Chương 42: Buồn nôn thật

Trần Hựu bị bệnh.

Cậu đang sống sờ sờ bị Hà Tư Dương làm cho bệnh, khi người trẻ tuổi đầy nhựa sống điên lên thật sự rất đáng sợ.

Nếu có ai dám thắc mắc, cậu sẽ lao lên vả miệng vài cái trong phút chốc, rồi tung ra chứng minh thực tế.

Nhìn xem, bố đây đường đường là đấng mày râu cao to khoẻ mạnh, giờ đã bị ép khô thành cái dạng gì.

Ngồi trên ghế bệnh viện, Trần Hựu vừa truyền dịch, vừa nhận sự quan sát của mỹ nam xa lạ.

Đại ca, anh nhìn chăm chú tôi chi, mắt không chớp một tí nào, không xót à?

Mỹ nam biểu lộ vẻ mặt không tưởng tượng nổi, "Hoá ra cậu là cái kia ư."

"..." Trần Hựu biết rõ còn hỏi, "Cái gì?"

Mỹ nam nháy mắt với cậu, ranh con, tôi cởϊ qυầи cậu ra kiểm tra, cậu đã bại lộ, đừng giả vờ với tôi.

Trần Hựu lườm một cái, xem chừng sự nghiệp làm lão đại của cậu đã chấm dứt.

Làm không tốt, ngày mai toàn bộ khu D đều sẽ biết việc cậu bị phịch đến vô viện.

"Yên tâm, tôi sẽ không nói ra." Mỹ nam mỉm cười một cái, max điểm thân thiện, "Tôi không phải người thích hóng hớt như vậy."

Trần Hựu ha ha, "Tôi thực sự không biết đấy."

Mỹ nam vui vẻ nhún vai, cười nói, "Không ngờ rằng cậu rất thú vị."

Trần Hựu giật nhẹ khoé miệng, ông chả thú vị gì sất.

Đợi một hồi, Mỹ nam có lẽ là thấy phát chán nên tiếp tục bận rộn.

Trần Hựu nhìn trần nhà, "Tao có hơi hoảng loạn, thật đấy."

Hệ thống, "Tiến độ nhiệm vụ đã qua nửa."

"Bởi thế nên mới hoảng." Trần Hựu nói, "Lúc thì lên lúc thì xuống, như tàu lượn siêu tốc vù vù vù, tao không yên lòng."

Hệ thống nói, "Cậu từng yên à?"

Trần Hựu nổi nóng, "Tao phát hiện càng lúc mày càng nói nhiều, không phải từng nói trên tay mang theo rất nhiều người mới sao? Không cần giám sát?"

Hệ thống rời đi.

Trần Hựu tủi thân, mới nói hai câu đã đá hậu cậu, hố cậu thành như này. Cậu thậm chí còn chẳng thường xuyên đến lảm nhảm tán dóc, vuốt lông dỗ dành.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Trần Hựu tưởng là Mỹ nam nên không nhìn, mãi đến khi người đó tới trước mặt cậu.

"Sao cậu lại đến đây?"

Hà Tư Dương giơ cái tay đang chảy máu lên

Trần Hựu hít một hơi, nói thật, cậu dùng biện pháp tự hại mình để đi theo tôi, tôi không thấy ấm áp tẹo nào, trái lại càng rén hơn.

Hà Tư Dương không biết tâm tư của Trần Hựu, tâm trạng của y hết sức tốt. Những y tá xử lý vết thương, băng bó cho y đều nhận được nụ cười của y.

Mặt y tá đỏ bừng như quả táo, ngượng đến độ không có chỗ nào giấu đi biểu cảm hoa si.

Xử lý vết thương xong xuôi, Hà Tư Dương không về. Y nói mình có chỗ không thoải mái, buồn nôn, thành công đổi lấy một cái giường nằm.

Mỹ thiếu niên xuất trận đúng là khác biệt.

Trần Hựu thở dài, kiểu người mang hương vị rắn rỏi toàn thân như cậu không được ưa chuộng.

Đôi mắt y tá chuyển quanh người Trần Hựu và Hà Tư Dương, mặt mũi tràn đầy drama, tám phần mười là biết không ý thứ. Cô lề mề một lúc, nếu không phải còn những bệnh nhân khác bị thương cần giúp một tay thì cô vẫn đứng đó nhìn.

