Chương 39: Tiêu rồi tiêu rồi

Biết cái gì gọi là buồn từ trời rơi xuống không?

Chính là tình cảnh bi thảm hiện tại của Trần Hựu, quả thực thê thảm đến mức khiến người ta thương.

Cậu nằm trên đất, nước mắt chảy trong tim, không muốn động đậy tí nào.

Sở Thiên ở bên cạnh Trần Hựu, tư thế giống nhau, trạng thái khác biệt. Không giống đã chết như cậu, trái tim gã trái lại đập dữ dội trong l*иg ngực, phát ra tiếng vang thình thịch thình thịch.

Xưa nay chưa từng hỗn loạn như thế.

Có một chuỗi tiếng bước chân tới gần, dừng ở phía trước Trần Hựu. Cậu chuyển động con ngươi, nhìn thiếu niên xuất hiện ở đây.

Vẫn tuấn mỹ hết lời.

Trần Hựu mấp máy môi, vẻ mặt bi thương. Bạn học Hà, chúng ta thân thiện làm anh em.

Cớ sao lại mang bộ dạng này? Anh vẫn chưa đủ tốt với cậu ư?

Hà Tư Dương đứng từ trên cao nhìn xuống, con ngươi đen kịt, khiến người ta không rét mà run.

Y cất bước lướt qua người đàn ông trên đất, tới một thân cây cách đó không xa mang một nắm tuyết trở về.

Luồng hơi thở âm hàn áp sát về hướng Trần Hựu, giam cầm cậu trong nháy mắt. Cậu thấy thiếu niên ngồi xổm trước mặt mình, đem nắm tuyết chà mạnh lên mặt cậu.

A a a a a —

Đau nhói và lạnh buốt đồng thời kéo tới thẩm thấu từng lỗ chân lông một, dùng tốc độ đáng sợ đóng băng mạch máu đang chảy. Trần Hựu ở trong lòng gào khóc thảm thiết, lạnh quá đau quá.

Tựa hồ biết Trần Hựu muốn giãy giụa, Hà Tư Dương dùng tay còn lại bóp mặt cậu không cho cậu động đậy.

Trần Hựu đau đến chảy nước mắt sinh lý, cậu không biết Hà Tư Dương vậy mà lại có loại du͙© vọиɠ độc chiếm này với mình.

Bắt đầu từ khi nào, bởi vì cái gì.

Có lẽ là vất vả lắm mới có được một người anh, không muốn chia sẻ cùng người khác?

Vấn đề là, cậu và Sở Thiên chỉ dán mặt nhau, ngoài ra không làm gì khác mà?

Trần Hựu cảm giác da mặt muốn tróc mất, "Hệ thống, tao muốn khóc."

Hệ thống, "Cậu đang khóc."

Trần Hựu phát ra ba âm tiết đáng thương, "Hu hu hu."

Hệ thống biết an ủi người, "Có lẽ thế giới tiếp theo sẽ có chức năng chặn cảm giác đau đớn."

Trần Hựu chỉ được an ủi năm giây đã nản lòng, đáp rằng sợ là lúc chức năng chặn cảm giác đau đớn được công bố, sẽ có thứ gì khác kèm theo.

Cậu có bóng ma.

Hệ thống, "..." Xem chừng đã quen quy tắc trò chơi.

Trần Hựu quay về hiện thực, Hà Tư Dương vẫn đang chà cho cậu. Nửa bên mặt kia của cậu đã không còn cách nào nhìn.

Đừng hỏi cậu có đau không, cậu muốn đánh người.

Trần Hựu kéo cổ tay thiếu niên, giọng nói khàn khàn, "Ổn rồi chứ?"

Hà Tư Dương chậm rãi ngước mắt, để lộ sự u ám của mình trong thời khắc này.

"..."

Rùng mình một cái, Trần Hựu ha ha trong lòng. Mẹ nó, cậu mà dám chỉnh tôi giống con chuột đó, tôi sẽ chết ngay cho cậu xem!

Hà Tư Dương cứ thế nhìn Trần Hựu, không nói tiếng nào.

Ánh mắt kia của y khiến người ta sởn cả gai ốc.

Sở Thiên ở bên cạnh vẫn luôn trừng hai mắt. Hồi lâu sau gã chửi một câu, "Bệnh thần kinh!"

