Chương 41: Bạch bạch bạch

Phản ứng đầu tiên của Trần Hựu là, nghiệp chướng, mình thế mà lại bẻ cong con đường của một mỹ thiếu niên như thế.

Sau mới nhớ tới, lúc trước cậu vì để Hà Tư Dương không bài xích mình, muốn chiếm được niềm tin nên đã tuyên một lời thề đặc biệt. Nội dung là nếu như cậu có tâm tư không bình thường với Hà Tư Dương, thì cậu sẽ bị người ta chơi cả đời.

Thật phi thường độc.

Hiện tại có hai kết cục đặt sẵn trước mặt Trần Hựu. Một cái là hố phân, kiên quyết không để cho lời thề trở thành sự thật, từ chối Hà Tư Dương. Một cái là bệ tiểu, chấp nhận Hà Tư Dương, bước vào bộ phim chuyển biến kiểu tình cảm cách đột ngột.

Cậu được chọn một trong hai thứ đó, nhảy xuống đi chết đuối.

Sau chốc ngắn ngủi đung đưa không ngừng, Trần Hựu chọn bệ tiểu, ít nhất trông cũng hơi hơi trong suốt, sẽ không vẩn đυ.c sền sệt như kia, mùi cũng dễ ngửi hơn không ít, như vậy cậu vẫn có thể cảm nhận một chút trong quá trình chết đuối.

Trần Hựu quyết định xong thì không hoảng nữa, "Trước tiên cậu tiếp tục đi."

Hà Tư Dương không nhúc nhích, y không muốn làm vậy.

Trần Hựu nặng nề lấy hơi, nhịn xuống kích động muốn văng tục. Không thể kí©h thí©ɧ cậu ta, nếu không không chừng sẽ mang cho cậu kinh hỉ lớn hơn.

Cậu ở trong bóng tối sờ tới mặt thiếu niên, "Tại sao muốn làm vậy?"

Giọng Hà Tư Dương vang lên bên tai Trần Hựu, mang theo một ý cười, "Anh nói rằng, tất cả mọi người đều thích quan hệ cùng em."

Mình có nói lời kiểu này? Sao mình không nhớ gì hết vậy? Trần Hựu hoang mang, trí nhớ đã kém đến mức độ này sao?

Hệ thống, "Cậu đúng là đã nói."

Trần Hựu, "..."

Cậu bĩu môi, "Thế không có nghĩa là cậu có thể..."

Hà Tư Dương vuốt môi người đàn ông, khẽ cười ngắt lời cậu, "Anh không ghét em làm vậy với anh, em có thể cảm nhận được."

Đoạn, ngữ điệu Hà Tư Dương càng thêm hưng phấn, vẻ mặt phấn khởi thở dài, "Thi thoảng anh còn đáp lại em."

Mắt Trần Hựu trợn trắng, em trai à, phiền cậu đừng nói hươu nói vượn nữa được không, khi đó tôi đang ngủ, không biết cái gì hết!

Mắt không nhìn thấy, một giác quan bị che kín, mất đi công hiệu vốn có, cảm giác ấy thật sự không tốt.

Trần Hựu không biết biểu cảm Hà Tư Dương thế nào nên không có cách xem biến hoá cảm xúc của y dựa trên gương mặt, toàn bộ chỉ đoán mò.

Không kịp thở ra hơi.

Ngực Trần Hựu đau vô cùng, "Cậu bắt đầu có tâm tư này với anh từ bao giờ?"

Hà Tư Dương suy tư một chút, nói, "Đại khái là lúc anh nói với em, từ đầu đến cuối anh đều tin tưởng em ấy."

"Cũng có lẽ là vào hôm bất ngờ bị cúp điện, anh vô tình hôn phải em, nhưng em không ghét, thậm chí còn rất kích động."

Y xoa xoa thái dương, "Cũng có thể là lúc anh lo lắng hỏi tay em có đau không, ăn có no không."

"Nhiều lắm, Tiêu Phi, anh đào cho em một cái bẫy, thả hết thảy những điều em muốn vào, vây nhốt em lại, em đã không thể trốn thoát ra nổi."

Trần Hựu cau mày, xem ra vấn đề quả nhiên không phải là tôi đối xử với cậu không tốt, mà là quá tốt.

