Chương 36: Tôi phục cậu rồi

Vì uy nghiêm của lão đại, Trần Hựu kiên quyết không rên to.

Còn đối với Hà Tư Dương mà nói, chuyện y muốn làm, nhất định sẽ làm cho bằng được, nếu y không muốn làm, không ai có thể bắt ép y.

Người đàn ông cùng thiếu niên mắt to trừng mắt nhỏ, âm thầm phân cao thấp. Mãi đến khi Đông Tử phát ra một tiếng tín hiệu, bọn họ mới thu tầm mắt.

Trần Hựu xoa đôi mắt chua xót. Hồi bé cậu từng chơi đọ mắt với mấy đứa bạn, xưa nay chưa thua một lần nào.

Hôm nay lại thua.

Người anh em, tôi phục cậu rồi.

Hà Tư Dương lùi về sau hai bước, vừa khéo là khoảng cách có thể thu hết bóng hình phía trước vào đáy mắt. Y cúi đầu, phát hiện mình đang đạp lên cái bóng của người đàn ông

"Đi theo anh, đừng có chạy lung tung, nghe không?"

Nghe thấy giọng người đàn ông, bóng mờ giữa ấn đường Hà Tư Dương nhạt đi, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Ở đầu sông bên kia ngọn núi, có kẻ cố gắng chạy thoát khỏi chốn địa ngục này, không ngoài dự liệu bị tóm về, đang sống dở chết dở.

Vết máu nhuốm đỏ lá khô, khoảng đỏ ấy tựa như bức tranh sơn dầu của một bậc thầy dày công vẽ nên.

Tất cả mọi người nín thở, nhìn người kia ôm đầu chịu đánh, gào khóc thảm thiết cầu xin tha thứ.

Những người đang vung dùi cui kia cố tình tạo nên việc này. Bọn họ muốn mượn đó để răn đe những người khác một cách tàn nhẫn.

Mặc dù không phải lần đầu tiên.

Nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến việc bọn họ muốn làm.

Người kia bị đánh đến mức diện mạo thay đổi hoàn toàn, ngã xuống đất hộc máu, không bò dậy nổi.

Trần Hựu đứng giữa đám người trợn to mắt, cuối cùng vẫn không nhịn được quay đầu đi.

Cho dù là ở thế giới nào, từng trải qua cái gì, cậu vẫn chỉ là một sinh viên bình thường thích đánh game, thích ngâm mình trong quán net.

Cậu căn bản không thích ứng được cảnh máu me bạo lực kiểu này.

Dùng sức cấu lòng bàn tay một cái, Trần Hựu vội vàng lùi về sau, qua một bên nôn khan.

Cậu nhổ bãi nước bọt xuống đất, xem phim và xem cảnh thật hoàn toàn là hai khái niệm bất đồng.

Phim ảnh chiếu cảnh máu me, cậu sẽ chỉ cảm khái hiệu ứng đỉnh đến mức nào, xử lý hậu kỳ chân thật bao nhiêu. Máu thịt be bét, chân tay bay loạn, những thứ ngổn ngang trong bụng bị kéo đầy đất, cũng chấn động như thật.

Mà khi hiện thực diễn ra trước mắt mình, lại chẳng còn tâm tư gì cả, chỉ thấy buồn nôn, sợ hãi.

Trần Hựu đưa tay lau miệng. Lúc xoay người, cậu giật mình, "Cậu âm thầm đứng sau anh làm cái gì?"

Hà Tư Dương dò hỏi, "Sao lại nôn?"

Trần Hựu mặt không biến sắc, "Ăn nhiều, dạ dày không thoải mái."

Hà Tư Dương không hỏi thêm nữa, tựa hồ là tin câu trả lời này, "Buổi tối ăn ít lại đi."

Trần Hựu ừm một tiếng, tự nhủ, xem cái hình ảnh đấy xong, buổi tối tôi có nhịn đói cũng buồn nôn.

Ban đêm Trần Hựu lăn qua lộn lại không ngủ nổi. Cậu khó chịu, bèn ở trong lòng giày vò hệ thống hãm hại cậu. Đến đi, đến làm tổn thương lẫn nhau đi.

Sau khi bài "Côn Nhị Khúc" phát đi phát lại tới gần bảy mươi lần, hệ thống rốt cuộc cũng bãi công.

Trần Hựu uất ức nghẹn ngào, "Tao bị mày trói vào một nhiệm vụ điên rồ và vô nhân tính như thế, vậy mà giờ muốn nghe một bài hát thôi cũng không được?"

Hệ thống, "Đổi bài khác."

Trần Hựu bắt đầu ngang bướng, đến bản thân cậu còn muốn đập mình, "Không đổi, tao phải nghe Côn Nhị Khúc!"

Hệ thống biểu đạt ngắn gọn, rõ ràng, "Đổi bài khác thì nghe, không đổi khỏi nghe."

Trần Hựu, "..."

Cuối cùng cậu vẫn phải đổi sang "Tối huyễn dân tộc phong"*, tâm trạng thấp đến đáy vực, chỉ có chút nhịp điệu vui vẻ mới cứu rỗi được cậu.

