Chương 16.3: Gia phả liên hôn

Lâm Điềm một hơi uống hết nửa cốc nước dâu tằm, nhìn nửa cốc còn lại, cô chợt nảy ra một ý nghĩ, có nội dung cho bài đăng Weibo lát nữa rồi.

Cô bảo Quý Vi chụp cho mình một tấm ảnh, sau đó chụp một tấm nước trong cốc, sau đó soạn nội dung: 【Đoán xem đây là gì? 】

Nhấn đăng bài, một loạt hành động thao tác liền mạch, cho đến khi Quý Vi kịp phản ứng: "Đợi đã, Điềm Điềm, chị vẫn chưa chỉnh sửa ảnh."

"Không phải máy ảnh tích hợp chức năng làm đẹp sao?" Lâm Điềm nói và nhìn vào bức ảnh, trông khá đẹp mà.

Hình như số lượng người hâm mộ lại tăng, những bình luận bên dưới cũng không còn chỉ là người máy nữa, cô có fan hâm mộ rồi đúng không?

"Hôm qua em đã hỏi anh Lương, anh Lương nói sau này anh ấy không mua fan nữa, em đoán chắc đều là fan truyện mò qua." Nói đến chuyện mua fan, Quý Vi cố ý hạ giọng.

"Nhiều fan truyện như vậy sao?" Trước đây Lâm Điềm cũng từng quay phim cải biên từ tiểu thuyết, nhưng fan truyện không chấp nhận lắm, cô không ngờ những fan truyện ở đây lại nhiệt tình như vậy.

Cô bấm vào bình luận bên dưới, nhất thời không biết nên có tâm trạng gì mới phù hợp.

Đại mỹ nữ Hoa Hoa: Chị gái xinh đẹp là người mới sao, ánh mắt rất có hi vọng, có mùi của nữ phụ ác độc.

Trúc Diệp Thanh: Sao chị gái xinh đẹp như vậy lại đóng vai nữ phụ độc ác?

Cá mặn vui sướиɠ nhất: Nhìn ảnh tạo hình, chờ mong «Đảo ngược nhân sinh»

Đêm nay ăn bún thập cẩm cay: Like like

Nhìn đến đây, Lâm Điềm không tiếp tục lướt xuống nữa, có lẽ đều là Lương Văn Xuyên mua bình luận.

"Những cái này cũng coi là khen ngợi nhỉ?" Lâm Điềm chỉ vào mấy bình luận kia hỏi.

"Đương nhiên là khen ngợi, về sau mỗi ngày đăng thêm ít ảnh, thu hút mấy fan nhan sắc trước đi." Hiện tại Quý Vi đã bắt đầu mày mò kiến thức về chỉnh sửa ảnh.

Rất nhanh đã đến cảnh tiếp theo, lần này là cảnh của ba người Lâm Điềm, Ninh Ngôn An và Kiều Vãn Khanh, trong đầu Lâm Điềm lướt qua một lượt lời thoại.

Lần này Lâm Điềm không một lần là qua , dựa theo cách nói của Ngô Chấn, ánh mắt cô nhìn Ninh Ngôn An thiếu một chút tình cảm.

"Anh ta là chồng chưa cưới, thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên của cô. Lâm Điềm, vừa rồi ánh mắt của cô quá bình tĩnh, thâm tình hơn một chút." Ngô Chấn cũng không nhận ra yêu cầu của mình đối với Lâm Điềm càng ngày càng cao.

Lúc đầu, anh ta nghĩ, một người mới như Lâm Điềm không cản trở, ảnh hưởng đến tiến độ của toàn bộ đoàn phim là tốt rồi.

Ngô Chấn hiện tại: Tôi thấy biểu hiện của cô có thể tốt hơn chút nữa.

"Cho cô hai phút để điều chỉnh, được không?" Dù sao nơi này cũng là mượn cảnh, Ngô Chấn cũng không muốn chậm trễ quá lâu.

