Chương 33: Mày đợi đấy

Trần Hựu tỉnh dậy vì ngộp giữa luồng khí nóng, cậu vừa mở mắt đã thấy ngay bốn con mắt.

"Hai đứa mày tụ vào chỗ tao làm gì?"

Đông Tử và lão Dư trưng khuôn mặt táo bón. Lão đại, chúng em muốn nói rằng, sáng nay mới dậy đã thấy anh ôm mỹ thiếu niên vùi trong l*иg ngực người ta, trông đặc biệt đẹp.

"Lão đại, tối qua anh ngủ ngon không?"

"Một giấc đến hừng đông." Trần Hựu ngồi dậy xoa xoa mặt, "Người đâu?"

"Nhà vệ sinh."

Các phạm nhân cong chân, còng lưng đứng ở cửa, sắp nghẹn đến bốc khói.

Trần Hựu sang gõ cửa, Hà Tư Dương bước ra từ bên trong, đã mặc về quần áo tù của mình.

Trần Hựu hừ hừ trong lòng, ghét anh trai cậu vậy à, không biết hôm qua nuốt bao nhiêu nước bọt.

Sáng sớm nửa dưới cơ thể có bao nhiêu linh hoạt thì nữa trên có bấy nhiêu hỗn loạn, cậu không chút nghĩ ngợi nói chuyện này ra.

"Lề mà lề mà, phải con gái đếch đâu, cả tá người đang đứng chờ đây này!"

Quá thẹn thùng, Trần Hựu sải bước chuẩn bị tiến vào trong nhà vệ sinh thì tay bị kéo lại. Cậu không quay đầu, dỗ dành nhóc con, "Anh đi đái phát, lát nữa chơi với cậu nhé."

Lực túm lấy cậu không buông lơi, Trần Hựu như bị đạp đuôi gào nhẹ, "Làm sao làm sao, nuốt tí nước bọt của bố đây thì có làm sao? Nó có tác dụng khử trùng đó biết không!"

Hà Tư Dương nhìn người đàn ông kích động, giễu cợt nói, "Tôi có nói chữ nào à?"

Trần Hựu khó chịu, cậu không nói, nhưng mẹ nó cậu cũng đừng kéo tôi chứ?

Hà Tư Dương ghét bỏ, "Toàn vi khuẩn."

"..." Trần Hựu dữ dằn ghìm cổ y, "Thế cậu nhổ ra trả tôi đi!"

Hơi thở của người đàn ông phả vào mặt, thần sắc Hà Tư Dương mất tự nhiên.

Y nghiêng đầu đi, vành tai nổi lên màu đỏ nhàn nhạt.

Trần Hựu nhíu nhíu mày, kiềm không được vuốt nhẹ một cái.

Hà Tư Dương lập tức u ám quay đầu, anh đang tìm chết.

Các phạm nhân đứng xa còn tưởng là đang ân ái, chỉ biết tha thiết mong chờ nhìn anh Phi liếc mắt đưa tình với mỹ thiếu niên.

Trong lòng bọn họ có một ngọn đuốc nhưng lại không có chỗ để đốt, mùa đông sắp tới gần.

Trần Hựu khoác vỏ ngoài ra sao cũng không thể che giấu bản chất của mình. Cậu chính là một mặt trời đỏ rực sáng chói không phải bàn cãi, cưỡng ép treo cao trong thế giới của Hà Tư Dương, phát sáng toả nhiệt, căn bản không cách né tránh.

Qua từng ngày sớm chiều ở chung, Hà Tư Dương bị cháy nắng bởi nhiệt độ ấy. Y nỗ lực tháo chạy, hoặc xua đuổi, nhưng đều thất bại.

Dần dần, trải qua nửa tháng đày đoạ, sự âm u nơi nội tâm Hà Tư Dương rốt cuộc chẳng còn chỗ lẩn trốn, bị rọi sáng rõ.

Lòng y đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa. Không biết là bởi y không có cách nào bài xích Trần Hựu, hay là vì bản thân mình ấy thế mà lại muốn lại gần, không sao kiềm chế.