Nghe một hồi, Trần Hựu nghĩ tới, không chỉ bài hát mới có nhịp điệu vui vẻ, phim hành động cũng vậy. Cậu lập tức bảo hệ thống cho cậu xem tám bộ mười bộ.

Hệ thống, "Không có."

Trần - đã điều chỉnh tốt trạng thái - Hựu, "..."

Mẹ nó mày đùa tao à? Hoa cúc nhỏ và hàng đống sản phẩm tương tự vẫn đang được bán với số lượng lớn trên nền tảng, sao không có nổi một bộ phim hành động được?

Trần Hựu cằn nhằn linh tinh, uy hϊếp dụ dỗ một trận, cuối cùng cậu thành công.

Sau khi xem liền mấy bộ phim hành động vừa có cốt truyện vừa gay cấn, cậu cảm giác mình bị ốm nặng, thận hư.

Hà Tư Dương phát hiện người đàn ông trở nên phờ phạc, thiếu tập trung, y hỏi có phải cậu bị bệnh không.

Trần Hựu nói phải.

Hà Tư Dương cau mày, "Cái gì?"

Trần Hựu xua tay, than thở, "Xem như anh nói vớ vẩn đi."

Nhìn người đàn ông chăm chú, con ngươi Hà Tư Dương híp híp, đột nhiên nói, "Một số chuyện không nên quá độ, không tốt cho sức khoẻ."

"Anh biết." Trần Hựu aiz, "Anh sẽ kiềm chế."

Sắc mặt Hà Tư Dương bất thình lình rét lạnh. Y "À" một tiếng, không hề che giấu sự châm chọc.

Trần Hựu đờ người, gì vậy gì vậy, âm dương quái khí, anh cậu xem phim cũng đυ.ng chạm cậu?

Hà Tư Dương cụp mắt, hờ hững vuốt nhẹ ngón tay. Y cùng ăn cùng ở với người đàn ông này, cơ hồ như hình với bóng. Chuyện đó xảy ra khi nào? Đối phương là ai?

Nếu đến mức quá độ, vậy chứng tỏ không phải chỉ một lần hai lần, y thế mà lại không hề phát hiện.

Hà Tư Dương hỏi Trần Hựu bắt đầu từ ngày nào.

Trần Hựu đáp, "Hai ngày nay." Tại hệ thống hết, hoặc không cho một bộ nào, hoặc là cho nguyên cả loạt. Cậu là một con người tự chủ kém, có lòng hiếu kỳ mạnh, nếu không xem hết toàn bộ một lượt sẽ thấy khó chịu.

Thế là Hà Tư Dương một đêm không ngủ, người đàn ông bên cạnh trái lại giang rộng tay chân, ngủ say như chết.

Y trải qua một tuần thức đến tận hừng đông, không thu hoạch được gì.

Bấy giờ người tinh thần uể oải đổi sang Hà Tư Dương, người bận tâm biến thành Trần Hựu.

Cả hai người đều không biết, căn bản là do một sự hiểu lầm không mấy tốt đẹp dẫn đến.

Tôi cho rằng cậu hiểu, tôi cũng tự cho rằng mình hiểu, thực ra chẳng hiểu cái gì sất.

Ngày mùa đông đến, trời nhanh hết nắng.

Dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, ăn kém hơn heo, làm nhiều hơn lừa, đó chính là hiện trạng của Trần Hựu.

Thê thảm đáng thương, không thấy điểm kết thúc.

Rốt cuộc cậu cũng lĩnh hội được sự tuyệt vọng của người ở đây.

Cho nên mới nói cần phải làm người tốt.

Một bộ chăn mền mới được phát, nó rất nhanh đã lại bẩn thối. Trong hoàn cảnh không khí thậm chí còn bị ô nhiễm, chuyện sạch sẽ là không thể nào.

Trần Hựu không cần thu dọn giường chiếu, Hà Tư Dương sẽ tiện tay gấp chăn cho cậu thành miếng đậu phụ.

Rất chuẩn mực, chính trị viên từng đích thân khen.

Thường thường vào lúc này, chính trị viên sẽ nhìn Trần Hựu bằng ánh mắt mờ ám, xen lẫn ước ao đố kỵ.

Có người sưởi chăn cho, lại kiêm luôn dọn dẹp, sướиɠ biết bao.

Trần Hựu cũng thấy sướиɠ, cậu khoác vai Hà Tư Dương như anh em kéo vào lòng mình.

Một người em trai đức hạnh như vợ, quả là có một không hai.

Sáu giờ sáng, trời chưa tỏ, các phạm nhân xếp hàng súc miệng. Một dòng nước chứa vụn băng tiến vào trong mồm, buốt hết cả răng, linh hồn run rẩy, đả thông kỳ kinh bát mạch trong chớp mắt, miệng mũi phun sương, cách ngày chầu trời không xa.

"Đệt đệt đệt lạnh quá!"

Trần Hựu nhảy tại chỗ, cậu đặc biệt mặc áo phao lông vũ do một phạm nhân nộp lên bên trong áo tù, nhưng vẫn lạnh.

