Chương 43: Tôi thật sự không thích cậu

Ngày 30 là ngày người nhà đến thăm tù đông nhất, ai nấy đều nhét đủ thứ đồ vào trong.

Người nhà đưa đồ ăn mặc dùng vào, đều bị trưởng phòng mỗi phòng giam lấy đi một ít, lão đại Trần Hựu chiếm phần lớn, còn lại một ít mới có thể tự lấy.

Đây là hiện tượng phổ biến nhất ở thế giới trong lưới sắt, song chưa phải tàn khốc nhất.

Nhận được chút phần sót lại đã là tốt, có người thậm chí trắng tay, còn phải ăn đòn vì đấu tranh.

Giống như mỗi năm trong quá khứ, Trần Hựu và Đông Tử lão Dư đều không có người nhà thăm viếng.

Trần Hựu là người đứng xem không liên can, cậu nhìn thì như đang ở trong màn kịch nhưng căn bản không hề gia nhập vào. Về phần Đông Tử và lão Dư, họ đã chẳng còn quan trọng từ sớm, cũng chết lặng.

Hà Tư Dương lại có người thăm viếng.

Y hai tay trống trơn ra ngoài, xách bao lớn bao nhỏ trở về.

Y là người của lão đại, không ai dám cướp đồ của y, chỉ tò mò.

Trần Hựu đi sang hỏi, "Ai tới thăm cậu?"

Hà Tư Dương nói, "Thầy của em."

Trần Hựu không hỏi nữa, cậu không đưa tay mở túi, mất lịch sự.

Trừ phi Hà Tư Dương cho cậu mở.

Nghĩ vậy, bao lớn bao nhỏ bị dúi ngay vào trong l*иg ngực cậu, kèm theo giọng Hà Tư Dương, "Cho anh."

Vẻ mặt Trần Hựu ngây ngẩn.

Hà Tư Dương nói, "Không phải anh ngại giường chiếu bẩn sao, trong này có ga giường và vỏ chăn."

Y nhìn người đàn ông dường như đang vô cùng hồi hộp trước mặt, nở nụ cười.

Cổ họng Trần Hựu thắt chặt, cực kỳ không có cảm giác an toàn. Người anh em à cậu nhìn tôi như vậy, tôi có cảm giác như cậu đã đạp lên phần nhân lộ ra của tôi.

Cứ vậy một lúc, giữa ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, Hà Tư Dương thay ga giường, vỏ chăn, vỏ gối cho Trần Hựu.

"Vẫn còn mấy cái ga giường khác, khá tiện đổi lúc bị ướt."

Trần Hựu, "..."

"Sao không dứt khoát mua cho anh mấy gói bỉm cho người lớn luôn đi?"

Hà Tư Dương ngẩng đầu, "Anh muốn?"

Trần Hựu vội vàng lắc đầu, đáp không muốn. Đứa nhỏ này nhớ kỹ từng câu từng chữ cậu nói ra, còn xem như là thật, thực sự không tìm được người thứ hai giống thế.

"Đây là mì và trứng gà. Chỉ có điều," Hà Tư Dương nói, "không nhiều bò kho lắm. Có gà con hầm nấm và dưa muối Lão Đàn, không biết anh có thích không?"

Thích chứ! Trần Hựu bắt đầu lục cái túi kia. Tôi thích tất, tôi không kén chọn.

Thấy cậu phấn chấn, Hà Tư Dương nở nụ cười cưng chiều.

Đông Tử và lão Dư chứng kiến cảnh tượng này không nhịn được cảm khái, kiểu như lão đại mà vẫn có người lo nghĩ, bọn họ ra ngoài cũng yên tâm.

Các phạm nhân dọn dẹp vệ sinh, dọn dẹp cho mình, chờ đón phúc lợi một năm mới có một lần.

Không lâu sau, chính trị viên đến phát đậu phộng, hạt dưa, và cả thuốc lá. Đồng thời thông báo hai buổi tối hôm nay sẽ không tắt đèn.

Mỗi năm đều thế, chưa từng thay đổi đa dạng gì, nhưng vẫn nhận được tiếng hò reo nhiệt liệt của các phạm nhân như cũ.

Chính trị viên vừa đi, đồ đạc nhanh chóng bị chia.