Hà Tư Dương giặt quần áo bên mép bồn. Người đàn ông bên cạnh liên tục ngâm nga hát hò, vẻ vui thú ấy đâm vào thần kinh của y mỗi giây mỗi phút.

Y dừng động tác giặt rửa, tay siết chặt hai bên chậu rửa mặt, đầu ngón tay hơi trắng bệch như đang nhẫn nhịn cái gì, lát sau liền vứt mạnh sang một bên.

"Anh có thể tránh xa tôi ra được không?"

Trần Hựu cũng bực cũng phiền, chậu rửa mặt sau đấy cũng chịu kết cục tương tự như của Hà Tư Dương ngay.

Chỉ có cậu biết vứt, còn tôi không biết vứt à?

Đừng nghĩ là tôi thèm của mẹ nó lạ nên bám lấy cậu, thiếu điều móc hết cả tim dâng cho cậu rồi. Cậu thì sao, chẳng có chút biểu lộ nào, thậm chí hở tí là cáu kỉnh với tôi.

Đùng đoàng một tiếng, Trần Hựu nhấc hai cái chậu rửa mặt lên đập xuống đất.

Hà Tư Dương trừng Trần Hựu.

Trần Hựu cũng trừng y.

Qua một lát, Hà Tư Dương nhặt chậu rửa mặt lên, như không có gì xảy ra tiếp tục giặt quần áo.

Trần Hựu đứng như trời trồng, cậu khụ hai tiếng, "Giặt giúp anh cái tất."

Hà Tư Dương mím chặt khoé môi, "Tự giặt."

Trần Hựu ngừng ho, "Anh giặt không sạch bằng cậu."

Đoạn, cậu xách chiếc tất thối mình giặt không ra quăng vào trong chậu của Hà Tư Dương, nhanh chân chuồn mất.

"..."

Hà Tư Dương nhìn đôi tất bẩn trong chậu, vừa dơ lại thối, huyệt thái dương của y đập thình thịch, một giây sau vứt cái tất ngay.

Tối đến, trên chiếc giường của Trần Hựu có một đôi tất đã được giặt về màu sắc ban đầu, còn toả hương thơm ngào ngạt.

Tâm trạng của cậu tốt hơn nhiều, chui vào trong chăn Hà Tư Dương.

Hà Tư Dương nhắm mắt lại, nhịp tim không bình thường lắm. Kéo dài mãi cho đến khi người đàn ông ngủ, y mới chậm rãi thở một hơi.

Một khi một người đã thích ứng với ánh dương mãnh liệt như vậy, nó sẽ giống như không khí, ngày nào đó bỗng dưng mất đi sẽ không thể thở nổi.

Sáng sớm một ngày nọ, lúc Trần Hựu đứng dậy, mắt cậu chợt tối sầm, quỳ rạp trên người Hà Tư Dương, linh hồn bay ra một nửa, nửa còn lại thì ở trong cơ thể.

"..."

"Ding, hệ thống đang bảo trì, xin chờ một chút."

"Con tim tao bị tổn thương rất nhiều, tao muốn được bồi thường."

Vậy nên Trần Hựu thừa cơ hội vô liêm sỉ đòi hệ thống toàn bộ chứng cứ phạm tội của tiểu thiếu gia nhà họ Chu khi còn sống, cũng như toàn bộ hoạt động bất hợp pháp của xí nghiệp Chu thị.

Cậu muốn chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống.

Vì Hà Tư Dương là tự thú nên ngày ra khỏi đây còn rất xa, có hi vọng vẫn tốt hơn không.

"Tiểu 44, tao không vội, một ngày muốn bảo trì ba, năm lần cũng không thành vấn đề."

Hệ thống không muốn nói chuyện.

Lão đại gặp chuyện, các phạm nhân không mấy để tâm, ai giữ vị trí kia không liên quan đến bọn họ. Người căng thẳng chỉ có Đông Tử và lão Dư, đây mới là anh em chân chính.

Linh hồn và cơ thể Trần Hựu đồng thời được đưa đi. Khi băng ngang qua người Hà Tư Dương, cậu phát hiện đối phương cúi thấp đầu, tay đút vào túi, không lộ vẻ gì.

