Chương 5.2: Trả cậu 20 tệ trước

“Đặt xuống.”

Cô nghe theo, bước chân xuống.

“Nâng chân còn lại lên, đúng rồi, rồi đặt xuống.”

Hai người còn lại đều giữ im lặng, Thịnh Hạ đứng bên trái đỡ cô, Lý Hoè An thì vẫn đứng ở sau lưng để bảo vệ, lỡ như cô có ngã thì cậu ta vẫn có thể kịp thời đỡ lấy.

Hai tầng cầu thang nhưng cả nhóm lại đi mất gần bảy tám phút, tuy nhiên Lâm Đang càng lúc càng trở trên thành thạo hơn, đến lúc sau đã có thể giữ vững thăng bằng, không còn dáng vẻ sắp sửa té ngã.

Sau khi vào phòng tập, cả nhóm liền trò chuyện sôi nổi, bắt đầu thảo luận về tiết mục.

Tống Noãn đề nghị: “Cứ để Lâm Đang chọn bài nhạc sẽ đánh trước đi, bọn mình sẽ quyết định những cái khác.”

Đôi mắt Lâm Đang không tốt, bọn họ đều sợ luyện tập một khúc nhạc mới sẽ gây khó khăn cho cô, nên quyết định chọn một bài nhạc có sẵn.

Nhưng Lâm Đang lại nói: “Mình có thể luyện tập bài nhạc mới, cậu chỉ cần mở nó vài lần là mình sẽ có thể đánh được.”

Ba người đều mở to mắt nhìn cô: “Đỉnh như vậy à?”

“Mấy cậu bật đại một đoạn piano để mình đàn thử xem.” Cô có hơi thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ trắng nõn giờ đã trở nên ửng hồng, cô ngồi trước cây piano điện, sau khi tìm được vị trí của các phím đàn thì đặt tay lên chúng.

Lý Hòe An nóng lòng móc điện thoại trong túi ra, tìm kiếm một đoạn piano rồi ấn phát.

Lâm Đang dựng tai lên nghe, sau đó nhắm mắt lại, ngón tay bắt đầu lướt trên những phím đàn, tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương, có chút khang khác so với đoạn nhạc vừa phát trên điện thoại, tuy rằng chỉ có 30 giây ngắn ngủi nhưng cũng đủ khiến cho ba người đang lắng nghe phải khϊếp sợ.

Nhưng cô lại hoàn toàn không nhận ra, còn ngượng ngùng nói: “Hình như đàn sai đoạn giữa rồi, mình thật sự không nhớ rõ lắm.”

Ánh mắt ba người đều ngơ ngác, chậm rãi vỗ tay.

Tống Noãn nói trước: “Như vậy đã tuyệt lắm rồi, vãi thật, cậu đúng là một thiên tài âm nhạc rồi, quả nhiên khi ông trời đóng cánh cửa này của người ta thì cũng sẽ mở ra một cánh cửa khác, sau này chắc chắn cậu sẽ trở thành một nhà soạn nhạc vĩ đại.”

“Đúng vậy đúng vậy, thật sự rất rất lợi hại luôn!” Hai người còn lại cũng đồng tình.

Lâm Đang được khen ngợi đến đỏ mặt, chớp mắt hai cái: “Vậy mấy cậu cứ từ từ chọn nhạc đi nha, mình có thể luyện tập được, với lại bà ngoại mình cũng biết đàn piano, trước kia bà từng là giáo viên âm nhạc, các cậu cứ in bản nhạc chọn được ra đi, mình sẽ nhờ bà ngoại dạy đàn cũng được.”

“Được, thế tụi mình chọn thơ trước đi, rồi lại chọn nhạc!”

Cả nhóm ngồi quây quần với nhau, bắt đầu thảo luận nên chọn bài thơ nào.

Lâm Đang không hiểu biết quá nhiều về thơ hiện đại, chỉ ngồi một bên nghe bọn họ thảo luận sôi nổi, dù vậy cô vẫn cảm thấy khá thú vị, cô thật sự thích bầu không khí náo nhiệt thế này.

Nhưng bàn đi tính lại, đến cuối cùng cả nhóm vẫn không chọn được bài nào, không ghét bỏ thì cũng là quá mức đại trà, hoặc là không phù hợp với chủ đề của ngày hội sắp tới, thế nên lại quay về bàn bạc về bài nhạc piano, cuối cùng cả nhóm quyết định sẽ chọn một bản nhạc mang hơi thở của thiên nhiên, như đang chậm rãi bước đi trên cánh đồng cỏ, Tống Noãn lập tức xoay vài vòng ngay tại chỗ, nhanh chóng tìm được cảm giác.

Đến khi thương lượng xong xuôi cũng sắp tới giờ tan học, cả nhóm nửa giúp nửa đỡ Lâm Đang xuống lầu.