Chương 12: Trái tim bất an

Gần đến hành trình đi Manchester, Soran mất ngủ. Nằm trên giường, một chút cũng không buồn ngủ, Soran lặng lẽ bỏ hai cánh tay đang gác trên người mình xuống, đứng dậy xuống giường.

Trong biệt thự rất yên tĩnh, chỉ có một chiếc đèn tường toả sáng, ánh sáng nhu hòa làm tâm tình nôn nóng của Soran thoáng bình tĩnh, vừa bước chân ra chợt nhìn thấy người trong phòng khách thì ngừng lại.

“Em. . . không ngủ được, cho nên muốn uống ly sữa.” Mới đi ra, Michael co quắp bất an nhìn Soran, vội vàng giơ lên cái ly trong tay, sữa nhoáng lên tràn ra ngoài, Michael không chút nghĩ ngợi dùng tay áo lau. Trong hoảng loạn, toàn bộ sữa đổ hết vào thảm.

“Xin lỗi, em. . . em sẽ lau sạch sẽ. . .” Thấy mình phạm lỗi, Michael quỳ trên mặt đất dùng áo phông của mình lau thảm, ngay tiếp theo cậu bị người kéo lên.

“Không sao đâu, chỉ là đổ sữa thôi mà.” Soran ôn hòa nhìn Michael, trong lòng cau lại, bộ dạng của Michael không đơn giản chỉ là sợ cậu.

“Xin lỗi.” Michael rút tay ra, lùi lại hai bước, khẩn trương nhìn Soran và tấm thảm ướt đẫm sữa.

“Ngày mai Jose thấy nhất định sẽ tức giận.” Soran tỏ vẻ khó xử. Thấy sắc mặt Michael càng thêm sợ hãi, Soran liền cười với cậu, nháy mắt nói: “Chúng ta mau xoá sạch chứng cứ đi.” Nói xong, Soran đi vào nhà vệ sinh, Michael nhất thời vô thố, chỉ có thể đứng ngốc ở đó.

Qua thật lâu, Soran mới đi ra từ nhà vệ sinh, Michael lại vẫn đứng tại chỗ không hề cử động. Soran càng thêm ôn hòa cười với cậu, rồi đưa cho cậu một cái bàn chải.

“Cậu từng chà thảm chưa?” Soran hỏi. Michael lắc đầu, chăm chú túm chặt áo phông.

“Tôi cũng chưa từng.” Mái tóc dài của Soran tuỳ ý buộc lên, một tay cầm bàn hải một tay rắc phấn vệ sinh thảm, “Chúng ta đến thử xem đi, ừm. . . trước tiên lau hết sữa đi, sau đó. . .” Soran nhìn rồi nói, “Michael, đi lấy máy sấy, chúng ta thổi khô thảm đã, sau đó mới dùng phấn vệ sinh.”

Giọng điệu thoải mái thân thiết của Soran làm Michael sửng sốt vài giây rồi lập tức lên lầu. Chờ khi cậu mang máy sấy tới, Soran đã quỳ trên mặt đất lau sữa rồi. Michael không dám chần chờ, cũng tới giúp.

Hai người tỉ mỉ chà thảm, không nói cái gì, mười phút sau khi tâm tình Michael đã ổn định, không khẩn trương và sợ hãi như lúc đầu nữa, Soran mở miệng.

“Michael, năm nay cậu bao nhiêu tuổi? Nghe mommy nói cậu còn đang học trung học.”

“. . . . .” Cúi đầu lau một hồi, Michael mới ngừng lại một chút, trả lời, “Mười sáu tuổi.” Chỉ là, vẫn như cũ không dám ngẩng đầu nhìn Soran. Michael cúi thấp thân thể lộ ra trước ngực, Soran nhìn thoáng qua, rồi nói thật nhỏ: “Có phải vì Michael thấy tôi đột nhiên sống lại nên rất sợ tôi không?” Vừa hỏi xong, Michael sợ đến mức nhìn về phía Soran, lại vội vàng rũ mắt cố sức lắc đầu, “Không phải. . . Bác. . . Anh. . . Anh là thiên sứ. . . Mọi người nói. . . nhất định anh sẽ trở về. . . Em không. . . không sợ anh. . .”