Những mùa đông trước kia cậu từng trải so với lần này chẳng là cái thá gì.

Tiếng róc rách vang vào tai, Trần Hựu quay đầu xem, mấy người anh em đang tiểu đại đâu đó. Đông rét run cầm cập, cảm giác như đã rét hỏng mình luôn.

Đáng đời.

Hà Tư Dương giặt đồ xong, thấy người đàn ông đang xoa tay hà hơi, y nhíu mày, "Lạnh vậy sao?"

"Bỏ chữ "sao" đi." Trần Hựu hít một hơi lạnh, ngũ tạng lục phủ đều man mát. Cậu không cẩn thận đυ.ng phải tay Hà Tư Dương, nó nóng, nhất thời thèm muốn, "Tuổi trẻ đúng là tốt."

Hà Tư Dương nói, "Tôi cho anh chút hơi nóng."

Trần Hựu sững sờ, cái này ngại lắm. Một khắc sau, cậu liền nằm lấy tay thiếu niên. Trước tiên cứ từ bỏ liêm sỉ đi, mùa xuân sang năm lấy lại.

Hà Tư Dương đút tay còn lại trong túi quần. Đến khi nào Trần Hựu thấy cái tay kia của y hết ấm, cũng sẽ có cái khác nóng rực để nắm.

Đông Tử và lão Dư khịt mũi, bọn họ không có đãi ngộ này. Thôi, cứ dùng tay trái nắm tay phải vậy.

Lúc ra ngoài, người phòng số 15 đυ.ng mặt người bên phòng cách vách, họ còn đi thành hàng lớn phía sau.

Trần Hựu giật nhẹ khoé miệng, cậu nói với Hà Tư Dương, "Thằng nhãi Sở Thiên đang nhìn trộm cậu."

Hà Tư Dương không đáp.

Trần Hựu nói, "Cậu cứ lơ hắn là được. Nếu hắn dám gây sự, anh sẽ tới đối phó."

Hà Tư Dương biết thực chất tầm mắt của Sở Thiên đặt trên người đàn ông bên cạnh y, đây đã là lần thứ năm trong tuần này.

Nhưng y sẽ không kể với người đàn ông.

Y còn biết, với tính cách của Sở Thiên, gã chắc chắn sẽ không nói ra.

Vậy nên...

Chuyện này xem như chưa từng xuất hiện.

Gần hai tháng trôi qua, ngoại trừ lần đó bị mang đi điều tra, Hà Tư Dương không gặp chuyện phiền phức nào nữa.

Nào ngờ hôm nay giám thị Lưu bên khu C lại phái người đến, gọi Hà Tư Dương đi.

Giám thị Lưu này đã thương nhớ y từ lâu, thời gian dài như vậy mới có động thái, lập nên kỷ lục mới.

Hà Tư Dương vừa đi, Trần Hựu biến thành con kiến trên chảo nóng, thể hiện sâu sắc thành ngữ "đứng ngồi không yên".

"Lão đại trước kia toàn chỉ cᏂị©Ꮒ thôi là xong, bây giờ lại rất để tâm."

"Tao vẫn thấy không đáng tin. Chỉ số thông minh của thằng nhóc kia đè bẹp được chúng ta, nó cũng âm hiểm, ít nói, không cười. Không cẩn thận chạm mắt nó lúc nói chuyện cũng cảm giác như đang bị tính kế."

"Lão đại thông minh hơn so với hai chúng ta một chút."

"Cũng chỉ là một chút."

Đông Tử và lão Dư lén tụ tập, tao một câu mày một câu trò chuyện về lão đại của bọn họ.

"Chỉ có điều lão đại rất thích nó, ban nãy nếu không phải chúng ta can ngăn ổng đã xông lên rồi."

"Aiz, nói gì đi chăng nữa, lão đại có người ở bên, chúng ta ra ngoài trước cũng bớt lo."

"Bớt lo cái gì mà bớt lo! Khoảnh khắc mấu chốt, thằng nhóc kia chẳng có tí tác dụng gì hết, còn chẳng phải một mình lão đại gánh à!"

"Cũng phải... Aiz... Nếu vừa đẹp vừa biết đánh nhau là tốt rồi."

"Nằm mơ, mày cả nghĩ quá, nếu nó thực sự như vậy thì đã chẳng có chuyện lão đại khuất phục."

"Cũng đúng..."

Một lát sau, Đông Tử và lão Dư tán dóc xong. Hai người bọn họ nhìn lão đại đang đầy mặt sốt ruột, nặng nề ưu tư.

Trần Hựu ở trên giường dùng sức gãi đầu, a a a a tại sao luôn có người lao ra quấy rối tiến triển nhiệm vụ của cậu.

Aiz, cũng vì mục tiêu quá mê người.

Trần Hựu quỳ lạy trong lòng, "Tiểu huynh đệ hệ thống, thế giới sau có thể ban cho tao một mục tiêu nhiệm vụ xấu đến mức khiến người ta giận sôi không?"

Hệ thống tỏ vẻ làm khó quá.

Trần Hựu, "..."