Xáp tới gần hơn, hơi thở ấm áp của Hà Tư Dương phả vào trong tai Trần Hựu, y dùng âm điệu thành kính mà mê hoặc nói —

"Anh biết không, giờ khắc nào đầu óc em cũng lấp đầy bởi ảo tưởng ôm chầm lấy anh, vê vuốt anh, hôn anh, làm anh."

Trần Hựu ngứa muốn gãi tai, mẹ nó, đúng là báo ứng!

Đó chẳng phải thứ cậu nói bừa với lão trưởng khu trước đây à? Có điều nếu như thân phận thay đổi cũng không hoàn toàn giống nhau.

Trần Hựu chửi bới trong lòng. Bạn học Hà, cậu muốn chơi gay cùng tôi, cũng được thôi.

Nhưng cần phải tiến từ từ, dựa theo trình tự bình thường tiến lên từng bước một, từ nói về lý tưởng nhân sinh cho đến lúc bắt đầu nắm tay, không thể nào trực tiếp biếи ŧɦái như vậy.

Cậu thế kia, sao tôi dám tiếp tục chơi đùa vui vẻ cùng?

Sự trầm mặc của người đàn ông khiến hơi thở Hà Tư Dương hoá âm trầm, "Anh không muốn?"

Trần Hựu bật thốt, "Anh vẫn luôn coi cậu như em trai." Chết mất, mày là thằng ngu, chẳng phải đã nói phải cẩn thận không được kí©h thí©ɧ cậu ta sao?

Cậu kinh hồn bạt vía, "Hệ thống, tao sẽ ổn chứ?"

Hệ thống, "Sẽ không có việc gì."

Đột nhiên đau xót, Trần Hựu nghẹn ngào vài tiếng, mày đúng là đồ lừa đảo!

L*иg ngực của cậu càng đau hơn, giống như sắp bị kéo một miếng thịt xuống.

"Có thứ thuốc gì để cứu người không, lấy cho tao ba năm tuýp, dùng bây giờ luôn, nhanh lên!"

Chỉ chốc lát sau, Trần Hựu ngừng gào thét, chờ bị hầm thành thịt nát.

"Thực ra anh muốn làm anh trai của em..." Hà Tư Dương lộ ra nụ cười khiến người ta sợ hãi, "Cũng không phải là không thể."

"Anh biết không, em rất muốn vào thời điểm làm anh, gọi anh như thế."

Trần Hựu cầm lòng không đặng tưởng tượng một chút, rồi... Vẻ mặt cậu bối rối, muốn nói mình là một người đàn ông bình thường, nó thật sự không có ý nghĩa gì cả.

Nhưng nếu cậu nói vậy vào lúc này sẽ bị nghi là do xấu hổ, thế càng bối rối hơn.

Hà Tư Dương cảm nhận được sự thay đổi của người đàn ông, y dùng giọng điệu dụ dỗ, "Chúng ta vào nhà vệ sinh nhé."

Trần Hựu ghét chỗ đó, bị xông sợ, cậu kiên quyết lắc đầu, "Không vào."

Mẹ nó, nhà tắm, bãi cỏ, đằng sau nhà ăn, bờ sông, trong khe núi chỗ nào cũng được, chỉ duy nhà vệ sinh là có chết cũng không thể!

Hà Tư Dương cười nhẹ, màu sắc u ám trong mắt khiến người ta sợ hãi, giống như dã thú chuẩn bị thưởng thức bữa tiệc linh đình, "Em không thể chờ được nữa."

May mà Trần Hựu không thấy, bằng không chắc chắn sẽ bị biểu cảm của Hà Tư Dương doạ cho té xuống đất.

Cậu vừa xuất thần, miệng đã bị hôn.

Hà Tư Dương đã không còn vụng về, đây là thành quả sau nhiều đêm luyện tập một mình.

Thế nhưng Trần Hựu thì không sảng khoái, một chút cũng không!

Đừng hỏi tại sao cậu chỉ hôn cùng một thiếu niên đẹp trai cũng thống khổ như vậy.

Trần Hựu không nhịn được nói, "Cậu đang hôn anh, hay đang ăn thế?"

Hà Tư Dương "A" một tiếng đáp, "Đang ăn anh."

Trần Hựu ha ha ha, đã bảo sẽ không ăn thịt, kết quả thì?