Nghe Soran cười rộ lên, Michael khúm núm quỳ ở đó không dám động đậy.

“Vậy. . . vì sao Michael vừa thấy tôi lại khẩn trương như vậy?” Soran lấy đi bàn chải mà Michael đang cầm chặt, Michael sợ hãi nhìn Soran, “Michael, tôi rất vui vì cậu và Laurine ở đây. Hơn nữa, tôi rất cảm kích Laurine, nếu như không phải chị ấy vẫn luôn chăm sóc mẹ, tôi sẽ càng tự trách.” Soran nỗ lực làm Michael không khẩn trương như vậy nữa, mà Michael lại hận không thể làm mình lùi vào trong góc, để Soran không nhìn thấy cậu.

Soran cũng không nói, cậu nhìn Michael, ánh mắt ôn hòa nhưng kiên định làm Michael không chỗ nào che giấu, mà cậu ta thì thậm chí đến dũng khí né tránh cũng không có.

Cứ như vậy nhìn chằm chằm Michael, Soran không nói lời nào, cũng không chà thảm nữa, trên mặt vẫn như cũ là nụ cười nhu hòa, nhưng Michael thì lại sắp ngất xỉu. Ngay khi Soran thở dài chuẩn bị buông tha việc truy hỏi, Michael lại ôm đầu khẽ hét lên: “Xin lỗi! Xin lỗi! Sau này. . . Sau này em nhất định không xuất hiện trước mặt anh nữa, xin đừng đuổi bọn em đi. . . Xin lỗi!”

Hai mắt Soran trầm xuống, sau đó nhẹ nhàng giật tay Michael ra, hỏi: “Vì sao tôi lại phải đuổi hai người đi?” Có phải Michael hiểu lầm cái gì rồi không, mình. . . Soran làm cho Michael nhìn mình, ánh mắt hoảng loạn của Michael dần dần bình tĩnh lại, nhưng hoàn toàn không có tiêu cự.

“Anthony và Hall. . . Họ nói. . . nếu như anh trở về. . . nhất định bọn em phải rời đi. Nếu như. . . Nếu như bọn em làm anh mất hứng. . . Họ sẽ đưa em và chị quay về I-ta-li-a. . . Em không quay về. . . Em không thể về đó. . . Hall. . . Hall. . .” Michael chẳng biết nhìn đi đâu, nói ra nỗi sợ trong lòng cậu, mà cuối cùng, cậu lại càng không ngừng hét gọi Hall.

Trong đôi mắt Soran có cái gì đó bắt đầu chuyển động, đôi mắt hoảng loạn của Michael dần dần bình tĩnh, con ngươi đen sáng rực mà sâu thẳm. Một tay Soran đặt lên trán Michael, mí mắt Michael dần rũ xuống, ngã vào lòng Soran.

“Baby! Em ở đâu rồi?” Lúc này, trên lầu truyền đến âm thanh lo lắng của Anthony và Hall. Soran vội vàng ôm Michael đặt lên sô pha, chạy đến dưới lầu hô, “Đại ca, nhị ca, em ở chỗ này.”

“Baby!” Hai người nghe tiếng liền chạy xuống dưới, nhằm phía Soran hung hăng túm cậu ôm vào lòng.

“Baby! Em là thằng nhóc hư, sao dậy mà không nói cho anh?! Anh còn tưởng rằng. . . còn tưởng rằng. . .” Nghĩ rằng em trai lại biến mất không thấy nữa, Hall hung hăng đánh vài cái lên cái mông của bé hư nhà mình. Soran đau đến kêu rên hai tiếng.

“Anh, em dậy uống sữa. . . nhưng lại làm đổ xuống thảm. . . Em đang thu dọn.” Soran chỉ vào chỗ “cậu” làm bẩn, giải vây cho mình.

“Baby! Thảm bẩn thì kệ nó! Nhớ kỹ sau này em đi đâu cũng phải nói cho anh. . . Anh cũng bị em hù chết rồi, cái thằng nhóc không nghe lời này!” Anthony ôm chặt Soran, thanh âm run rẩy, tỉnh lại thì đột nhiên không thấy em trai nữa, sự sợ hãi này thiếu chút nữa hù chết anh.

