Chương 37: Tuyệt giao

Câu trả lời của hệ thống khiến Trần Hựu nhất thời khóc không ra nước mắt, nổi giận nghiến răng. Cậu nảy sinh suy nghĩ ác độc sẽ lao vào cào nát mặt những mục tiêu nhiệm vụ sau này ngay từ lần đầu gặp mặt.

Ha ha.

Cậu thực sự không yêu nổi mấy chàng đẹp trai.

Càng nghĩ càng phiền muộn, Trần Hựu cười thành tiếng. Vẻ mặt đó, đặc biệt khiến người ta khϊếp đảm.

"Lão đại..."

Đông Tử aiz một tiếng, "Với vẻ ngoài kia của em trai, có thể an ổn sống đến bây giờ thực sự là kỳ tích."

Lão Dư phụ hoạ, đúng vậy, bọn họ ở đây gần mười năm, quen thuộc nhất với sự thối nát của nơi này, nó thậm chí còn đáng sợ gấp mấy lần so với trong phim.

Ý là, Hà Tư Dương tới tận hôm nay mới gặp nạn, đã là sự săn sóc đặc biệt ông trời dành cho y.

Trần Hựu trầm mặc, cậu hiểu đạo lý, nhưng cậu vẫn buồn bực. Địa điểm nhiệm vụ của thế giới này quá đặc biệt. Nán lâu nữa, sẽ thật sự đêm dài lắm mộng, lành ít dữ nhiều.

"444, mục tiêu lần này còn có thể đứng trước mặt tao trong dạng người không?"

Hệ thống, "Ding, không biết."

Trần Hựu không tin, "Mày không phải hệ thống thần thông quảng đại ư? Chút chuyện vặt lớn từng này cũng không biết?"

Hệ thống, "Thật sự không biết."

Lại lừa phỉnh tao, Trần Hựu giận đùng đùng, "Đi đi, mày đi đi, tao không muốn nói chuyện với mày!"

Hệ thống, "..."

Hơn nửa tiếng sau, Trần Hựu hoang mang, "444, sao chân của tao không động đậy được nữa?"

Hệ thống, "Là vì cậu ngồi quá lâu, chân tê."

Trần Hựu, "... Ồ."

Vì Hà Tư Dương, cậu quả thực biến mình thành thiểu năng.

Hai ngày sau, Hà Tư Dương trở về.

Y vẫn giữ tư thái thanh lãnh cách xa người vạn dặm kia, thoạt nhìn không phải chịu đựng đau đớn gì.

Trần Hựu gấp gáp kéo người vào nhà vệ sinh, trong đôi mắt mang theo dò xét thấy rõ.

Hà Tư Dương như đang cười, "Muốn kiểm tra không?"

Trần Hựu đáp muốn, Hà Tư Dương cho cậu kiểm tra, không có chuyện gì, vẫn bình thường, mỹ mạo như cũ.

"Hai ngày nay cậu sống thế nào vậy?"

Hà Tư Dương không nhanh không chậm sửa sang quần áo, "Muốn biết?"

Trần Hựu gật đầu, "Phí lời, không muốn biết thì anh hỏi cậu làm gì?"

Độ cong bên môi Hà Tư Dương sâu thêm, ý cười càng đậm, "Khi khác kể anh."

Trần Hựu, "..." Tuyệt giao!

Hà Tư Dương nhàn nhạt nói, "Tôi không muốn, không ai có thể lấy được thứ họ muốn từ tôi."

Trần Hựu thở dài, nghe ngầu ghê.

Vậy cậu nguyện ý giao hết giá trị ác niệm trong lòng mình cho tôi không người anh em, tôi rất không dễ dàng, tôi chỉ muốn trở về nhà mà thôi.

Hà Tư Dương nhìn người đàn ông thật sâu.

Trần Hựu dường như phát giác được cái gì, có một thứ chợt loé lên, cậu không kịp tóm.

Nửa tháng sau vào một buổi sáng, trận tuyết đầu tiên giáng lâm khu D.

Nhìn thấy tuyết, các phạm nhân nhăn nhó tới tấp, không hề cảm khái gì sâu sắc, ví như thời gian trôi chậm nhưng cũng thật nhanh chẳng hạn.

Một năm nữa sẽ qua ngay, năm mới cũng sẽ giống y chang năm ngoái, không có gì để chờ mong.

Có người đang nỗ lực biểu hiện, tranh thủ để được giảm nhẹ án phạt. Có người đang đếm ngày chờ được ra gặp người nhà. Cũng có người, qua một ngày là một ngày, không quan trọng.

Trần Hựu không nằm trong số đó, cậu không cần chịu đựng sự hành hạ, ăn năn, hoặc là chết lặng, máu lạnh vì niệm ác của mình.

Cho nên cậu không hoàn toàn cảm nhận được tâm trạng của người khác, tương tự, không ai có thể hiểu rõ cảm thụ của cậu.

Một năm trôi qua, chỉ mang ý nghĩa năm ngoái không có tiến triển đột phá, uổng phí thời gian.

