Chương 16.2: Gia phả liên hôn

Thực ra, Lâm Điềm rất muốn ở lại phòng bệnh xem Cố Minh Cẩm và nhóm vợ cũ của ông giao lưu với nhau, nhưng cô cũng hiểu lý do Diệp Hi muốn kéo mình rời đi, bởi vì bà không muốn mình bị khinh thường, cô cảm thấy ấm áp trong lòng.

Môi trường bệnh viện tư nhân tốt, hai mẹ con ngồi trên chiếc ghế đá cạnh vườn hoa, ở bãi cỏ bên cạnh, có người chồng đẩy vợ xuống hít thở không khí trong lành.

"Mẹ, mẹ có hay gặp mặt bọn họ không?" Lâm Điềm tò mò hỏi.

"Không nhiều lắm, bọn họ từng tới dự bữa tiệc sinh nhật năm mươi tuổi của chú Cố con lần trước." Diệp Hi không thể nói mình thích hay ghét những người vợ cũ của Cố Minh Cẩm.

Ngay từ đầu bà đã biết mình không cùng đẳng cấp với bọn họ, có thể bỏ qua sự khinh thường của bọn họ, nhưng bà không hi vọng Điềm Điềm phải chịu sự khinh thường như vậy.

"Vậy mẹ cảm thấy bọn họ là người như thế nào?" Lâm Điềm cảm thấy tính cách hiện tại của ba anh em nhà họ Cố có lẽ có quan hệ với bọn họ.

"Cái khác mẹ không biết, mẹ chỉ biết một điểm, bọn họ cũng không phải là những người mẹ có trách nhiệm." Diệp Hi vẫn nhớ năm bà và Cố Minh Cẩm kết hôn, là sinh nhật lần thứ hai mươi của Cố Cẩn Nghiễn.

Năm đó Cố Cẩn Nghiễn phải làm một ca phẫu thuật nhỏ ở nước ngoài, Cố Minh Cẩm bảo Cao Nguyên gọi điện cho Diêm Thấm Văn, hy vọng bà ta có thể qua một chuyến, nhưng bà ta không chút do dự từ chối, bởi vì bà ta đã hứa với con trai út sẽ đón sinh nhật với nó.

Hiện tại Diệp Hi vẫn nhớ giọng nói thờ ơ của Diêm Thấm Văn khi ấy, đó cũng là lần đầu tiên bà biết, không phải người mẹ nào cũng yêu con mình.

Nhìn thấy vẻ mặt trầm ngâm của Lâm Điềm, bà cười nói thêm: "Đương nhiên, chú Cố của con cũng không phải là một người cha tốt."

Nhưng những điều này không liên quan gì đến mẹ con họ, khi bà và Cố Minh Cẩm kết hôn, Cố Thi Dao nhỏ nhất đã mười sáu tuổi, bọn họ đều đã qua tuổi cần cha mẹ.

Diệp Hi ngẩng đầu, ngẩn người nhìn cành cây đằng kia, bà biết tại sao hôm nay bọn họ lại tới đây, có lẽ trong mắt những người thuộc tầng lớp bọn họ, lợi ích mới là quan trọng nhất.

Vị trí của hai mẹ con vừa vặn có thể nhìn thấy lối ra của khu nhà điều trị nội trú, Diệp Hi nhìn thoáng qua bên đó, nhẹ giọng hỏi Lâm Điềm: "Hôm nay con không cần quay phim sao?"

"Cảnh quay của con hôm nay đều là buổi sáng." Lâm Điềm tỏ ý buổi chiều cô không có việc gì.

"Chạy tới chạy lui thế này mệt lắm, lát nữa về sớm nghỉ ngơi đi." Diệp Hi xoa đỉnh đầu cô.

"Không sao ạ, tới đây rất thuận tiện, nhưng mẹ đó, mẹ ở lại bệnh viện không được ngủ ngon." Lâm Điềm nhìn quầng thâm dưới mắt bà.

"Cũng ổn, tối nay không cần truyền nước, buổi tối chúng ta định về nhà." Đây là quyết định của Cố Minh Cẩm, Diệp Hi tự nhiên vui lòng.

"Về nhà?" Lâm Điềm tràn đầy kinh ngạc.

"Ừm, sáng mai lại tới đây, chờ phẫu thuật xong, ít nhất phải ở lại bệnh viện mười ngày, có lẽ ông ấy cũng chán ở nơi này."