"Được rồi, đạo diễn." Những cảnh tình cảm luôn là điểm yếu của Lâm Điềm, ánh mắt thâm tình, cô nhắm mắt, hít sâu một hơi, rất nhanh điều chỉnh cảm xúc của mình.

Ở lần quay lại này, Lâm Điềm quả nhiên một lần là qua. Lúc Quý Vi bưng cốc nước qua, vẻ mặt rất phấn khích: "Điềm Điềm, chị lợi hại quá, có điều bọn họ đều đoán có phải chị có bạn trai hay không, cho nên mới điều chỉnh cảm xúc nhanh như vậy."

"Rất đơn giản, tưởng tượng anh ta thành ba triệu, ánh mắt tự nhiên sẽ trở nên thâm tình." Lâm Điềm nói xong uống hai hớp nước, vừa rồi cô coi Ninh Ngôn An là thẻ tiêu vặt của mình, nghĩ đến ba triệu bên trong, làm sao không thâm tình cho được.

Ninh Ngôn An vừa đi tới: Lần đầu tiên nghe thấy kiểu thay thế này, thật đúng là độc đáo, thiết thực.

Sau đó không có cảnh quay của cô, Lâm Điềm có thể nghỉ ngơi một lúc, Ngô Chấn vừa xem phát lại với Cố Cẩn Mặc vừa hỏi anh ta: "Không phải cậu nói cậu rất bận, tại sao còn chưa đi?"

"Hôm nay không có việc gì, có bữa tiệc với nhà đầu tư thôi." Cố Cẩn Mặc nói xong mới phát hiện Ngô Chấn đã đứng dậy.

Là nhà đầu tư của bộ phim « Đảo ngược nhân sinh » đến đoàn làm phim kiểm tra, Cố Cẩn Mặc trông thấy Kim Lưu Minh đi ở phía trước, không khỏi nheo mắt.

Sau khi Lâm Điềm uống hết một cốc nước mới phát hiện Cố Cẩn Mặc vẫn còn ở đây, được lắm, xem ra hôm nay anh chàng này thực sự rất rảnh.

Cô xem sơ qua lịch trình hôm nay, buổi chiều cô có không ít cảnh quay, quay xong cô cũng không có sức mà về thăm nhà.

Cô lấy điện thoại di động ra, gửi cho Diệp Hi một tin nhắn, nói rằng mình sẽ không trở về.

"Điềm Điềm, nhà đầu tư đến kiểm tra, tối nay lại có bữa tiệc." Quý Vi nhỏ giọng nói.

"Có thể từ chối không?" Lâm Điềm thực sự không muốn quay phim cả một ngày rồi, tối còn phải ra ngoài xã giao.

"Chắc là không thể, đạo diễn nói đều phải đi." Theo Quý Vi, một người mới không có bối cảnh như Lâm Điềm chắc chắn không thể từ chối, tối nay cô ấy nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt.

"Được." Nếu không từ chối được thì lộ mặt xong rời đi.

Bởi vì nhà đầu tư tới, tiến độ quay phim bị gián đoạn một giờ, chờ bọn họ trở về khách sạn mới tiếp tục quay phim.

"Tối nay có bữa tiệc?" Cố Cẩm Mặc nhìn Ngô Chấn bên cạnh hỏi.

"Còn phải nói." Lúc Ngô Chấn nói chuyện giọng điệu có chút buồn bực, đáng tiếc anh ta không thể từ chối.

"Bữa tối của tôi đã bị hủy bỏ, tối nay đi theo mọi người ăn chực vậy." Cố Cẩn Mặc ngước mắt lên nhìn thoáng qua Lâm Điềm ở bên kia, không biết cô đang nói gì với trợ lý của mình, cười một cách vô tâm vô phế.

"Không phải cậu ghét nhất bữa tiệc kiểu này sao?" Ngô Chấn hơi kinh ngạc nói.