Cậu buột miệng, "Cậu và lão đàn ông kia quả thực đúng là được tạc từ cùng một khuôn."

Đôi mắt Hà Tư Dương hơi nheo lại, "Lão đàn ông?"

Trần Hựu hô hoán người mẹ trên thiên đường, cứu con với!

Mẹ không online, hệ thống hiện ra, bắt đầu phát bộ phim hành động chiếu rạp Trần Hựu thích xem nhất.

Trần Hựu vừa xem vừa đóng vai chính. Cảm giác bay lượn này, linh hồn đều đang run rẩy.

Hà Tư Dương bắt lấy người đàn ông nỗ lực muốn chạy, kéo xuống dưới thân mình, "Quá khứ của anh đặc sắc thật."

Trần Hựu giơ chân lên đá, không không không, không đặc sắc bằng cậu.

Hà Tư Dương kêu rên, nét mặt trầm xuống, dùng sức đẩy một cái.

"..."

Trần Hựu cắn chăn.

...

Những người khác đang ngủ như lợn chết, ngay cả Đông Tử và lão Dư cách bọn họ gần nhất cũng không phản ứng.

Mỗi buổi tối trước đêm nay, Trần Hựu cũng là một trong số đàn heo đó.

Đêm còn rất dài.

Khi Trần Hựu có thể an ổn nằm trong chăn đã là hừng đông, cậu vừa buồn ngủ vừa mệt, mí mắt dính cả vào nhau.

Nằm mơ đều là đang cùng Hà Tư Dương á á hự hự, bạch bạch bạch.

Aiz, cậu thích xem, sờ. Hà Tư Dương thích làm ướt chỗ ấy.

Ý thức Trần Hựu hoàn toàn mê man, thϊếp đi.

Hà Tư Dương tinh thần sảng khoái không chút buồn ngủ. Y đưa tay sờ khuôn mặt của người đàn ông, từng tấc từng tấc di xuống, tỉ mỉ khắc ghi.

"Tiêu Phi, anh là của em."

Thoả mãn tự lẩm bẩm, Hà Tư Dương ôm đầu của người đàn ông vào trong l*иg ngực mình, bật cười thành tiếng, vui vẻ giống như một đứa nhỏ.

Buổi chiều lúc được thả ra ngoài, Trần Hựu và Hà Tư Dương hành sự ngay phía sau chỗ đám phạm nhân hoạt động.

Cậu nghĩ xem, giữa mùa đông băng tuyết ngập trời, có thể không lạnh à?

Trong thời gian động tình, Hà Tư Dương nắm hai tay Trần Hựu thật chặt, "Tiêu Phi, anh có thích em không?"

Trần Hựu trừng y, mẹ nó, cậu chặn kín miệng tôi, tôi đáp kiểu gì đây?

"Không thích cũng không sao." Hà Tư Dương vơ vét mùi vị của cậu, nghiêm túc nói, "Em sẽ mãi luôn thích anh."

Cơ hội kiếm độ thiện cảm của Trần Hựu cứ vậy bỏ lỡ vô ích.

Cậu đau lòng tột đỉnh. Khi trở về hàng ngũ, mặt cậu dài ra, ai nhìn nhiều hơn một lần cậu sẽ dùng ánh mắt phóng dao.

Mọi người đồng loạt nhìn đằng sau mông Trần Hựu, ánh mắt ai nấy có phần quái dị.

Bọn họ không dám hỏi, vẫn là Đông Tử và lão Dư ra trận, hỏi sao quần cậu ướt vậy.

Trần Hựu cố tình cất cao giọng, "Chỗ kia có một vũng nước, lúc đi chúng mày nhớ cẩn thận kẻo ngã vô!"

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn ngục hoa.

Đi sang giữa ánh mắt của những người kia, Hà Tư Dương nhàn nhạt nói, "Không dễ phát hiện vũng nước ấy, tốt nhất nên đi hướng khác."

Hai người cứ thế mở mắt nói mò, lừa dối trót lọt.

Trên đường trở về, quần Trần Hựu ướt dữ dội hơn nữa, may mà những người khác không nhìn cậu chòng chọc. Quần Hà Tư Dương không ướt, trước áo thì ướt thành một mảng, là nước miếng của Trần Hựu.

Y đăm chiêu, đang suy nghĩ thứ gì.