Tổng cộng có hai gói thuốc lá, mỗi người một điếu, còn lại thuộc về Trần Hựu, bật lửa do cậu giữ.

Mọi người xem điếu thuốc, ai nấy đều giật mình, bình thường toàn hút Lư Sơn ba đồng, bữa nay lại là Lợi Quần mười bốn đồng.

Giám thị Vương và trưởng khu năm nay hiền từ phá lệ, còn nhận được lời chúc mừng năm mới của các phạm nhân.

Trần Hựu là trẻ ngoan, chưa bao giờ hút thuốc. Hồi cấp ba cậu bị họ hàng dụ dỗ hút thử, cậu sặc đến độ đau họng, cậu không thích mùi vị đó.

Tất cả mọi người đang nuốt mây nhả khói, cậu đặt điếu thuốc bên mép, cúi đầu ấn bật lửa.

Lửa vừa nhóm, Trần Hựu chưa kịp hút một hơi thì một cái tay đã đưa sang cầm điếu thuốc đi.

Thiếu niên kẹp điếu thuốc giữa ngón tay xinh đẹp của mình, khói thuốc phả ra từ trong mũi miệng y, động tác khá là tự nhiên.

Trần Hựu kỳ quái hỏi thành tiếng, "Cậu học hút thuốc từ bao giờ?" Cậu nhớ trong tư liệu không viết mục tiêu hút thuốc từ giai đoạn nào.

Hà Tư Dương nhả khói thuốc vào mặt cậu, cười nói, "Ban nãy."

Là người đồng lứa, nội tâm Trần Hựu chịu đả kích khổng lồ, ha ha, tôi thật sự không thích cậu.

Cậu vẫn nên đi cắn hạt dưa đi, cái đó cậu lành nghề.

Hạt dưa là loại ngũ vị hương, Trần Hựu bốc một nắm, ngồi xếp bằng cắn ở đầu giường, nhanh chóng đắm chìm trong thế giới của tiếng răng rắc.

Hút thuốc, tâm trạng ai nấy lên cao, Đông Tử dẫn đầu ồn ào, "Lão đại hát nghe hay vô cùng, hát một bài đi."

Những người khác cùng hô, "Hát một bài! Hát một bài!"

"Được." Trần Hựu nhanh nhẹn nhổ vỏ hạt dưa, "Vậy thì hát bài tao thích nhất, Côn Nhị Khúc đi."

"Cảm giác đau nhức khi cát đắng chát thổi vào mặt..."*

*Lời bài "Thuỷ thủ" của Trịnh Trí Hoá.

Hệ thống vừa khéo động kinh một lúc, muốn nghe đôi câu: "..."

Vào khoảnh khắc Trần Hựu mở miệng muốn phát ra thanh âm đầu tiên, cậu thay đổi chủ ý muốn hát chuyên tâm hơn, vậy mới có thể đi vào lòng những người này, bao gồm cả Hà Tư Dương.

Dần dần, mọi người yên tĩnh lại, trong phòng chỉ còn tiếng hát lớn của Trần Hựu. Ca rằng gạt đi nước mắt, không phải sợ, ít nhất chúng ta vẫn còn giấc mơ.

Hà Tư Dương hơi híp mắt lại hút thuốc, nhìn người đàn ông giữa khe hở kia, rốt cuộc anh là ai...

Buổi tối mở tiệc lớn, nhà ăn dùng tới mười mấy thau to để đựng đầy thịt kho tàu. Thau to đến mức nào à, chính là so với cho heo ăn còn to hơn một tí.

Thau lớn xô lớn được bày thành hai hàng, có món mặn món chay, có cả canh hầm xương và quýt. Các phạm nhân xếp hàng lấy thức ăn, kích động tới độ hai mắt toả sáng, nuốt nước miếng cái ực.

Trần Hựu ngồi trước bàn vùi đầu gặm xương, chỉ chốc lát sau đã chất thành ngọn núi nhỏ. Cậu chưa hết thòm thèm, ngẩng đầu thì phát hiện ba người đang nhìn mình, "Sao chúng mày không ăn vậy?"

Khi Đông Tử và lão Dư phản ứng lại đều chậc lưỡi, ai da, lão đại thích gặm xương như thế từ bao giờ? Tốc độ của chó cũng không sánh bằng ổng.

