hiện của Soran mà liên tục kinh hô.

“Phu nhân Thalia, xin chào.” Soran tiến lên lễ phép hôn tay chào phu nhân Thalia đã đứng lên vươn một tay với cậu, bắt tay Devean. Khi Devean còn chưa kịp bắt trở lại, Soran lại buông tay, ngồi xuống bên cạnh cha mẹ.

“Rất xin lỗi, cháu không biết trong nhà có khách.” Cười áy náy với hai người, Soran nhận lấy ca cao nóng quản gia đưa, dùng tư thế uống ca cao để ngăn ánh mắt rõ ràng rất càn rỡ của Devean. Soran biết vị phu nhân này, khi cậu còn là Backy, trong xã hội thượng lưu của Luân Đôn không ai không nhận ra bà.

“Fujika, Soran thật là xinh đẹp, so với Backy còn đẹp hơn, hai người nên tổ chức cho cậu ấy một buổi tiệc thật long trọng, để tất cả mọi người biết tới Soran. Tôi dám cam đoan, Soran tuyệt đối sẽ trở thành báu vật của giới xã giao, oà, cậu bé thật xinh đẹp. Thượng đế, sao người có thể sáng tạo ra một đứa trẻ xinh đẹp thế này chứ.” Phu nhân Thalia ôm ngực, không hề khoa trương ca ngợi.

Soran vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, nói cảm ơn, ánh mắt quét về phía Devean đang tỏ vẻ cực kì hứng thú với cậu. Soran quay lại nhìn chăm chú, Devean cười thật sâu, thu liễm vài phần ánh sáng trong mắt.

“Xem ra hôm nay cháu thật sự may mắn, lần đầu tiên cùng mẹ tới chào hai bác lại có thể nhìn thấy Soran.” Nụ cười của Devean toả nắng, một mắt nháy nháy với Soran. Hai chiếc răng khểnh làm hắn thoạt nhìn có chút khả ái. Giống như mẹ hắn, phía dưới mái tóc màu nâu đỏ là một đôi mắt xanh thẫm, ánh sáng xanh thấm đượm hơi thở ấm áp như mặt trời, cả người dào dạt sức sống thanh xuân trong sáng.

Soran cười nhạt không nói, sự yên lặng trên người tạo thành thế đối lập với sự thoải mái của Devean.

“Devean cũng mới trở về từ Mỹ. Lúc trước nó vẫn học ở Mỹ, năm nay mới quay về Anh quốc, cuối tuần tôi định tổ chức một vũ hội cho nó. Soran, ta thật mong cháu cũng có thể tới, a, Soran, cháu thực sự rất đẹp, ta nhất định phải làm cho mọi người đều biết gia tộc Douglas có một thiên sứ làm người ta rung động như cháu. A, Fujika, làm sao cô có thể sinh ra những thiên sứ đẹp như Soran và Backy vậy?” Phu nhân Thalia mê mẩn gương mặt tinh mỹ không gì sánh được của Soran, rơi vào say sưa, chẳng qua dù sao bà cũng là nữ hoàng giới xã giao, vừa nói xong liền lập tức có thần thái đau thương nói Fujika với, “À, Fujika, xin lỗi, không phải tôi cố ý khơi lên vết thương lòng của cô đâu, tôi chỉ là. . .”

Fujika sớm quen với cử chỉ và tính tình của phu nhân Thalia, lắc đầu tỏ vẻ không ngại. Soran liếc nhìn mẹ, Fujika tự nhiên hiểu ý con mình, thoáng xin lỗi nói: “Thalia, bác sĩ căn dặn Soran phải tĩnh dưỡng, thế nên chúng tôi không tổ chức tiệc. Tim của nó vẫn luôn không khoẻ, Backy đã mất, với Soran tôi không thể sơ ý nữa.” Ngữ khí của Fujika có chút nghẹn ngào, dường như nhớ tới đứa con đã mất đi. Soran ôm lấy mẹ để dỗ nàng thoải mái, cậu biết mẹ không thể quên được cái ngày cậu đi.

“Fujika, đừng như vậy. . . Nhớ nhung quá sẽ làm Backy không thể trở lại bên cạnh Thượng đế đâu.” Luôn đa sầu đa cảm, vành mắt phu nhân Thalia cũng ửng đỏ, thở dài nói, “Tuy rằng thật đáng tiếc Soran không thể tới bữa tiệc của tôi, nhưng mà hôm nay tôi thực sự may mắn, có thể gặp Soran.”