Trần Hựu đột nhiên dừng lại, ngồi xổm dưới đất.

Hà Tư Dương dừng bước, y khom người hỏi, "Sao thế?"

Trần Hựu nghiêm mặt, không muốn nói.

Hà Tư Dương phát giác, y mím môi, "Để em cõng anh."

"Hay để anh cõng cậu đi." Trần Hựu nói, "Cậu chắn, chúng ta về nhanh chút."

Hà Tư Dương làm theo lời cậu.

Cơ thể này của Trần Hựu cao to cường tráng, cõng thiếu niên là chuyện chẳng có gì to tát, đi rất nhẹ nhàng, ào ào.

Về tới phòng giam, Trần Hựu cởi ngay cái quần nặng trình trịch ra, ném bốp một cái xuống đất.

Bị Hà Tư Dương cầm đi.

Thức đêm ba ngày liên tục, cho dù Trần Hựu có đang trong tuổi tráng niên cũng không chịu nổi.

Đông Tử và lão Dư còn hỏi có phải lão đại tiêu chảy không, nếu không nằm thì sẽ là vào nhà vệ sinh.

Trần Hựu lắc đầu một cái, không muốn nói chuyện.

Cậu nhìn hai tên đầu heo, buổi tối hai ông ngủ say quá rồi đấy, lão đại đang ngay cạnh cũng không biết.

Đông Tử và lão nhận ánh mắt lo âu của lão đại, đầu óc mơ hồ.

Trần Hựu nhắm mắt, tôi thật sự sợ rằng một ngày nào đó mấy ông ngủ dậy sẽ phát hiện hoa tự nở ra.

Hơi thở quen thuộc đến gần, cậu trở mình, trừng mỹ thiếu niên, dùng âm lượng chỉ bọn họ nghe thấy nói, "Đêm nay đừng đυ.ng vào anh!"

"Được, không đυ.ng." Dáng vẻ Hà Tư Dương rất dễ nói chuyện, y dịu dàng nói, "Vậy thì đổi thành ban ngày đi."

Mặt Trần Hựu giần giật, cậu cứ việc tuỳ hứng, tôi mặc kệ cậu.

Người đàn ông nuốt nước miếng, yết hầu nổi bật lên xuống trông hết sức gợi cảm.

Hà Tư Dương cũng nuốt theo, y kiềm chế khát vọng, nhìn người đàn ông thật sâu, "Trước đây anh chưa từng làm bên chịu đựng kia, em cứ tưởng anh sẽ phải cãi cọ to với em một trận."

Trần Hựu tặng y một biểu cảm phức tạp, cậu hiểm lầm rồi, tôi không được, xưa nay chưa từng làm công.

Thêm nữa, tôi cãi thì có tác dụng chắc?

Dĩ nhiên là vô dụng, chuyện Hà Tư Dương muốn làm, bất kể dùng thủ đoạn gì đều nhất định sẽ làm được, "Em thế nào?"

Trần Hựu nói, "Tạm được." Thực ra là rất tuyệt, anh sợ cậu tự mãn.

Hà Tư Dương nghe thế, chỉ cảm thấy mình làm rất bình thường.

Y là một con người cực kỳ cố chấp, hoặc là không làm, một khi đã làm thì phải làm tốt nhất.

Thế là Trần Hựu khóc.

Khi Đông Tử trải chăn nệm, hắn phát hiện trên chăn có vài thứ không rõ nguồn gốc, diện tích có lớn có nhỏ, đã khô, không biết xuất hiện từ bao giờ.

"Lão đại, trên giường của anh có không..."

"Không có!"

"..."

"..."

Đông Tử chớp mắt mấy cái, "Em vẫn chưa nói hết, sao lão đại biết em định hỏi gì?"

Trần Hựu liếc mắt, ông nói xem?

Không nhận được câu trả lời, Đông Tử gãi đầu một cái, cảm thấy lão đại cực kỳ khả nghi. Giọng của hắn lớn, la lên, "Lão đại vẫn chưa dậy à?"

Trần Hựu trùm chăn qua đỉnh đầu, người anh em à đừng gọi linh tinh nữa, lão đại ông là tôi đây ngâm mông trong nước suốt cả đêm, sắp nổi mẩn ngứa, cần phải phơi khô, đừng quấy rầy tôi, ngoan.