“Anh, lần sau em sẽ không thế nữa, nhất định em sẽ nói với các anh.” Soran xoa xoa cái mông của mình, trấn an anh trai. Sao cậu lại quên được các anh đã lo lắng cho cậu đến thế nào. Nỗi đau mất cậu đã thâm nhập tới xương tuỷ họ, một chút gió thổi cỏ lay cũng đủ khiến họ tan vỡ.

“Anh, em mệt mỏi.” Soran khẽ hôn hai người, giảm bớt tâm thần kinh hãi của họ. Thấy cả người nhị ca run rẩy, mặt trắng như quỷ, Soran kéo đầu nhị ca xuống, liên tục hôn anh, “Nhị ca. . . Anh cõng em lên phòng đi, em không đi nổi.”

Qua thật lâu, Hall mới động đậy. Anh ôm em trai lên lầu, lực độ trên tay làm người Soran có thêm hai vệt xanh tím.

Trở lại trên giường, Soran liền bị hai người anh trai vừa bị doạ sợ ôm vào trong ngực không có chút khoảng cách nào, ngủ một giấc đến thẳng hừng đông. Sau khi tỉnh lại thì trên giường đã không có ai nữa, Soran liền nghĩ lại chuyện tối hôm qua.

“Mommy, có thể nói cho con về Laurine và Michael không?” Khi cùng tản bộ với mẹ, Soran hỏi.

Fujika dắt tay con trai, thở dài, nói: “Backy, Laurine và Michael. . . Nhất là Michael, luôn luôn sợ con như vậy. Mommy đang nghĩ xem có nên để chúng ra ngoài ở không, như vậy chúng sẽ dễ chịu hơn một ít, con cũng sẽ không xấu hổ.”

“Mommy, bọn họ sợ con là rất bình thường, không nhất thiết phải vì chuyện này mà bắt họ ra ngoài ở. Mommy, Laurine luôn luôn chăm sóc mẹ, nếu như con vừa về lại để họ nghĩ mình sẽ bị đuổi đi, như vậy thật không tốt. Hơn nữa, con không ngại họ ở nhà mình.”

“Backy, mommy chẳng bao giờ nghĩ tới việc đuổi chúng đi, chỉ là bây giờ chúng vừa thấy con liền khẩn trương như vậy, sẽ làm con khó xử. Backy, mommy rất ích kỷ, mommy chỉ muốn con được thoải mái, mommy không nghĩ được cho nhiều người như thế.”

Fujika rất cảm kích Laurine đã chăm sóc nàng, nhưng trước tiên nàng vẫn là một người mẹ.

“Mommy, Michael và Laurine. . . trước đây sống không tốt đúng không?” Soran mờ mịt hỏi, đêm qua cậu thấy trước ngực Michael có rất nhiều vết thương, còn có những lời Michael nói. Soran muốn tìm ra mấu chốt làm Michael sợ cậu như vậy.

Fujika có chút kinh ngạc, không biết vì sao con trai lại nhận ra điều này. Chuyện của Laurine và Michael nàng cũng không muốn nói với con trai nhiều lắm, bên trong còn dính dáng tới nhiều chuyện khác.

“Backy, Laurine và Michael. . . Mommy sẽ nói chuyện với chúng để chúng yên tâm. Backy, các anh con sẽ không thích con quá để ý đến chúng. Sự khẩn trương của chúng không phải do con mà do các anh con. Khi con không ở nhà, tính tình hai đứa nó lúc nào cũng âm u bất ổn. . . Có đôi khi đến mommy cũng chịu không nổi.” Fujika nắm chặt tay con trai, làm cậu không quá mức lo lắng.

Soran gật đầu, cậu hiểu rõ chuyện này, cậu rất lo lắng cho Michael, dù sao cũng là sự trở về của cậu làm hai chị em họ lâm vào sợ hãi. Nhưng, cậu phải làm thế nào mới xoá bỏ được sự sợ hãi của họ với mình và các anh? Cậu mong muốn hai người họ có thể coi trang viên như nhà của mình, sự sợ hãi của Michael làm cậu muốn làm chút gì đó.

… . . . . .