Trần Hựu hơi hồi hộp, cái đệt, quá ghê gớm, mày thông minh phết nhể, nhìn ra cái này luôn cơ!

Mày biết thì đéo để trong lòng được à? Mắc gì phải nói ra?

Đồ ăn hại, ngu hết sức!

Cậu run sợ trong lòng nhìn mỹ thiếu niên, cậu cũng thế, có bệnh cũng không sớm bày tỏ một chút, bất thình lình ập đến như vậy, anh nhát gan, không chịu nổi cậu biết không?

Hà Tư Dương mím môi thật chặt, ánh mắt đảo qua Sở Thiên. Y đứng dậy, quay đầu rời đi.

Gáy Trần Hựu một lần nữa dựa vào mặt đất, mùa đông khắc nghiệt, người sũng mồ hôi.

"TᏂασ!"

Sở Thiên nhìn gương mặt vô cùng thê thảm của người đàn ông, "Nó đối xử với mày như vậy mà mày vẫn chịu được?"

Tao mượn mày lo à?! Trần Hựu ngậm miệng, đôi mắt cũng nhắm lại.

Người đàn ông trầm mặc chính là ngầm thừa nhận, trong lòng Sở Thiên bị lấp đầy bởi sự phẫn nộ, lại không biết nguyên nhân phẫn nộ là gì.

Gã không rảnh đi truy cứu, thẳng thừng xách người đàn ông mặt xám như tro tàn trên đất.

"Mẹ nó mặt mũi của mày... Mày cứ mặc cho nó khiến mày... Khiến mày..."

Giọng Sở Thiên bị nghẹn, đầu óc rối thành cục.

Trần Hựu cảm thấy Sở Thiên hết sức kỳ quái, vừa chất vấn vừa gầm rú, dường như phản ứng còn lớn hơn cậu.

"Mày nghe rõ cho tao, chuyện của tao không có liên quan gì tới mày, mày bớt xen vào việc người khác đi."

Sở Thiên cứng lại ngay trong giây lát đó, gã buông tay ra, cười lạnh vài tiếng, "Xen vào việc người khác? Mày tưởng bở thật đấy."

"Mày cũng nghe cho rõ đây, cho dù mày có chết bên chân bố, bố cũng sẽ chỉ giẫm lên đầu mày tiếp tục đi chứ không thèm liếc mắt."

Sở Thiên nhổ nước bọt lên mặt đất. Lúc xoay người lại, mặt gã tái xanh, đi được mấy bước thì trở về trừng Trần Hựu một cái.

Trần Hựu lười để ý.

Cậu nằm một mình một hồi, rốt cuộc cũng khôi phục ít máu.

Có thể tăng vèo lên 10, cũng có thể giảm vọt xuống 0, ừm, là cái lý này.

Trần Hựu ngồi dậy, tay chạm chạm mặt, xót đến mức ngũ quan cậu nhăn nheo.

Thật sự xuống tay được!

Hùng Cương từ toà nhà ra đây. Bắt gặp Trần Hựu, hắn đi sang, trông thấy mặt bên trái của đối phương thì lập tức cả kinh.

Trần Hựu kiêng dè cái người người cũng như tên này, cậu chỉ chỉ mặt bên kia, "Không biết làm sao mà rất dị ứng."

Hùng Cương ngờ vực, "Đến bệnh viện xem thử đi."

"Không cần." Trần Hựu nói, "Hai ngày nữa là khỏi, tôi không muốn lãng phí tài nguyên trong khu."

Cậu nói, "Anh Hùng, tôi còn phải chuẩn bị tiết mục cho đêm 30,..."

Hùng Cương nói, "Vừa khéo tôi cũng đi đường đó."

Miệng Trần Hựu giật giật.

Hùng Cương nói chuyện cùng Trần Hựu suốt dọc đường. Trần Hựu dè dặt cẩn trọng, lo lại lộ sơ hở gì.

Nhìn cậu tiến vào phòng giam, Hùng Cương sờ cằm, có lẽ hắn đa nghi thôi...

Không lâu sau ngày hôm đó, Hà Tư Dương và Sở Thiên thành oan gia ngõ hẹp.