Hết trở ngại, Hà Tư Dương giật kim truyền dịch, "Khá hơn chút nào chưa?"

Trần Hựu đang định gật thì lắc đầu, "Chưa."

Hà Tư Dương đặt cằm trên đùi cậu, trông như một chú cún con mềm mại có thể bóp, đang mong chờ chủ nhân cưng nựng.

Trần Hựu không cao hứng. Đi ra, đừng giả vờ làm người hiền lành thiện lương.

"Là em không tốt." Hà Tư Dương nói, "Em thật sự không hề tiết chế."

Biết sai là tốt, thế thì nhanh chóng thay đổi đi. Trần Hựu chưa lên tiếng đã nghe thấy Hà Tư Dương thở dài.

"Nhưng mà em không nhịn nổi."

"..." Cho nên? Đừng tưởng cậu mím môi tự trách, là tôi sẽ vuốt ve đầu chó của cậu.

Trần Hựu liếc nhìn giá trị ác niệm 4.3 trên đỉnh đầu thiếu niên, cậu duỗi cái tay để không kia đặt trên đầu đối phương.

Bạn học Hà, tôi thừa nhận rằng cậu hết sức, cực kỳ, đặc biệt lớn, tiền đồ tuyệt đối vô hạn, thế nhưng cậu không thể không tuân thủ quy tắc trò chơi.

Gây sự cũng có lí lẽ, không thể làm như cậu rõ chưa? Tốt xấu gì cũng là sinh viên đại học, lẽ nào chưa từng xem phim hành động?

Trần Hựu thở dài, thật không biết nói gì cho phải.

Hà Tư Dương nắm tay người đàn ông, đặt trên mặt cọ cọ, "Anh nói rằng, chờ chúng ta ra ngoài rồi, anh sẽ mãi đồng hành bên em."

Khoé mắt Trần Hựu giật một cái, "Anh còn nhớ."

Hà Tư Dương cười thật trầm khi đang áp mặt trong lòng bàn tay người đàn ông.

Tiếp đó Trần Hựu thấy giá trị ác niệm của Hà Tư Dương giảm vèo một phát từ 4.6 xuống 1 ngay.

Xem ra cùng cậu rời khỏi đây là động lực sống lớn nhất của người này, cũng là tất thảy nguồn hi vọng.

Trần Hựu đau đầu, ra ngoài? Đây chẳng phải là chuyện mười năm tám năm sau ư.

Cậu thật sự không muốn chịu giày vò giống thế giới thứ nhất thêm lần nào nữa.

Lúc này, Mỹ nam gõ cửa tiến vào, hắn dựa vào khung cửa, "Ngại quá, đã làm phiền hai vị."

Biết là làm phiền, vậy còn vào làm gì?

Mỹ nam dẫn Hà Tư Dương đi, nói muốn chích uốn ván cho y.

Trần Hựu ở trong lòng nhờ hệ thống tìm hiểu tư liệu cá nhân của Mỹ nam.

Hệ thống trước sau như một chính thức trả lời, biểu thị không có quyền hạn này.

Trần Hựu nói, "444, tao hát cho mày một bài nhé."

Hệ thống không muốn nghe lắm, nhưng không thể chặn tiếng ca.

Không sai, Trần Hựu chính là một boy đa tài đa nghệ, chẳng những biết nhảy breakdance mà còn rất biết ca hát. Trước đây nếu không phải không biết khóc, cậu tuyệt đối có thể đậu vào học viện điện ảnh, trở thành một tuyến phong cảnh mỹ lệ.

Xong ba bài, Trần Hựu thành công hát cho hệ thống choáng váng, rốt cuộc cũng đạt được thứ mình muốn.

Cậu bỏ qua ít tình sử râu ria, biết được tên của Mỹ nam là Trương Diễm, vừa từ nước ngoài trở về, có chút quan hệ với nhà họ Chu.

Nhắc mới nhớ, Trương Diễm có thể xem như là cậu của Chu tiểu thiếu gia đã chết kia.

Không phải là đến vì Hà Tư Dương chứ?

Cậu dùng giọng điệu khẩn cầu, không có nửa điểm đùa cợt, "444, mày có thể giúp tao tra thêm không?"