"Đột nhiên lại có hứng thú." Cố Cẩn Mặc cong khóe môi.

Kiều Vãn Khanh cũng nhận được thông báo về bữa tiệc, trong mấy năm trong giới giải trí, cô đã quen với điều này, đồng thời có cách giải quyết của riêng mình.

Bộ phim này vẫn còn phụ thuộc vào cô và Ninh Ngôn An gánh tỷ lệ người xem nên cũng không quá lo lắng, không biết nghĩ gì, cô thoáng nhìn về phía Lâm Điềm.

Lâm Điềm cảm thấy nhà đầu tư đến kiểm tra quả là có nhiều việc, nhưng cũng không hẳn là không có chỗ tốt, ít nhất cơm hộp trưa nay rõ ràng đã được nâng cấp.

Vì Quý Vi lớn lên trong phòng tập võ từ bé nên ăn nhiều hơn những cô gái bình thường, trước khi ăn, Lâm Điềm chia cho cô ấy một nửa phần cơm trong hộp, hứa hẹn với cô ấy lần nữa: "Chờ đóng máy cầm được cát-xê, chị sẽ dẫn em đi ăn một bữa thịnh soạn."

"Hu hu hu, Điềm Điềm chị tốt quá.." Quý Vi cảm động nói.

Sau khi Lâm Điềm ăn xong, cô nhìn thấy Cố Cẩn Mặc đang cầm hộp cơm với vẻ mặt chán ghét, cô cúi đầu che giấu nụ cười trên môi, lấy điện thoại di động ra và chuyển sang tài khoản phụ.

Nhật ký quan sát nhà giàu: Hóa ra cậu chủ nhà giàu cũng ăn cơm hộp, có điều là biểu cảm này → sinh không thể luyến.jpg

Cố Cẩn Mặc thực sự không hài lòng với suất cơm hộp này, khi cơm đến tay anh ta, thức ăn đã nguội bớt, nước canh thì ngấm vào cơm, trông đầy dầu mỡ, anh ta không thích.

Anh ta chỉ ăn hai miếng rồi không ăn tiếp, sau đó tràn đầy ghét bỏ ném hộp cơm đi, cơm hộp ở đoàn làm phim của anh ta không phải như thế này.

Nghĩ đến Lâm Điềm trước kia kén chọn trước mặt cô giúp việc, anh ta không khỏi ngẩng đầu, ngược lại ăn rất vui vẻ, anh ta hừ khẽ một tiếng, biết ngay là một người ở nhà là cá mập ra đường là cá con mà.

Ngoại trừ Cố Cẩm Mặc, những người khác trong đoàn đều ăn rất vui vẻ, bởi vì bữa tiệc buổi tối, tiến độ buổi chiều đương nhiên cần đẩy nhanh.

Giọng điệu của Ngô Chấn cũng nghiêm túc hơn nhiều so với hai ngày trước, Lâm Điềm vươn tay phải chống cằm, nghe Ngô Chấn dạy dỗ Chung Viễn Thần, cô cảm thấy đạo diễn Ngô của hai ngày trước dễ thương hơn.

Không chỉ Chung Viễn Thần, mà cảm xúc của Ninh Ngôn An và Kiều Vãn Khanh cũng trở nên căng thẳng, Lâm Điềm cũng bị cảm xúc của bọn họ ảnh hưởng, trong lúc nhất thời, mọi người phối hợp nhịp nhàng lạ thường, cặp lông mày sắp cau thành hình chữ Xuyên của Ngô Chấn cuối cùng cũng từ từ giãn ra.

Trong bầu không khí như vậy, tiến độ quay phim đương nhiên nhanh hơn nhiều so với buổi sáng, nhưng tất cả mọi người đều có vẻ rệu rã, hết lần này tới lần khác Ngô Chấn vẫn không quên nhắc nhở bọn họ bữa tiệc tối.