“Bác gái, Soran ở nhà một mình chắc chắn rất buồn, bác có thể yên tâm giao cậu ấy cho cháu, cháu đảm bảo có thể chăm sóc Soran. Cháu rất muốn làm bạn với Soran, cũng muốn giới thiệu cậu ấy cho vài người bạn của cháu. Soran có thể cùng chúng cháu ăn thịt nướng, dạo chơi ngoại ô, như vậy mới có lợi cho sức khoẻ của cậu ấy. Ở Mỹ cháu đã từng học hộ lý, tuyệt đối sẽ chăm sóc tốt cho Soran.” Devean cười xán lạn, ngôn từ ổn trọng lại không mất đẹp đẽ và phong cách rộng rãi của người Mỹ rất dễ đạt được sự tín nhiệm của người khác, cảm thấy hắn giống như đứa trẻ nhà hàng xóm, làm cho người ta rất khó cự tuyệt ý tốt của hắn.

Phu nhân Thalia có địa vị không nhỏ trong giới xã giao Anh quốc, nhà chồng bà là quý tộc Anh quốc từ xưa, lịch sử so với gia tộc Douglas còn dài hơn. Chồng Thalia qua đời năm năm trước, bà thừa kế khoản tài sản khổng lồ nhưng không bao dưỡng tình nhân hoặc tái hôn như những phu nhân khác, gần như chỉ mưu cầu danh lợi và hoạt động xã giao hoặc công ích, bù đắp nỗi cô đơn vì không có chồng ở bên. Cho nên đối với lời mời của bà và Devean, Ken và Fujika chỉ có thể uyển chuyển cự tuyệt, không thể không cho họ mặt mũi.

Soran cũng không thể nào trực tiếp cự tuyệt, dù sao Devean đã nói tới nước này, hơn nữa cậu là người của gia tộc Douglas, những bữa tiệc và xã giao thế này cậu rất khó tránh được, nhưng Soran lại luôn e ngại trốn tránh những chuyện này. Ánh mắt của Devean sáng quắc nhìn Soran, đợi cậu trả lời, trong mắt là chờ đợi. Phu nhân Thalia ôm miệng ngồi một bên cười trộm, sao bà lại không nhận ra Soran miễn cưỡng chứ, chẳng qua bà tin tưởng năng lực của con mình.

Ngay khi Soran nghĩ xem nên từ chối như thế nào, quản gia Jose đi vào phòng khách nói với Soran: “Cậu út, ngài Fuji tới.” Phía sau Jose, Fuji ôm một bó hoa linh lan và một bó diên vĩ xanh lam, cười tủm tỉm đi tới, “Chào bác trai, bác gái.” Sau đó đưa hoa linh lan cho Fujika, “Bác gái, hôm nay trông bác thật là rạng rỡ.”

Soran uống ca cao, im lặng không tỏ vẻ gì, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn không giống trước, thấm đẫm vui sướиɠ.

“Cảm ơn, con không cần lần nào cũng phải mang hoa tới đâu.” Nhận lấy hoa, Fujika nhìn đứa con rõ ràng đã vui vẻ lên.

Fuji gật đầu có lễ với phu nhân Thalia và Devean, cố ý liếc nhìn Devean, sau đó đưa bó hoa diên vĩ trong tay đến trước mặt Soran, khom người hôn lên hai gò má cậu, nói: “Vốn định mua cây tiên nhân chưởng, nhưng tự nhiên lại nghĩ em nhất định cũng thích diên vĩ.”

Phu nhân Thalia và Devean cực kì hiếu kì với người con trai vừa xuất hiện này. Soran đứng dậy, ôm diên vĩ nói với hai người: “Phu nhân Thalia, Devean, đến bữa tiệc nếu như không có gì ngoài ý muốn cháu nhất định sẽ đi. Thực sự xin lỗi, bạn của cháu tới, cháu xin đi trước.”

“Không sau đâu, Soran, cháu đi đi. Nhưng mà nhất định phải tới bữa tiệc nha.” Phu nhân Thalia mỉm cười nói.

Soran vâng một tiếng, mang Fuji rời khỏi phòng khách. Devean hỏi: “Bác gái, người đó là ai?”