Ngoại trừ lần ngồi cùng bàn trong chốc ngắn ngủi trên lớp tư vấn, bọn họ chưa từng giao lưu gì khác. Cho dù vô tình đυ.ng phải cũng gần như đều ngó lơ đối phương.

Sở Thiên đυ.ng vào vai Hà Tư Dương đi về trước. Ngay khi gã sắp xuống cầu thang, sau lưng truyền đến âm thanh.

"Là mày nhỉ."

Lời mở đầu đột ngột như vậy, lại khiến Sở Thiên đứng nguyên tại chỗ như trời trồng.

Gã nhếch mép, "Cái gì là tao?"

Nửa bên mặt Hà Tư Dương khuất trong bóng tối, "Cuộc bạo loạn tuần trước."

"Biết nói hươu nói vượn thật." Sở Thiên như nghe thấy chuyện cười, "Tại sao tao phải làm vậy?"

Hà Tư Dương không đáp.

Bầu không khí gần như tĩnh mịch đầy ngột ngạt, tựa như có một cây kim đang chọc vào, cố gắng đâm thủng nó.

Sở Thiên đút tay vào túi, đầu ngón tay nắm điếu thuốc. Gã lấy ra, ngậm trên miệng.

Có thể thoải mái cất thuốc lá và bật lửa trên người, trắng trợn hút thuốc, đích thị là Sở Thiên.

"Tao có thể xem như không biết gì cả. Nhưng," Hà Tư Dương nhàn nhạt nói, "đừng tiếp tục động vào anh ấy."

Sở Thiên gảy điếu thuốc trong tay, gã ha một tiếng, "Con mắt bỏ mẹ nào của mày thấy tao động vào hắn?"

"Đừng tưởng rằng mình biếи ŧɦái, thích đàn ông, là tất cả mọi người đều giống cái hạng như mày!"

Hà Tư Dương híp mắt một cái.

Sát khí im hơi lặng tiếng bao phủ giữa hai người.

Giữa làn khói thuốc, nắm đấm Sở Thiên vung lên. Vào khoảnh khắc sắp đánh vào dưới cằm Hà Tư Dương, gã bị khống chế.

Đồng tử Sở Thiên co rụt lại. Trong một giây gã khựng lại kia, Hà Tư Dương đã khống chế được động mạch chủ của gã.

Ánh sắc bén thoáng hiện giữa ngón tay thon dài của Hà Tư Dương, chỉ cần ngón tay của y động nhẹ một cái, cổ Sở Thiên sẽ bị rạch bởi vũ khí sắc nhọn, phun trào máu tươi.

Lần đầu tiên cách cái chết gần trong gang tấc, một giọt mồ hôi chảy xuống từ thái dương Sở Thiên.

Chỗ gã đứng không phải góc chết, cho dù Hà Tư Dương có đưa lưng về camera thì thân phận cũng đã bại lộ. Nếu gã chết, đối phương tuyệt đối không có khả năng thoát thân.

Mạch suy nghĩ của Sở Thiên cực kỳ rõ ràng, gã đoán chừng, Hà Tư Dương sẽ không động thủ.

"Được rồi, đừng giơ lên nữa, thả tay xuống đi."

Hà Tư Dương xì một tiếng.

Cổ đau xót, có chất lỏng ấm áp rỉ ra, sắc mặt Sở Thiên khó coi. Đệt, gã quên mất rằng đây là thằng bệnh thần kinh!

Đầu ngón tay Hà Tư Dương dùng sức, lại lấy nó ra, gằn từng chữ một, "Anh ấy là của tao."

Người đi rồi, Sở Thiên hung bạo đạp lan can một cái. Hài hước, chẳng lẽ mày tưởng bố sẽ ôm ấp tâm tư đó với đàn ông sao?

L*иg ngực của gã phập phồng, chốc chốc ồm ồm thở dốc, bị quấy nhiễu bởi gì đó.

Sắp sửa sang năm mới, có thể thật yên ổn, sẽ không còn sóng gió gì, Trần Hựu và Hà Tư Dương thế mà lại chiến tranh lạnh vào lúc này.

Nghĩa của chiến tranh lạnh tức là, hai người bọn họ nằm chung một giường, nhưng sẽ không đắp chung một chăn, ai ngủ thân người nấy. Đánh răng rửa mặt ăn cơm gì đó, đυ.ng phải đối phương, cũng đều biến thành kẻ mù kẻ điếc trong một giây.