Lâm Điềm xoa xoa bụng, buổi chiều cường độ cao, tiêu hao rất nhanh, buổi tối đi ăn chực một bữa ngon cũng không sao, Lương Văn Xuyên không có ở đây, chắc hẳn không có người ngăn cản cô.

Phòng Ngô Chấn đặt cách khách sạn bọn họ ở không xa, Lâm Điềm trở lại khách sạn, nhanh chóng tắm rửa, chọn bừa một chiếc váy liền để thay, cũng không thèm trang điểm.

Quần áo lần này cô mang theo đều là Diệp Hi mua cho cô, phần lớn đều là váy, còn là kiểu dáng thục nữ ngoan ngoãn, Lâm Điềm ngắm mình trong gương hồi lâu, thật sự rất đẹp.

"Vi Vi, đi thôi." Lâm Điềm gọi Quý Vi.

Khi cô ra ngoài khách sạn thì tình cờ gặp Kiều Vãn Khanh, mặc dù không phải mặt mộc nhưng cũng chỉ trang điểm rất nhẹ.

Lâm Điềm biết cô ấy không thích mình, đương nhiên sẽ không bước đến tìm cô ấy mà trực tiếp dẫn Quý Vi rời đi.

Ngược lại, trợ lý của Kiều Vãn Khanh có chút khó chịu: "Chị Vãn Khanh, người mới này không khỏi coi thường chị quá, dù sao thì chị cũng là tiền bối."

"Không sao, đi thôi." Kiều Vãn Khanh lắc đầu, tỏ vẻ mình không để ý. Có một số việc không cần cô ra mặt, trong giới này tự nhiên sẽ có người dạy Lâm Điềm nên cư xử như thế nào.

Khi đến nhà hàng, một người phục vụ dẫn mấy người Lâm Điềm đến căn phòng đặt trước, cửa phòng mở ra, Lâm Điềm phát hiện chỉ còn thiếu cô và Kiều Vãn Khanh.

Tất nhiên, điều khiến cô ngạc nhiên hơn nữa chính là Cố Cẩn Mặc ngồi bên cạnh Ngô Chấn, vậy mà anh ta cũng ở đây.

Cô áp chế nghi vấn trong lòng, ngồi xuống một trong hai chiếc ghế còn trống, vừa ngồi xuống đã nghe thấy người bên cạnh nói: "Cô Lâm đến muộn, có phải nên tự phạt ba ly không nhỉ?"

"Lâm Điềm, đây là sếp Kim, cô dùng nước trái cây thay rượu là được." Ngô Chấn không ngờ rằng Kim Lưu Minh sẽ trực tiếp nhắc đến Lâm Điềm, nếu uống ba ly thật, Lâm Điềm còn có thể duy trì tỉnh táo sao?

"Tôi dị ứng với cồn, nghe theo đạo diễn Ngô vậy." Lâm Điềm nói rồi bưng ly nước trái cây trước mặt.

Không ngờ người tên sếp Kim kia lại sầm mặt nhìn về phía Lâm Điềm: "Cô Lâm đang coi thường tôi đấy à?"

Sau đó ông ta nói chuyện với người phục vụ đổi rượu cho Lâm Điềm, nhìn chén rượu bị nhét vào tay cô, Lâm Điềm do dự có nên hất thẳng vào mặt sếp Kim đó hay là đập chén rồi bỏ đi.

Kim Lưu Minh hừ lạnh một tiếng, ông ta đã thấy nhiều người cứng đầu như vậy rồi, đến cuối cùng, có ai không ngoan ngoãn mà uống?

Lâm Điềm nhìn Kim Lưu Minh đến gần mình, không nhịn được hừ lạnh một tiếng, còn chưa kịp giơ tay, cái chén trong tay đã bị người ta lấy đi, theo sau là giọng nói của Cố Cẩn Mặc: "Cô ấy nói dị ứng với cồn, không hiểu tiếng người à?"