"Vậy buổi tối con về cùng hai người." Mặc dù đồ ăn trong đoàn làm phim không tệ, nhưng làm sao có thể so với tài nấu ăn của cô giúp việc nhà họ Cố.

"Được, con quay phim cũng đừng quá mệt mỏi." Diệp Hi chỉ muốn Lâm Điềm có một công việc, bà không quan tâm cô có kiếm được tiền hay không.

"Không mệt, mẹ yên tâm đi." So với trước kia dậy sớm mò mẫm quay phim, hiện tại không khỏi thoải mái quá rồi.

Hai mẹ con đang nói chuyện thì thoáng thấy ba người từ cửa khu nội trú đi ra, đợi bọn họ đi khuất hẳn, Diệp Hi mới đứng dậy: "Mẹ lên xem trước, sắp xếp chuyện về nhà."

"Con đi cùng với mẹ, dù sao đợi ở chỗ này cũng không có việc gì." Lâm Điềm rất muốn biết tâm trạng hiện giờ của Cố Minh Cẩm.

Được ba người vợ cũ cùng đến thăm bệnh, không biết hiện tại ông có tâm trạng gì.

Lúc bọn họ đến phòng bệnh, Cố Minh Cẩm đang nói chuyện điện thoại với Cao Nguyên, Lâm Điềm nhạy bén bắt được mấy chữ "bộ phận truyền hình điện ảnh", có điều bọn họ nói chuyện rất nhanh, trong mắt cô không khỏi hiện lên sự nghi ngờ.

"Bây giờ về luôn hay sao?" Diệp Hi chỉnh lại cái gối sau lưng ông.

"Bây giờ về đi, đến ngày phẫu thuật lại tới." Cố Minh Cẩm thực sự không muốn ở lại bệnh viện nữa.

Diệp Hi bảo tài xế đến đón họ, Lâm Điềm ở bên cạnh hỗ trợ thu dọn, thật ra cũng không có gì để thu dọn, cô chỉ làm động tác giả vờ mà thôi.

Cố Minh Cẩm cũng chú ý đến những thay đổi của cô trong khoảng thời gian này, ông không khỏi thở dài trong lòng, giá như ba người kia có thể giống như Lâm Điềm, thường xuyên về nhà thì tốt rồi.

*

Phía Cố thị cũng hỗn loạn một thời gian vì chuyện Cố Minh Cẩm ngất xỉu ngày đó, sau khi Cố Minh Cẩm chỉ đạo Cao Nguyên từ xa để giải quyết một số quyết sách, phía công ty đã nhanh chóng trở lại bình thường.

Nhưng trong chỗ tối, mọi người đã bắt đầu âm thầm thảo luận, chờ Cố Minh Cẩm khỏi bệnh liệu có thể bắt đầu từ từ giao lại quyền lực trong tay hay không, nếu muốn giao ra, ông sẽ chọn ai?

Không chỉ nhân viên trong công ty đoán già đoán non mà rất nhiều người trong giới cũng đang chờ xem trò cười của nhà họ Cố, bọn họ không tin, lúc liên quan đến lợi ích, ba anh em nhà họ Cố còn có thể duy trì hòa thuận như hiện tại.

Thậm chí có một số người đang suy đoán liệu Diệp Hi có tham gia tranh giành quyền lợi hay không, phần lớn con người đều như vậy, luôn thích dùng mặt tối nhất để suy đoán suy nghĩ của người khác.

Cố Cẩn Nghiễn tắt máy tính trước mặt, vươn tay xoa xoa mi tâm, hôm nay hiếm khi tan làm đúng giờ, anh định đến bệnh viện một chuyến, sau đó trở về căn hộ của mình.

Không ngờ, chờ anh đến bệnh viện mới biết tin Cố Minh Cẩm đã ra viện, trong lúc nhất thời, sắc mặt anh càng lạnh hơn: "Ra viện?"

Có lẽ sự lạnh lẽo trên người anh quá rõ ràng, y tá không dám ngẩng đầu nhìn anh, chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Chủ tịch Cố hỏi ý kiến bác sĩ, hiện tại ông ấy không có gì đáng ngại, chỉ cần chờ ngày kia phẫu thuật là ổn."

"Được, tôi biết rồi." Cố Cẩn Nghiễn nói xong cũng không ở lại trong phòng bệnh, trực tiếp xoay người rời đi.

