Là kẻ đã bán mình cho tư bản, ban ngày Chu Kỳ An bị lão sếp mất nết vắt kiệt sức lao động, tối về nghe má già càm ràm chuyện cưới xin, cuối tuần còn bị thầy dạy tại chức chê là tư duy yếu kém. Ngày cậ …
Là kẻ đã bán mình cho tư bản, ban ngày Chu Kỳ An bị lão sếp mất nết vắt kiệt sức lao động, tối về nghe má già càm ràm chuyện cưới xin, cuối tuần còn bị thầy dạy tại chức chê là tư duy yếu kém.
Ngày cậu bị cuốn vào trong trò chơi vô hạn, Chu Kỳ An thở phào mừng rỡ: Tuyệt vời.
Tạm biệt, ác ma suốt ngày giục cưới;
Tạm biệt, ác mộng tăng ca;
Tạm biệt, lớp tại chức chết bầm.
Đêm nay mị sẽ giong buồm đi xa!
—
Đi đến Ải đầu tiên, Chu Kỳ An theo một đám người chơi ngồi lên chuyến xe buýt kinh hồn.
Xe đến nơi, Chu Kỳ An nhìn thấy má già yêu dấu của mình.
“Con trai cưng của mẹ, mày tưởng bỏ nhà đi là khỏi phải xem mắt à?” Má già cười toe toét: “Đừng có mơ.”
Không lâu sau, NPC quái vật dị hợm bị ném lên giường Chu Kỳ An —— nó là đối tượng hẹn hò mới của cậu!
—
Đi đến Ải thứ hai, tòa cao ốc siêu nhiên, Chu Kỳ An thấy lão sếp nhà mình đang đứng đấy, lẫn trong đám người chơi.
Giày da cao cấp bóng loáng giẫm bẹp đầu quái vật, rồi trong ánh mắt kinh hãi xen lẫn sùng bái của người chơi, sếp ta đi về phía Chu Kỳ An.
“Vì sao đang tăng ca mà chơi trò mất tích?”
“Nghe nói ở đây bay màu thì về hiện thực cũng ngỏm củ tỏi. Cậu tính lừa tiền trợ cấp tử vong của công ty chứ gì?”
“Bản kế hoạch đã làm xong chưa, tôi chỉ hỏi cậu một câu, đã, làm, xong, chưa?!”
Thời gian còn lại của Ải này, sếp lớn ra tay dẹp yên bốn bể, để Chu Kỳ An chong đèn tăng ca suốt cả đêm.
—
Đi đến Ải thứ ba, biển học (máu) vô bờ, Ải cực khó với tỉ lệ tử vong là 90%.
Chu Kỳ An, kẻ đã trốn học cả tháng, gặp lại thầy dạy tại chức của mình ở nơi đó.
“Kỳ An, tới thầy bảo.” Người đàn ông mặt bợt môi tái đưa tay ra. Máu trên tay vẫn còn đang nhỏ giọt.
“!”
Cuối cùng Chu Kỳ An từ bỏ ý định làm phượt thủ, quay đầu bước ra sau lưng các đồng đội.
Nhưng cậu vừa tới gần, các đồng đội đã vô thức lùi một bước, hai bên như cách một rãnh biển Mariana.
“?” Sao mí người sợ tui quá vậy?
————
Ba năm trước, một trận sương mù quỷ quái tràn vào thành phố, từ đó về sau, Chu Kỳ An phát hiện bên cạnh mình có một vài người không bình thường cho lắm.
Mãi đến lúc cậu bị cuốn vào trò chơi vô hạn, nơi mà tất cả người chơi đều lên án sự xảo trá, tàn nhẫn và khủng bố của NPC thì Chu Kỳ An mới bùi ngùi nói: “Cuối cùng cũng gặp được người bình thường.”
Ai nấy đều nhìn cậu bằng ánh mắt khó tả, gật đầu nói: “Phải rồi, bình thường nhất là cậu đấy.”
Ra đều chap ghê :()) Tôi mờ ê mê bộ này á:3