Trần Hựu rất hoảng.

Tuyết lông ngỗng bay lượn khắp trời, mau chóng trải một lớp thảm trắng lên mặt đất, nhà cửa, ngọn cây. Tuyết rơi đứt quãng vài ngày, che lấp toàn bộ sắc màu của thế giới mới bằng lòng bỏ qua.

Nhóm chính trị viên dồn dập đến từng phòng truyền đạt thông báo, bảo các phạm nhân cầm dụng cụ ra ngoài dọn sạch tuyết đọng. Còn hạn chế thời gian, nhất định phải hoàn thành trong thời gian quy định.

Mọi người lết hai chân, biếng nhác bước ra ngoài. Rắn ngủ đông, người cũng chẳng kém phần là bao.

Không có tí sức lực nào.

Sau khi thông báo từng nhiệm vụ, phân công xong xuôi, nhóm chính trị viên bọc áo khoác quân đội vào người, vùi đầu bước thẳng về ký túc xá, để lại dấu chân vội vàng.

Trần Hựu cầm cây chổi lớn quét ngang ngàn quân trên đống tuyết, hoa tuyết văng khắp nơi trong chốc lát.

Cậu ở trong lòng hô hoán hệ thống, "Cho tao hai tuýp, ba tuýp ba tuýp kem trị nứt nẻ có hiệu quả tốt nhất."

Âm thanh máy móc của hệ thống vừa vang, đồ liền rơi vào trong túi cậu.

Một ngàn vạn giá trị thiện niệm của Trần Hựu chỉ sót lại một phần ba, cậu chợt có dự cảm bi thương mang tên "miệng ăn núi lở".

"Thành thật khai báo, mày có tính sai giá không?"

Hệ thống, "Là thanh toán tự động."

Trần Hựu căm giận, "Vậy tại sao tao tiêu nhanh hết vậy?"

Hệ thống, "..." Đổ cho tôi?

Trần Hựu đau đầu, cái gì cũng muốn mua, nhưng không cái nào rẻ. Sau này không biết cậu có cần thứ gì không, cậu phải tiết kiệm một khoản.

"1579, anh đứng đờ người ra đó làm cái gì? Không mau đi quét đất đi!"

Trần Hựu bị tiếng quát làm phiền, cậu trừng sang, đối phương quay đầu hung dữ với người khác.

Bước tới chỗ Hà Tư Dương, Trần Hựu kể về chuyện lý thú thời thơ ấu, "Hồi bé anh thích nhất là mùa đông, biết vì sao không?"

Hà Tư Dương lắc đầu.

"Mùa đông đến tức là sắp hết năm." Trần Hựu nói, "Đón tết có thịt ăn."

Hà Tư Dương giương mắt, người đàn ông đang cười, trong mắt hiện lên hồi ức, chứa một tia thương cảm.

Y nắm xẻng, ngón tay siết chặt.

"Còn một nguyên nhân nữa..." Trần Hựu ghé bên tai Hà Tư Dương, "Mùa đông đến sẽ có tuyết, sẽ có nhiều cột băng dưới mái hiên. Cậu đã bao giờ thấy cái đó chưa?"

Hà Tư Dương mím môi, "Chưa."

Vẻ mặt Trần Hựu thông cảm, "Chẳng thú vị gì cả."

"Bỏ cột băng vào miệng cắn, chơi vui." Cậu càng nói càng nhiều, toả đầy sức sống, "Còn có thể chồng người tuyết, nặn quả cầu tuyết, chiến nhau trên tuyết, lần theo dấu vết con thỏ để lại để tìm hang ổ của nó, mùa đông có rất nhiều chuyện có thể làm."

Ánh mắt Hà Tư Dương thấp thoáng rơi trên trên chồng tuyết bên cạnh, y nhớ về chuyện trước kia, mỗi một năm, mỗi một mùa đông y trải qua cùng em gái.

Y nhíu nhíu mày, âm trầm vυ"t qua đáy mắt.

Tào lao xong một tràng, Trần Hựu nói, "Chờ chúng ta ra ngoài rồi, anh sẽ dẫn cậu đi trượt tuyết, leo núi tuyết."

Cơ thể Hà Tư Dương rung một cái, sững sờ choáng váng, nửa ngày vẫn chưa hồi thần.

"Anh nghĩ sẽ có một trận tuyết lớn trước khi hết năm."

Trần Hựu phủi tuyết trên vai, nhìn vành tai lạnh đến ửng đỏ của thiếu niên, cậu không nhịn được chạm vào một cái.

Hà Tư Dương rũ mắt, che lại cảm xúc tuôn ra trong đôi mắt hoa đào ấy.

Có thứ gì đó bị ném vào sau cổ áo của y, buốt buốt lành lạnh, đâm vào xương cốt trong nháy mắt.

Đầu sỏ đang đứng chỗ khác nở nụ cười tinh quái, cậu không biết mình như vậy, rất cuốn hút người khác.

Cậu càng không phát hiện, mình đã cuốn hút thiếu niên trước mặt.