Chờ tiếng bước chân của anh đã đi xa, cô y tá nói chuyện với anh mới ngẩng đầu vỗ về trái tim của mình, khí thế của cậu chủ Cố này đúng là đáng sợ.

Cố Thi Dao đến bệnh viện sau anh một bước, cuối cùng cô cũng thuyết phục được bộ phận R&D, bọn họ đồng ý cho cô một cơ hội, bây giờ chỉ đợi Cố Minh Cẩm gửi tài liệu xuống, không ngờ cô đến bệnh viện lại vồ hụt.

Buổi tối Cố Cẩm Mặc không định đến bệnh viện, dù sao ông già còn chưa tới thời gian phẫu thuật, hiện tại nhìn ông cũng không giống người bệnh.

Thời gian phát sóng bộ phim đã được ấn định, mấy ngày nay bọn họ đang lên kế hoạch tuyên truyền cho bộ phim, cho nên những ngày tiếp theo, anh ta có thể sẽ trở nên bề bộn nhiều việc.

Trên đường về nhà, Tần Niệm Trân lại gọi điện tới, nghĩ đến những lý do thoái thác của bà ta, Cố Cẩn Mặc phớt lờ cuộc gọi này.

Tuy nhiên, cuộc gọi nhỡ này cũng phá hỏng tâm trạng của anh ta, anh ta sầm mặt bước vào cổng, nhìn thấy Lâm Điềm đang nghịch cành hoa ở đằng kia, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc: "Không phải cô đang ở đoàn làm phim sao, hay lại đánh trống thu quân rồi?"

"Đạo diễn Cố, diễn viên cũng là người." Lâm Điềm nhẹ nhàng nói.

【Trong mắt anh ta, vào đoàn tương đương với ngồi tù hay sao?】

"Cô thường xuyên về nhà thật đấy." Quay phim cũng không quên về nhà ở.

"Vì tiền tiêu vặt thôi, em nghĩ anh hai chắc chắn không giống em, sẽ không khom lưng vì tiền tiêu vặt." Lâm Điềm nói xong quay lưng, tiếp tục chụp cận cảnh những bông hoa, chỉ để lại chữ đỏ trên đầu cho Cố Cẩm Mặc.

【Xem thường ai đấy, bản thân mình còn không phải cũng khom lưng vì tiền tiêu vặt, a! 】

"Lâm Điềm, có phải cô quên đạo diễn Ngô của các cô là bạn tôi rồi không?" Cố Cẩm Mặc nhướng mày nhìn người quay lưng về phía mình.

"Chẳng lẽ anh hai định nhờ đạo diễn Ngô thêm cảnh quay cho em?" Lâm Điềm lộ vẻ kinh ngạc.

【Anh ta chỉ có chiêu này thôi à, thật là trẻ con! 】

Nụ cười trên mặt Cố Cẩn Mặc chậm rãi đông lại, anh ta trẻ con chỗ nào.

Anh ta đang định nói chuyện thì thấy Diệp Hi đỡ Cố Minh Cẩm ra ngoài, anh ta lập tức trừng to mắt: "Bố, sao bố lại trở về?"

"Bố không thể trở về?" Cố Minh Cẩm đầy sức sống, nói xong còn trừng anh ta một cái.

Trong ba đứa con, nó là người thiếu suy nghĩ nhất, rõ ràng Tần Niệm Trân là người thông minh nhất trong số những người vợ của ông.

"Bố con cảm thấy bệnh viện quá nhàm chán, cho nên trở về chờ ngày phẫu thuật lại đến." Diệp Hi nhẹ giọng giải thích.

Bà vừa dứt lời, Cố Cẩn Nghiễn và Cố Thi Dao trước sau cùng nhau đi vào, trùng hợp lúc này cô giúp việc gọi bọn họ vào ăn cơm.

Diệp Hi thấy Cố Thi Dao đỡ Cố Minh Cẩm, bà xoay người vào phòng bếp, không ngờ hôm nay mọi người đều trở về, phải làm thêm mấy món nữa mới được.

Ngoại trừ hôm đó ngất xỉu, Cố Minh Cẩm cũng không cảm thấy khó chịu ở đâu, hơn nữa nhìn ông không khác gì bình thường, cho nên bọn họ cũng chấp nhận ông ở nhà chờ phẫu thuật.