Một lát sau, hệ thống phát ra âm thanh máy móc, "Qua thẩm tra, Trương Diễm không có sát niệm với mục tiêu."

"Tao hiểu rồi." Trần Hựu thu hồi nụ cười toe toét bình thường. Cậu đặc biệt chính thức, đặc biệt chân thành, đặc biệt hoà nhã, "444, cảm ơn mày."

Hệ thống trực tiếp tê liệt.

Trần Hựu truyền dịch được một phần ba, Hà Tư Dương trở về, không nhìn ra điểm khác thường gì.

Thế nhưng Trần Hựu cảm nhận được, Hà Tư Dương có tâm sự.

"Trương Diễm kia..."

Hà Tư Dương bỗng quay đầu, hỏi, "Tại sao anh biết tên hắn ta?"

Tim Trần Hựu đập mạnh một phát, tự treo mình lên đập một cái, gương mặt cậu giữ vẻ bình tĩnh, "Anh nghe người khác gọi hắn như vậy."

Hà Tư Dương "À" một tiếng, xương cốt Trần Hựu đều lạnh toát.

Cả hai không nói gì thêm, ai nấy có tâm sự riêng.

Trần Hựu suy đoán, Trương Diễm khẳng định đã nói gì đó với Hà Tư Dương, thậm chí không phải là tám nhảm. Cậu than thở trong lòng, vẫn có dự cảm xấu rằng sẽ có chuyện xảy ra.

Rất sợ Hà Tư Dương gặp chuyện, nhiệm vụ sẽ thất bại.

Trần Hựu nhìn thiếu niên. Chẳng phải cậu có rất nhiều thủ đoạn ư, liệu có thể để tâm chút không, chớ đánh mất cái mạng nhỏ.

Cho dù có đang nghĩ gì, Hà Tư Dương sẽ luôn giữ một phần lực chú ý trên người đàn ông. Y biết người đàn ông đang nhìn mình, cũng biết là đang lo lắng cho mình.

Em không sao cả, em muốn ra khỏi đây, cùng anh bắt đầu lại từ đầu ở một nơi không có lưới sắt không có trói buộc, Hà Tư Dương nói trong lòng.

Hết sốt, mông khô mát, Trần Hựu lại sinh long hoạt hổ, rảnh rỗi sẽ la lối om sòm.

Tất cả mọi người cho rằng, cậu là ông chồng ăn ngon lười biếng trong nhà, sai khiến cô vợ nhỏ vừa giỏi vừa đẹp là Hà Tư Dương làm này làm kia.

Có phúc mà không biết hưởng, sớm muộn gì cũng bị sét đánh.

Mấy người biết cái... Trần Hựu dùng khẩu hình miệng và âm thanh thả chữ cuối cùng ra.

Ngoại trừ bóc phốt, xem thường, mỉa mai, tiện thể thương mình trong lòng, cậu cũng không có cách nào giải thích, nghiến nát răng nuốt vào trong bụng.

Cuối năm mà, mọi nhà sẽ tổng vệ sinh một lần để nghênh đón năm mới, nơi này cũng không phải ngoại lệ.

Chỉ có điều, phải bận rộn chính là các phạm nhân.

Trần Hựu dẫn mấy chục người trong phòng số 15 đi quét tước vệ sinh ở chung quanh một toà nhà.

Cậu ngồi dựa vào bậc thang ngáp, Hà Tư Dương liếc cậu, lại liếc sang con đường nhỏ bên trái.

Trần Hựu tỏ vẻ, tôi thật sự không hiểu cậu có ý gì, thật sự không hiểu.

Hà Tư Dương kéo cậu lên, dùng giọng điệu dỗ trẻ con, "Em dẫn anh đi xem tổ chim."

Trần Hựu bám vào mặt đất.

Hà Tư Dương bất đắc dĩ, "Anh nói rằng, anh thích nhất là nhìn em dựng tổ chim cho anh."

Sao tôi nói gì cậu cũng nhớ kỹ vậy? Trần Hựu tức đến nổ phổi, khốn nạn, lũ trí nhớ tốt thật đáng ghét!

Hà Tư Dương nhẹ nhàng nói, "Anh ơi..."

Hà Tư Dương không chút nghĩ ngợi, "Aiz."