Nhân lúc mẹ ngủ trưa, cha đi ra ngoài, Soran tìm thấy Laurine đang bận rộn trong nhà kính trồng hoa. Từ khi cậu trở về, Laurine nếu không phải ở trong bếp, ở trong phòng mình, thì chính là ở trong nhà kính trồng hoa. Thấy Soran vào nhà kính, Laurine thấp giọng nói một tiếng “Xin chào” rồi chuẩn bị đi ra ngoài. Soran đóng cửa nhà kính lại, đặt một chén trà lài lên bàn, vươn tay với Laurine ý bảo cô ngồi xuống.

Laurine nhận ra Soran có chuyện muốn nói với cô, sáng nay cô đã biết chuyện tối hôm qua từ chỗ em trai, lại không nghĩ rằng Soran sẽ chủ động tìm cô. Tuy rằng Soran luôn giữ nụ cười ôn hoà nhưng Laurine vẫn khẩn trương như trước, cô ngồi xuống cúi đầu nhìn bàn tay dính đầy bùn đất của mình, không nói lời nào.

Soran cũng không mở miệng, an tĩnh uống trà lài, nhìn từng đóa hoa trong nhà kính. Hoàn cảnh như vậy làm cậu cảm thấy yên lặng, cậu nhắm mắt lại, tựa hồ nghe thấy âm thanh của mỗi đoá hoa.

Laurine đợi hồi lâu thấy nãy giờ Soran vẫn không nói gì, cô hơi ngẩng đầu, lập tức kinh ngạc đến ngây người. Cô vẫn biết Soran rất đẹp, vô số bức ảnh trong biệt thự từ lâu đã làm cô khắc sâu hình ảnh Soran. Mà từ khi Soran trở về, cô tuy rằng chỉ nhìn qua vài lần nhưng chỉ vài lần này cũng đủ làm cô biết Soran đẹp đến thế nào. Mà lúc này, một Soran khép mắt, chìm đắm trong ngôn ngữ loài hoa lại làm Laurine không thể dời mắt. Không liên quan đến giới tính, Soran làm người ta không thể sinh lòng đố kị, khí chất của cậu lúc này làm cho người khác nghĩ cậu trời sinh nên có dung mạo như vậy. Tâm tình khẩn trương của Laurine bình tĩnh xuống, cô ngơ ngác nhìn gương mặt tươi cười của Soran. Dường như đang giao lưu cái gì, trên mặt Soran là thỏa mãn và vui sướиɠ.

Qua thật lâu, Soran mới mở mắt, “Mommy rất thích hoa, khi còn bé tôi thường cùng mẹ chăm sóc nhà kính trồng hoa. Về sau tôi bắt đầu học tennis, cũng rất ít khi được cùng mommy làm chuyện này nữa.”

Soran lên tiếng làm Laurine giật mình tỉnh giấc từ trong mộng ảo, cô vội vàng cúi đầu che giấu sự thất thố của mình, sao cô lại có thể nhìn Soran một cách mê li như thế.

Kết một vòng hoa linh lan, Soran đặt ở trước mặt Laurine, “Tôi không hiểu ngôn ngữ loài hoa, nhưng mommy lại rất thích hoa linh lan, cái này tặng cho chị. Tôi rất vui vì chị và Michael có thể ở lại nhà, tuy rằng lai lịch của tôi sẽ làm hai người thấy vô cùng khó tin, nhưng mà tôi thực sự là một người cực kì cực kì bình thường. . .” Soran nói xong liền cười rộ lên với người cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn mình, “Những lời này. . . hình như có chút kỳ quái. . . đúng không?”

“Không. . .” Laurine lại cúi đầu, “Mọi người. . . đều tin rằng cậu sẽ trở về. . . Họ nói cậu là. . . ‘ thiên sứ ’. . .”

“Laurine, tôi đảm bảo với chị, chị và Michael có thể yên tâm ở đây, hai người không cần lo lắng sẽ bị đuổi đi.” Nếu không phải bởi vì sự “thần bí” của cậu mà sợ, Soran nghĩ tới một việc khác.

Thân thể Laurine cứng ngắc một chút, lông mi khẽ run, nhẹ nhàng gật đầu. Soran biết chuyện này không thể nóng vội, đứng dậy rời khỏi nhà kính trồng hoa.

Laurine nhìn bóng lưng Soran rời đi, đáy mắt nổi sóng, đánh rơi vòng hoa linh lan xuống mặt đất.