Fujika trả lời: “Cậu ấy là Fuji Shusuke, là bạn thân của Backy và Soran. Trước đó không lâu đã tới Luân Đôn du học.”

“A, bọn nhỏ bây giờ thực sự là ưu tú, đến bạn của Soran cũng đẹp trai như thế.” Phu nhân Thalia lần thứ hai cảm thán. Mặt Devean hơi nhăn lại, tiến đến trước mặt mẹ mình, lo lắng hỏi: “Mẹ, lẽ nào con không đẹp trai?”

“Ô, con yêu của mẹ, con là anh chàng đẹp trai nhất trong lòng mẹ đấy.” Phu nhân Thalia hôn con trai một cái, hai người trình diễn màn mẹ con thắm thiết trước mặt người ngoài, làm Fujika bật cười. Trong lòng Fujika cũng một loại hạnh phúc khác, nàng không cần ghen tỵ với người nào, bởi vì nàng cũng có một đứa con trai ưu tú nhất trên thế giới này.

Trong phòng Soran, Fuji ngồi trên ghế nằm, Soran cắm diên vĩ vào bình hoa, xoay người nhìn về phía Fuji, hỏi: “Bao giờ phải về trường học?”

Fuji cười, con mắt cũng không giấu ý cười như trước đây, đôi mắt xanh thẳm giống Devean nhưng toả ánh sáng nhu hòa khác hẳn hắn.

“Ngày mai là cuối tuần, có thể cho anh ở lại một đêm không?” Fuji nhìn Soran thật sâu, hành trình ngày đó vội vội vàng vàng, lúc này, anh muốn xem thật tỉ mỉ.

“Tôi lúc nào cũng hoan nghênh anh tới.” Nghe câu trả lời của Fuji, tâm tình Soran rất tốt.

“Em muốn tham dự bữa tiệc?” Fuji chưa quên vừa rồi vị phu nhân kia đã nói.

“Không,” Soran lắc đầu, “Trước khi anh tới tôi còn đang lo lắng cự tuyệt như thế nào. Shusuke tới rất đúng lúc.” Mặt Soran lộ vẻ cảm kích.

“Vì sao lại không đi? Ở bữa tiệc sẽ quen được rất nhiều bạn, anh nghĩ. . . nhất định có rất nhiều người muốn làm bạn với em.” Fuji hơi thâm ý hỏi, ánh sáng từ đôi mắt xanh thấu vào trong mắt Soran.

Trong phòng, hương ca cao tinh thuần phiêu tán, Soran rũ mắt, nhìn ca cao trong cốc, né tránh ánh mắt bức người của Fuji. Bên trong rơi vào yên tĩnh, chỉ có tiếng chim ngoài cửa sổ thỉnh thoảng truyền vào.

Giữa khoảng cách năm sáu mét của hai người dường như có cái gì đang kéo họ lại gần nhau, Soran buông cốc thấp giọng nói: “Shusuke hẳn là rõ ràng mà, không phải sao?” Cho dù cậu giả vờ thế nào, người này rồi cả người kia nữa, đều có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của cậu.

“Thế nhưng anh lại muốn nghe em nói.” Thanh âm vang lên trước mặt, trong tầm mắt Soran có thêm một đôi dép, thanh âm tuy nhẹ nhưng lại mang theo ép buộc.

Phía trước truyền đến thở dài, Soran bị người kia ôm bằng cả hai tay, đầu hạ xuống đặt lên vai người nọ. Soran thả lỏng dựa trong lòng Fuji, sáu năm xa cách không làm cậu có nửa phần xa lạ, bọn họ cũng thế. Cái ôm tự nhiên đến không thể tự nhiên hơn, hơi thở quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

“Shusuke. . . Em không thể cho được cái gì cả, tình yêu, hôn nhân, thân thể. . . Tất cả, tất cả, em đều không cho được, không phải em không muốn, là em không cho được, không cho nổi, em chỉ có thể làm bạn.” Soran cho rằng sẽ rất khó, nhưng đã có thể ở cạnh nhau tự nhiên thế này, cậu liền nói ra hết mọi lo lắng của mình.

Hai tay Fuji siết chặt, lần thứ hai thở dài, nhưng bao hàm kích động và vui sướиɠ.