Cậu bị kéo về con đường nhỏ bên trái. Em trai à, anh phải nói thế nào thì cậu mới hiểu đây.

Không sai, anh thích xem tổ chim, cũng thích sờ hai cái. Thế nhưng anh sợ bị con chim lớn trong ổ mổ, rất đau.

Cách đó không xa, Sở Thiên đứng nói chuyện cùng người khác mà mắt cứ quay quanh. Gã lén lút theo sau, một mạch theo tới rừng cây nhỏ.

Có vài âm thanh rơi vào trong tai, Sở Thiên biết là cái gì. Gã muốn rời đi ngay, thế nhưng gã mất khống chế, ma xui quỷ khiến tiến lên trước vài bước, nhìn xuyên qua bụi cây.

Trông thấy thứ gì, Sở Thiên khϊếp sợ trừng to mắt, dường như hình ảnh trước mắt đã vượt quá phạm vi chịu đựng của gã.

Trước khi vào đây gã đã từng thấy nam làm với nam, sau khi vào rồi nó càng xuất hiện nhiều hơn.

Nhưng, gã chưa từng chứng kiến cảnh Tiêu Phi làm với ai bao giờ, đây là lần đầu tiên, là cùng Hà Tư Dương.

Hơn nữa, Tiêu Phi thế mà lại là bên chịu đựng. Hắn không khó chịu, cũng không hề phản kháng.

Đây là Sở Thiên tận mắt thấy, tận tai nghe, nhưng vẫn chẳng tin nổi.

Trần Hựu víu vai Hà Tư Dương ló đầu, kỳ quái nói, "Sao anh có cảm giác có ai đang nhìn lén?"

Hà Tư Dương nói, "Chỗ này rất kín đáo, không có ai đi ngang qua."

Trần Hựu tiếp tục đưa cổ nhìn chung quanh, "Không phải, hình như thật sự có."

Đè lại người đàn ông lộn xộn, Hà Tư Dương nhíu mày, "Em đi xem xem."

Y nhanh chóng trở về, nói, "Đã xem, không có ai."

Trần Hựu thở phào.

Hà Tư Dương rũ mắt, như có như không xẹt qua một hướng, y im lặng nở nụ cười khẩy.

Trần Hựu thấy vậy, trong lòng nhất thời đm một trận. Y cười thật sự âm hiểm, vô cùng khϊếp người. Cậu hỏi y, Tự dưng cậu cười cái gì?"

Hà Tư Dương vẫn đang cười, "Em cao hứng lắm."

Ở hướng kia, cằm Sở Thiên căng chặt, hai tay siết thành quả đấm, đang cật lực nhẫn nhịn điều gì.

Đừng xem, mẹ kiếp đừng xem!

Thế nhưng Sở Thiên vẫn không nhúc nhích, giày đóng đinh vào đất.

Cứ thế xem mười mấy phút, Sở Thiên đột nhiên quay người, nhanh chóng chạy xuyên qua bụi cây.

Buồn nôn không? Có, rất buồn nôn!

Chạy khỏi rừng cây nhỏ, Sở Thiên dừng lại, chán ghét chửi ầm lên, "Hai thằng đàn ông làm với nhau, buồn nôn chết được!"

Thở hồng hộc, gã cúi đầu nhìn mình. Nếu thấy buồn nôn, bài xích, vậy sao còn có thể...

Phản ứng của cơ thể giáng cho gã một đòn, đầu óc gã trống rỗng, không có cách nào tư duy.

Mấy chớp mắt qua đi, Sở Thiên như bị mê hoặc, không kiềm được nhớ lại hình ảnh ban nãy ở bụi cỏ trong ký ức, biểu cảm, giọng của người đàn ông.

Tựa hồ vào thời khắc ấy, không có Hà Tư Dương, người đang ở cùng người đàn ông, là gã.

Sắc mặt Sở Thiên trở nên đáng sợ cực độ, giống y như quỷ. Gã dùng sức cho mình một cái bạt tai, lại bạt thêm cái nữa, chấn động mà hơi ù tai.

Đi một đoạn đường, gã khó chịu ngồi xổm xuống, hung bạo lau mặt, phẫn nộ lại luống cuống. Họ Tiêu khốn khϊếp, mẹ nó mày đã biến bố thành cái loại người bố buồn nôn nhất, căm hận nhất.