Chuyển trường được nửa năm, Lâm Đang bị một tên học sinh dở trong lớp theo dõi. Học sinh dở này tên là Trình Diễm, anh đóng giả thành anh họ cô, tìm đến cô để vay tiền. Cô bị nhược thị chứ không bị ng …
Chuyển trường được nửa năm, Lâm Đang bị một tên học sinh dở trong lớp theo dõi.
Học sinh dở này tên là Trình Diễm, anh đóng giả thành anh họ cô, tìm đến cô để vay tiền.
Cô bị nhược thị chứ không bị ngốc, vẫn có thể phân biệt rõ ràng.
Vì sợ bị bắt nạt nên cô không dám vạch trần, chỉ có thể đưa tiền cho anh.
Cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ đòi lại tiền, chỉ muốn được yên ổn mà thôi.
Lại không ngờ rằng học sinh dở Trình Diễm sẽ trả lại cho cô số tiền đó.
Vào ngày số tiền được trả lại, Lâm Đang không nhịn được nói vài lời với Trình Diễm:
“Bạn học Trình Diễm, mình nhận ra cậu, trên người cậu có hương chanh thoang thoảng. Cậu đang gặp chuyện gì khó khăn sao, mình có thể giúp cậu mà, đừng đi lừa gạt người khác nữa.”
Trình Diễm cảm thấy Lâm Đang không phải nhược thị, mà là nhược trí thì đúng hơn.
Hương chanh gì chứ, đó là mùi của một túi bột giặt dởm anh mua với giá mười tệ.
Khó khăn ở đâu ra, anh chỉ là muốn đi chơi net nhưng không có tiền thôi mà.
Cô còn bảo anh cố gắng học tập để có thể thay đổi vận mệnh sau này, đâu phải là anh không thể thi đậu đại học, nhưng con mẹ nó dù cả đời này anh có đọc sách đến chết, cũng không xứng với đại tiểu thư được nuông chiều từ bé như cô.
Anh chịu không nổi sự theo đuổi của cô, nên dùng những lời nói gay gắt để từ chối: “Đúng vậy, là bởi vì thị lực của cậu sau này muốn tìm việc làm cũng rất khó.”
Thấy cô khóc, anh lại cảm thấy hối hận.
Anh chưa bao giờ coi cô là gánh nặng, chỉ hận bản thân không có đủ năng lực để gánh vác.
Vở kịch nhỏ:
Trình Diễm lại cãi nhau với Lâm Đang, ném cô ở trên đường cái rồi quay đầu bỏ đi, bước chân của anh rất nhanh, không có ý định quay trở lại.
Trên đường có rất nhiều người qua lại, Lâm Đang bị âm thanh ồn ào làm hoảng sợ đến mức bật khóc: “Trình Diễm, cậu ở đâu? Mình không cảm nhận được cậu.”
Thật ra anh bỏ đi không xa, chỉ cách cô khoảng chừng mười bước chân.
Ngày hôm sau, anh bỏ ra 15 tệ – số tiền cực lớn để mua một cái lục lạc màu hồng nhạt, treo trên chiếc balo cũ nát.
Lục lạc lắc lư leng keng leng keng, đừng nói mười bước, cho dù cách xa hơn một trăm bước, mọi người cũng biết là anh đang đi tới.
—–
Nam chính yêu thầm
Nữ chính dính người hay khóc nhè × Nam chính u ám tính khí thất thường
Tóm tắt: Công chúa nhỏ nhược thị và gậy dò đường của cô ấy
(*Nhược thị là giảm chức năng thị lực của một mắt do không sử dụng trong quá trình phát triển thị lực. Mất thị lực nghiêm trọng có thể xảy ra ở mắt bị ảnh hưởng nếu không bị phát hiện và điều trị ở giai đoạn đầu của thời thơ ấu.)
Lưu lại để đọc