“Itsuki. . .” Một tiếng này cất lên gian nan đến vậy, Soran nghe được sự run rẩy trong cổ họng Fuji, “Bọn anh không cần em cho, bọn anh chỉ muốn cho em, cho em tất cả. Em đã chỉ có thể làm bạn, vậy chúng ta sẽ làm bạn vĩnh viễn. Tại sao lại vì mấy chuyện bé nhỏ không đáng kể này mà chạy trốn? Bọn anh chỉ sợ là em thực sự đã quên bọn anh, sợ rằng đến cơ hội được cho bọn anh cũng không có.”

“Shusuke.”

“Itsuki, không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện em còn sống, bọn anh chỉ cần em sống, chỉ cần có thể cảm nhận em thế này là đủ. Sáu năm qua. . . với mấy người bọn anh mà nói đều là ác mộng, bọn anh sợ, thực sự sợ.”

“Shusuke.” Soran vươn tay ôm lại Fuji, rất chặt, ngày đó nhìn thấy họ, cậu đã muốn ôm họ thật chặt như thế, nói cho họ. . .”Em đã trở về.”

Tiếng thở dốc của Fuji trở nên dày đặc, nói không nên lời anh chỉ “ừ” một tiếng, dùng sức lực lớn hơn Soran gấp mấy lần mà ôm chặt Soran.

Trước cửa sổ, hai người cứ như thế siết chặt lấy nhau, không có một tầng thân phận trở ngại, bọn họ buông thả hết toàn bộ kích động và tình cảm của mình.

Qua hồi lâu, Soran nói nhỏ trong lòng Fuji: “Thay em giữ bí mật.” Trong nháy mắt Fuji mở mắt thật to, sau đó cong lên, “Itsuki, em vẫn nghịch ngợm như vậy.”

“Không phải nghịch ngợm, ” Soran nghiêm túc nói, “Là báo thù.” Báo thù ngày đó họ đi gấp như vậy.

“A, Itsuki-chan không chỉ trở nên nghịch ngợm, lại còn trở nên thích mang thù nữa chứ.”

“Con người luôn luôn thay đổi mà.”

Thoáng tách ra một chút, Fuji nhìn cặp mắt đen láy linh động, thay đổi sao? Không. . . Không hề thay đổi, cậu vẫn luôn là cậu.

“Được, anh sẽ thay Itsuki-chan giữ bí mật.” Mắt Fuji toả sáng, “Vậy Itsuki-chan cũng nên cho anh chút phúc lợi chứ?”

“Phúc lợi?” Soran nhìn trái nhìn phải, cầm lấy cái cốc của mình, “Một cốc ca cao nóng nha.”

Fuji cười thật sâu, nhận lấy, uống một ngụm rồi liếʍ môi, “Vị thật ngon, được, anh sẽ thay Itsuki-chan giữ kín bí mật này.”

“Vậy. . .” Soran đưa tay, không chút chịu thiệt nói, “Shusuke cũng nên tặng quà hoan nghênh em chứ?”

Nụ cười của Fuji càng thêm sâu, “Đương nhiên là có quà.” Nói rồi lấy trong túi ra một cái chìa khoá, “Cầm đi, chìa khóa nhà anh đấy, Itsuki-chan thích cái gì thì cứ đến lấy.” Đương nhiên, người cũng nằm trong diện có thể đóng gói mang đi.

Nụ cười nơi khoé miệng Soran hơi thu lại, nhận lấy chìa khóa, rất nhanh, “Cái này em nhận.”

“Cậu út, phu nhân Thalia phải về, phu nhân gọi cậu xuống phía dưới tiễn khách.” Tiếng quản gia từ ngoài cửa truyền đến.

Soran cất cái chìa khóa, vừa bước ra hai bước thì bị người kéo đến trên giường. Fuji mở cửa đi ra ngoài nói, “Bác Jose, Soran vừa cảm thấy có chút khó chịu, cháu giúp cậu ấy uống thuốc, bây giờ cậu ấy đang nghỉ ngơi, cháu thay cậu ấy đi ra ngoài tiễn khách được không?”

“Đương nhiên là được.” Jose cũng không giật mình nói, tuy rằng ông nhìn thấy Soran ngồi trên giường nhìn họ. Sau đó cửa phòng đóng lại, Soran nằm xuống, thực hiện đúng chức trách “bệnh nhân” .

Bạn sao. . . Cậu không cần kết bạn với ai nữa, cậu đã có bạn rồi, có những người bạn phi thường phi thường tốt, như thế với cậu mà nói cũng đã đủ rồi.