Hơn nữa, bọn họ nhớ rằng, không phải lão đại chê xương không có thịt nên toàn thẳng thừng ném cho bọn họ, không ăn sao?

Đông Tử và lão Dư lắc đầu thở dài, xem chừng lão đại vẫn thèm, thèm đến mức không giống người.

Hà Tư Dương chỉ đẩy canh qua cho Trần Hựu, không lộ vẻ biến hoá gì. Cứ như cho dù Trần Hựu đột nhiên biến thành chó pug y cũng chẳng sốc.

Trần Hựu húp canh. Ăn uống no say, cậu bắt đầu buồn ngủ, muốn rửa mặt, ngâm chân cái rồi leo lên giường ngủ. Cậu không hề trông mong gì vào những tiết mục kia.

Hà Tư Dương đưa quả quýt trong tay cho cậu.

Trần Hựu ghét bỏ, "Quả quýt này xấu quá, anh không ăn."

Hà Tư Dương lột quýt, "Xấu càng ngọt."

Trần Hựu không tin. Sau khi ăn một múi, cậu giơ ngón cái lên với thiếu niên, sáng loáng khen ngợi, cậu đỉnh đấy.

Hà Tư Dương bặm môi, khoé miệng cong cong.

Y bưng thức ăn thừa của người đàn ông sang, cúi đầu bắt đầu ăn.

Trần Hựu cau mày, "Đừng ăn cái này, nguội hết rồi, không tốt cho dạ dày đâu. Cậu ăn tô cơm của cậu đi."

Giọng Hà Tư Dương mơ hồ, "Của anh ngon."

Trần Hựu nhìn nhìn thiếu niên, ăn từ từ kẻo mắc nghẹn, nước miếng của tôi thật sự không có dược hiệu thần kỳ gì, ngay cả tác dụng tiêu độc cũng không có.

Hà Tư Dương chén sạch tô cơm của Trần Hựu, "Không ăn quýt?"

Trần Hựu đáp không, Hà Tư Dương tiếp tục ăn nốt cho cậu. Tựa hồ chỉ cần là thứ cậu chạm qua, nếm qua, đều mang vị rất ngon.

Đông Tử liếc mắt nhìn lão Dư, lão Dư liếc mắt nhìn hắn. Hai người lại nhìn lão đại của bọn họ ngay, biểu cảm trên mặt khó bề hình dung.

Trần Hựu quay đầu, đừng nhìn tôi, mẹ nó tôi cũng không rõ tình hình.

Tất cả phạm nhân ăn xong cơm tối, họ ra sân tập đứng xếp hàng, nghênh đón năm mới.

Trần Hựu ăn nhiều, dạ dày khó chịu, đi vài bước thì trở nên vội vàng. Hà Tư Dương ghé vào lỗ tai cậu nói, "Em có quà năm mới muốn tặng anh, lát nữa chúng ta cùng lén trốn nhé."

Trần Hựu lòng nói, tôi không muốn đâu, thật đó, "Quà gì?"

Hà Tư Dương vân vê vành tai buốt đỏ của người đàn ông, không nói lời nào mà chỉ cười.

Ánh trăng đêm nay không tồi, nhiệt độ tương đối thấp, gió rét mướt thổi, Có rất nhiều người tập hợp trên sân, thành một khoảng đen kịt được tạo bởi đầu người, ai nấy thở ra hơi trắng, xoa tay xoa mặt.

Tất cả những người tham gia tiết mục đều đang chuẩn bị ở đằng sau, thay phiên lên sân khấu biểu diễn.

Tiếng vỗ tay, vui cười, khen hay đủ cả.

Cuối cùng, Trần Hựu bước ra từ trong đám người. Cậu khẽ chuyển động, nhóm trưởng phòng cũng chuyển động theo, đồng thời cùng cậu tiến lên bục, đứng ngay ngắn dựa theo thứ tự khi tập luyện, bắt đầu hợp xướng.

Mọi người banh cuống họng, hát mà đỏ mặt tía tai, thực sự hát bài "Ngày mai sẽ tốt hơn" một cách dâng trào tình cảm.

Sở Thiên ở ngay cạnh Trần Hựu, khoảng cách giơ tay là có thể chạm vào. Trong lúc đó gã nhiều lần lia qua người đối phương, cảm thấy mình là thằng ngu nhất trần đời này.