Hà Tư Dương đưa tay ra sau, lấy ra một quả cầu tuyết nhỏ ném lên trời, y chạy về phía người đàn ông.

Trần Hựu lùi ra sau, giơ ngang cây chổi ở đằng trước, "Làm gì? Anh là anh của cậu, không thể không biết lớn nhỏ rõ chưa?"

Hà Tư Dương đáp, "Chưa rõ."

Y nhảy lên một cái, nhanh chóng chộp quả cầu tuyết nhét vào cổ áo người đàn ông.

"A a a a a —"

Trần Hựu kêu la thảm thiết, lạnh lẽo run cầm cập, nhảy tới nhảy lui tại chỗ như bọ chét.

Cái đệt, cảm giác này thật sự vl, hệt như áp bụng trần lên đá lạnh.

Trần Hựu vô cùng lo lắng kéo vạt áo, "Đm, nó cút xuống đâu rồi?"

"Để tôi giúp anh."

Hà Tư Dương lấy quả cầu tuyết ra cho cậu, y không ném đi mà bỏ vào miệng mình.

Trần Hựu trợn mắt ngoác mồm, tôi đã hơn hai mươi ngày không tắm, bạn học Hà, mùi đó nặng khủng khϊếp, đến chính tôi còn không chịu nổi, vậy mà cậu cũng ăn được?

Hà Tư Dương hiển nhiên nuốt xuống. Ăn tuyết xong, y còn nở nụ cười với Trần Hựu

Cậu cười với tôi là có ý gì? Trần Hựu không hiểu, cậu không muốn hiểu tẹo nào.

Đông Tử gọi cậu, Trần Hựu thừa cơ chuồn.

Yết hầu Hà Tư Dương nhẹ nhàng trượt xuống, làm động tác nuốt mấy lần giống như là hưởng thụ.

Theo lý thuyết, mỗi phòng phụ trách mỗi khu vực, căn bản không có chuyện dính dáng với nhau. Nhưng không hiểu sao người trong hai phòng khác nhau lại xảy ra tranh chấp, ra tay rất tàn nhẫn.

Người nọ cầm đầu chổi đập mạnh vào huyệt thái dương người kia, mở bức màn che của màn kịch đẫm máu.

Có người ngã xuống, có người đổ máu, có người bị thương. Bọn họ vung dụng cụ trong tay lên, tình cảnh dần trở nên mất khống chế.

Trần Hựu vốn xem như việc không liên quan tới mình. Nhưng trong một khoảnh khắc, cậu cảm thấy sau lưng mát lạnh khó tả.

Có nguy hiểm.

Trần Hựu quay phắt người, đối diện với màn cấu xé hỗn loạn, không còn cách nào tranh luận nhẹ nhàng nữa.

Đây là thời điểm đυ.c nước béo cò tốt nhất.

Mặt cậu đổi sắc, không chút nghĩ ngợi cấp tốc kéo thiếu niên bên cạnh đi.

Chạy một khoảng, Trần Hựu cảm thấy lòng bàn tay mình đang nắm sai sai, quá thô ráp. Cậu thường hay sờ tay Hà Tư Dương, nó rất trơn lại rất mềm. Cậu quay đầu, con ngươi trừng lớn, "Đm, mày là đứa đéo nào vậy?"

"Anh... Anh Phi... Em... là..."

Bỏ mặc người tóm nhầm kia, Trần Hựu vừa chửi mát vừa hốt hoảng chạy về, Hà Tư Dương không có ở chỗ cũ.

Cậu gọi Đông Tử và lão Dư, hỏi có thấy Hà Tư Dương không.

Năm sau Đông Tử và lão Dư sẽ thoát khỏi ngục giam, không thể lại bị ghi tội thụ lý nên không tham dự vào, họ nhịn được.

Họ nghe vậy đều lắc đầu, nói không thấy, "Lão đại, chúng ta rút lui đi, đừng quan tâm lũ điên đó."

Tôi đây không phải là đang rút lui à? Trần Hựu rối ren đẩy hai người ra. Mẹ nó Hà Tư Dương, cậu chạy đi đéo đâu rồi?!

Cậu quét mắt chung quanh thì liếc thấy một bóng người, lập tức chạy thật nhanh đến cạnh toà nhà gào, "Cậu chạy lung tung làm cái gì hả, sao không thể nghe lời anh chút, không biết anh rất lo lắng cho cậu sao?"

Hà Tư Dương nhìn thẳng qua, trên mặt người này tràn đầy bất an và quan tâm, đều là vì y, không có một chút dối trá.

Y bỗng ôm lấy cậu, trầm giọng nói, "Xin lỗi, đã để anh phải lo lắng."

"Hừ, biết là tốt!"

Trần Hựu không có thời gian nói nhiều với y, "Khung cảnh này không thích hợp cho một thằng nhóc như cậu xem, mau theo anh."

Hà Tư Dương bị người đàn ông lôi khỏi chốn thị phi, y bỗng về liếc về nơi nào đó, khoé môi mù mịt cong cong.