Hai ngày ăn cơm hộp ở đoàn làm phim, Lâm Điềm không thèm để ý bọn họ nghĩ gì trong bụng, một người ăn rất vui vẻ.

Sau khi ăn xong, cô nhìn thấy tin nhắn của Mạnh Tĩnh Tuyền: 【Điềm Điềm, tiệc sinh nhật Ôn Thư Đình có mời cậu không?】

Cô lướt xuống những tin nhắn khác, quả nhiên nhìn thấy tin nhắn mà Ôn Thư Đình gửi đến hai giờ trước: 【Lâm Điềm, tiệc sinh nhật của tôi tuần này đừng quên đến nha.】

Trường hợp như vậy, Lâm Điềm vô ý thức muốn từ chối, liền nghe thấy giọng nói của Cố Thi Dao trả lời điện thoại: "Được, tôi và Lâm Điềm sẽ tham dự đúng giờ?"

【Không phải chứ, đại tiểu thư, chính cô tham gia là được rồi, tại sao phải kéo tôi theo chứ?】

Lâm Điềm cảm thấy có chút khó hiểu, chút thiện cảm dành cho Cố Thi Dao cũng biến mất tăm.

Hàng chữ màu đỏ tươi khiến Cố Thi Dao không khỏi nhíu mày, không phải trước kia Lâm Điềm rất thích tham gia những dịp này sao?

Thấy ánh mắt người khác nhìn sang, cô bèn giải thích: "Công ty vừa vặn hợp tác với nhà họ Ôn, đến lúc đó lộ mặt là được."

"Thi Dao nói đúng, Điềm Điềm nếu con không thích, ngày đó đi lộ mặt là được." Cố Minh Cẩm gật đầu, ông biết đây là bên ngoài thăm dò nhà họ Cố sau khi ông bị ngất xỉu.

"Dạ, đến lúc đó con sẽ đi cùng Thi Dao." Lâm Điềm khéo léo gật đầu.

Cố Thi Dao hơi kinh ngạc nhìn cô, cuối cùng gật đầu.

Chuyện đến dự tiệc sinh nhật Ôn Thư Đình cứ quyết định như vậy, Lâm Điềm nghĩ, coi như đi xem chút việc đời, dù sao những người xuất hiện ngày hôm đó nhất định là những quý cô thực thụ.

Sau khi ngủ một giấc ngon lành, sáng sớm hôm sau Lâm Điềm vội vàng chạy đến đoàn làm phim, không ngờ cô lại gặp được Cố Cẩn Nghiễn đang định chạy bộ buổi sáng ở bên ngoài vườn hoa.

Ánh mắt Cố Cẩn Nghiễn rơi trên đỉnh đầu của cô, trên chùm sáng không có chữ gì, chỉ có biểu tượng cảm xúc đáng yêu, anh dời mắt, nhẹ giọng hỏi: "Ra ngoài sớm vậy?"

Đối với việc Cố Cẩn Nghiễn hỏi thăm, Lâm Điềm rất có cảm giác được cưng mà sợ: "Buổi sáng có cảnh quay của em, em phải chạy đến đoàn làm phim gấp."

Lần này Cố Cẩn Nghiễn không nói gì, chỉ khẽ gật đầu một cái, Lâm Điềm có chút chần chờ vẫy tay với anh: "Vậy anh cả, em đi trước nhé?"

"Ừm." Giọng nói của Cố Cẩn Nghiễn không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì, nhưng với Lâm Điềm đã coi như là tin tức tốt.

Chỉ cần duy trì tình trạng hiện tại, cô không cần lo lắng phải đi trồng chuối.

Nói đến chuối, cảnh quay hôm nay của cô cũng có liên quan đến chuối, thiên kim thật dị ứng với chuối, mà thiên kim giả lại rất thích ăn chuối.

Toàn mấy tình tiết máu chó, Lâm Điềm hùng hùng hổ hổ ngồi lên xe đến đoàn làm phim.

Đến đoàn làm phim mới phát hiện địa điểm quay phim đã được điều chỉnh, cảnh hôm nay quay trong nhà, nghe nói đạo diễn mượn biệt thự của một người bạn nào đó, trong lòng Lâm Điềm không khỏi ngạc nhiên, sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

Biệt thự cách đoàn phim không xa, khi Lâm Điềm và những người khác đến nơi, nhiên viên công tác của đoàn làm phim đã gần như chuẩn bị xong xuôi.