Cho tới bây giờ, đêm 30 vẫn diễn ra hết sức thuận lợi.

Tiếng chuông năm mới vừa vang, thì hai cảnh viên canh gác ở cửa phòng trưởng khu bị đánh ngất, bàn làm việc và tủ đựng hồ sơ có dấu vết dịch chuyển.

Trưởng khu tạm thời chưa thể kiểm tra toàn bộ, không thể xác định là văn kiện cơ mật nào bị mất.

Căn cứ vào lời của mấy vũ cảnh có mặt ở đây, trong quá trình giao thủ, lưng của đối phương bị thương.

Giám thị Vương yêu cầu điều tra kỹ chuyện này trong đêm. Tổng cộng hơn bốn trăm phạm nhân bị tập trung vào một chỗ, cởϊ qυầи áo kiểm tra.

Trên lưng ai có vết thương, kẻ đó chính là mục tiêu của sự kiện lần này.

"Báo cáo, phòng số 15 thiếu hai người!"

"Thiếu ai?"

"Là 1579 và 1580!"

Mí mắt trưởng khu giật một cái, hỏng rồi.

Giám thị Vương không tỏ vẻ gì. Ông phất tay bảo người đó về chỗ, dặn dò cấp dưới tìm kiếm, cũng truyền lệnh lập tức thi hành công tác kiểm tra.

Một phân đội dẫn chó nghiệp vụ tìm kiếm xung quanh khu D. Hai người đang sống sờ sờ muốn chạy trốn khỏi đây mà không để lại dấu vết tuyệt đối là điều không thể, trừ phi là biến mất không tăm hơi.

Trưởng khu cách một lúc lại lau mồ hôi, Tiêu Phi, cậu tuyệt đối đừng gây chuyện cho tôi.

Đông Tử và lão Dư đứng giữa căng thẳng bất an, bọn họ không rõ tình hình hiện tại, cũng không biết lão đại và Hà Tư Dương đi đâu chơi.

Bên phòng số 16, Sở Thiên lười nhác đứng, ánh mắt thi thoảng đảo quanh bốn phía, gần như không thể tìm kiếm.

Công tác kiểm tra tiến hành được hai phần ba, Trần Hựu và Hà Tư Dương bị phân đội nhỏ đưa về.

Trưởng khu đứng phắt dậy, hồi lâu mới nhận ra mình thất lễ. Ông như không có chuyện gì xảy ra chỉnh sửa cảnh phục ngồi trở lại, ngón tay vô thức gõ chân.

Tiêu Phi, nếu việc này mà có liên quan với cậu, cậu đừng mong có thể thoát khỏi đây trong vòng mười năm.

Giám thị Vương không hỏi gì, trước hết gọi người kiểm tra bọn họ một chút.

Trần Hựu rất phối hợp, không dừng lại quá nhiều, cởϊ áσ ra trước mấy trăm con mắt.

Dưới ánh đèn chiếu cực mạnh, thân thể cậu cường tráng, trề tràn sức lực. Từ mắt thường thấy được trên lưng không có vết thương.

Chỉ là có rất nhiều dấu vết ám muội, nhất là ở trước ngực và sau lưng, không có cách nào nhìn.

Nhiều tới mức nào đây, tức như này, người mắc chứng sợ lỗ nhìn vào sẽ phát rồ ngay tại chỗ.

Mọi người hít một hơi lạnh, tất cả đều không hẹn mà cùng nhìn về phía thiếu niên cao to tuấn mỹ.

Không nhìn ra, răng lợi tốt như vậy.

Thế tức là từ trước đến nay, bọn họ đều bị gạt? Anh Phi mới là bên phải nằm? Tất nhiên quỳ rồi sấp xuống cũng được, vui là ổn.

Chắc không phải đâu, anh Phi là ai chứ, hắn chính là lão đại khu D, giậm chân một cái cũng đủ khiến bọn họ run tận mấy ngày, không có chuyện để một thằng nhóc chi phối.

Đông Tử và lão Dư cách xa không thấy rõ, bằng không đã bị doạ la to.

Giám thị Vương và trưởng khu lần đầu tiên ăn ý một lần, họ đồng thời ho khan, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh quỷ dị.

Đã kiểm tra xong Trần Hựu, không phải mục tiêu, tiếp theo là Hà Tư Dương.