Khu D đồn đại rằng lão đại thay lòng đổi dạ chuyển sang tiểu bá vương, ngục hoa bị chơi xong vứt, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt.

Trần Hựu lật bàn, ngồi trong tù mà vẫn hoạt bát vậy à?!

Tiến độ nhiệm vụ của cậu trở về điểm xuất phát. Khoảng thời gian này cậu vừa làm anh vừa làm cha vừa làm cháu, kết quả dã tràng xe cát, nỗi đau này nào ai thấu nổi?

Trần Hựu bị tổn thương.

Bị tổn thương rất nặng, ngay cả thở cũng hao công tốn sức.

Lão Dư dừng cắn hạt dưa, gã tuỳ tiện lau tay lên chăn mình, nhanh chóng bò sang, đôi mắt nhỏ không ngừng chớp, "Lão đại, anh thật sự tiến tới với thằng nhãi kia?"

"Bỏ đi!"

Trần Hựu đấm một cái vào giường, khí thế hùng hổ, "Tao và Sở Thiên không đội trời chung!"

Đông Tử cũng bò sang, bĩu bĩu môi về một chỗ, "Vậy sao vẻ mặt nó lạnh lùng như băng, hàn khí bức người thế?"

Trần Hựu nằm như người chết, từ chối giải thích.

Đông Tử và lão Dư liếc mắt nhìn nhau, rồi lại liếc mắt nhìn nhau.

Có vấn đề.

Mấy ngày trước lão đại bị đưa đi báo danh tiết mục. Sau khi trở về, có một mảng lớn rướm máu trên mặt, như là bị thứ gì đó chà mạnh vào.

Bọn họ còn quái lạ, thiếu niên vốn luôn ở cùng lão đại như hình với bóng lại không ở đó. Lúc đối phương xuất hiện thì không nói câu nào.

Ngay cả những người khác cũng phát giác được sự bất hợp lý ấy.

Mấy ngày liền vẫn không hoà hoãn, rõ ràng là cãi nhau, hơn nữa còn cãi nhau cực to.

Đông Tử và lão Dư lén nhìn thiếu niên, tướng mạo tuyệt đối hoàn mỹ, còn chịu khó, dịu dàng. Lão đại cũng đối xử rất tốt với người ta, bọn họ không nghĩ ra bọn họ sẽ mâu thuẫn gì.

Trần Hựu trưng điệu bộ lão đại, "Bảo thằng nào đó đến đây!"

Mọi người, "..." Chúng tôi không nghe thấy, chúng tôi điếc.

Trần Hựu đá một cước lên vách tường, một đống bụi rớt xuống. Hiệu quả cực kỳ tốt, tất cả mọi người run sợ trong lòng.

Nhưng ngón chân cái của cậu bị đau xót ruột, có thể chảy máu. Đây là nỗi đau khổ của thủ đoạn gϊếŧ địch một ngàn, tự hại tám trăm.

Trần Hựu khóc thành chó chết trong lòng, ngoài mặt hung thần ác sát, "TᏂασ mẹ chúng mày ngứa da hết rồi đúng không?"

Mấy chục người đưa Hà Tư Dương tới trước giường Trần Hựu, chính xác mà nói, là bọn họ cầu xin y đến.

Vợ chồng son cãi nhau, chớ làm hại người vô tội.

Trần Hựu liếc Hà Tư Dương một cái, mặt căng ra, cứng rắn sai khiến, "Cậu, đi rót cho tôi cốc nước."

Hà Tư Dương nhàn nhạt giương mắt.

Trần Hựu hít một hơi, đang nghĩ tiếp theo phải làm sao đây, nào ngờ Hà Tư Dương lại quay người, thật sự đi rót nước cho cậu.

"..."

Ngoan vậy sao?

Trần Hựu còn chưa kịp tiếp nhận sự dịu ngoan của Hà Tư Dương, đã bị một nguồn sức mạnh lôi xuống giường, kéo một mạch vào nhà vệ sinh.

Bọn họ có khu vực mang hương vị bí mật.

Khi lưng đυ.ng vào tường, Trần Hựu vẫn đang nghĩ, tiêu rồi tiêu rồi. Sự uy phong và thể diện cậu đau khổ duy trì trong khoảng thời gian này đã mất sạch.