"Điềm Điềm, biệt thự này là của đạo diễn Cố, nghe nói đạo diễn Cố là con ông cháu cha, gia đình siêu giàu có đó." Đây là tin tức mà Quý Vi đã nghe được trong đoàn làm phim ngày hôm qua.

"Thật sao?" Lâm Điềm giật giật khóe môi, chẳng lẽ người này thật sự cùng Ngô Chấn nói cái gì đó, muốn làm khó mình sao?

"Thật mà, bọn họ đều tính tạo quan hệ tốt đẹp với đạo diễn Cố, biết đâu có thể giành được vai diễn trong phim mới của anh ta, Điềm Điềm, chúng ta cũng thử xem đi." Khuôn mặt của Quý Vi tràn đầy phấn khích, như thể nhìn thấy cảnh Lâm Điềm tham gia đóng phim điện ảnh.

"Chị vẫn là người mới, em cho rằng chị có thể đánh bại bọn họ sao?" Lâm Điềm liếc nhìn mấy người Ninh Ngôn An đang đến gần đạo diễn.

"Hình như cũng phải, đúng rồi, chị tự chụp hay em chụp cho chị, chờ lát phải đăng bài nữa." Quý Vi nhắc nhở.

"Lát em chụp đi." Trước kia Lâm Điềm từng bị mắng tự chụp không bao giờ đẹp bằng người khác chụp.

Vừa nói, đạo diễn bên kia vẫy tay ra hiệu cho Lâm Điềm đi qua, Lâm Điềm vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy nụ cười trên mặt Cố Cẩn Mặc, luôn cảm thấy anh ta không có ý tốt.

【Anh ta rảnh lắm à? Không cần tuyên truyền phim sao?】

"Mấy ngày nay, chúng ta gắng hoàn thành những cảnh quay trong nhà. Mọi người cố gắng biểu hiện, nỗ lực ít NG." Ngô Chấn dặn dò.

Mọi người nhất trí, rất nhanh đến cảnh của Lâm Điềm và Kiều Vãn Khanh, chuyên gia trang điểm chỉnh lại lớp trang điểm của hai người, sau đó bọn họ đến phòng khách của biệt thự, trong đĩa hoa quả trên bàn đặt chuối tiêu.

Lâm Điềm đè nén bóng ma với chuối, nhanh chóng nhập vào cảm xúc của thiên kim giả, nâng cằm nhìn thiên kim thật trước mặt.

Ngô Chấn ở bên này chỉ vào hai người trong camera và nói với Cố Cẩn Mặc: "Thế nào, người mới này rất có tiềm năng đúng không? Cậu nhìn ánh mắt của cô ấy, quả là tuyệt, Kiều Vãn Khanh khó có thể đỡ nổi cô ấy, ai có thể tin rằng cô ấy không phải là người mới xuất thân chính quy chứ?"

Ngô Chấn nghĩ, đây có lẽ là cái gọi là quà tặng trời ban, cũng may Kiều Vãn Khanh đã điều chỉnh rất nhanh, nhanh chóng tiếp được cảnh diễn của Lâm Điềm, Ngô Chấn không thể không vỗ đùi và nói to một chữ "tốt".

Sau khi quay xong cảnh này, anh ta vẫy tay cho hai người nghỉ ngơi năm phút, chuẩn bị cho cảnh tiếp theo. Anh ta vừa quay đầu lại thì thấy Cố Cẩm Mặc nhấn nút phát lại, nghiêm túc nghiên cứu biểu hiện vừa rồi của hai người.

Kỹ năng diễn xuất của Lâm Điềm tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của anh ta, có lẽ cô nói thích đóng phim không phải là lấy cớ.

Mãi đến khi đạo diễn hô cut, Kiều Vãn Khanh mới đột nhiên bình tĩnh lại, cô ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Điềm bên kia, cô đang uống nước do trợ lý đưa tới.

Trước hôm nay, cô vẫn luôn cho rằng có lẽ Lâm Điềm chỉ có một chút năng khiếu diễn xuất, nhưng nghĩ đến cảnh quay giữa hai người vừa rồi, cô suýt thì không tiếp nổi diễn xuất của Lâm Điềm.

Phát hiện này khiến tâm trạng Kiều Vãn Khanh hơi phức tạp.