Cậu nhìn túi quần thiếu niên, nó hằn lên hình dạng nắm đấm. Đừng sợ, anh không chết được đâu, lát nữa sẽ quay về.

Tim Trần Hựu ngừng đập trong vài giây ngắn ngủi khiến bọn Đông Tử sợ hãi, sau đấy lại đập như bình thường.

"Sức khoẻ lão đại vẫn luôn rất tốt, hiếm khi nào sinh bệnh. Sao lần này đột nhiên lại té xỉu?"

"Còn chẳng phải vì mệt mỏi do chăm sóc ai đó. Lão đại không ăn không uống không ngủ, tao chưa thấy anh ấy dụng tâm như vậy đối với ai bao giờ."

"Không biết hiện tại lão đại thế nào rồi, có nghiêm trọng không..."

"Aiz, hi vọng là không sao. Nếu như lão đại xảy ra chuyện... Hừ!"

Hà Tư Dương không có bất kỳ phản ứng nào đối với nội dung trò chuyện của bọn họ.

Sau khi đến bệnh viện, Trần Hựu được đặt trên giường bệnh. Vài bác sĩ y tá vây quanh dùng thiết bị kỹ thuật kiểm tra một lượt. Xác định tình huống chưa bao giờ xuất hiện, bọn họ đi mở một cuộc hội thảo.

Trần Hựu nằm, tẻ nhạt hết ngó đông sang nghía tây. Cậu nỗ lực lôi mình bay ra ngoài, muốn tung bay.

"444, tao kẹt trong đó rất khó chịu, mày cho tao ra đi."

"Cho ra rồi cậu sẽ được vào nhà xác."

Trần Hựu yên lặng bất động.

"Chủ nhiệm, chúng tôi đã điều tra tên người mới, miệng của hắn kín như bưng, chúng tôi không thu hoạch được gì."

"Tôi thấy chính là hiệu suất của các cậu thấp, làm việc không dụng công."

"Chủ nhiệm nói phải, hiện tại không có đầu mối, bên phía cấp trên..."

"Đây không phải chuyện mà một tên đội trưởng quèn như cậu quan tâm."

Tiếng nói chuyện bên ngoài phòng bệnh dừng, chủ nhiệm tiến vào, lướt qua giường của Trần Hựu đi vào trong.

"Tiểu Thiên, cháu nghỉ ngơi cho khoẻ, ráng về sớm chấp hành án, chịu cải tạo. Bên phía mẹ cháu, chú sẽ trông nom."

Tiểu Thiên? Trần Hựu kinh ngạc, hoá ra cậu chỉ cách Sở Thiên một tấm mành.

Chủ nhiệm rời đi. Vừa đóng cửa, bên kia mành có động tĩnh. Trần Hựu thấy Sở Thiên bước ra rót nước uống, có thể di chuyển có thể cử động, tay chân đều nguyên đó, sắc mặt trái lại cùng một dạng với người bệnh nặng.

Cậu liếc về bên trong, phát hiện có không ít lọ thuốc trong thùng rác, thật sự bị bệnh ư?

Trần Hựu không mấy bận tâm. Chỉ cần không ảnh hưởng đến tiến độ nhiệm vụ, không nguy hại tới sự an toàn của mục tiêu, cậu sẽ không thèm để ý Sở Thiên làm cái gì.

Nhìn thấy Trần Hựu, Sở Thiên phun một ngụm nước ra ngoài, hết sức giật mình.

Linh hồn Trần Hựu gào thét. Đừng tới đây, đm, một, hai... Khoan đã, mẹ nó mày khoan đã!

Sở Thiên vỗ cho mặt người đàn ông đỏ lên, "Người mới được đưa vào đây là mày à..."

Trần Hựu đang dùng linh hồn trừng Sở Thiên.

"Nghe bảo thằng quỷ kia bị chuyển vào phòng số 15." Sở Thiên cười ha ha, cười đến nỗi sặc, "Cháu trai, cái này của mày gọi là gì nhỉ, vui quá hoá buồn!"

Trần Hựu ha ha, nói đi, nói tiếp đi, để tao xem mày có thể nói cái gì.

"Mày chết rồi, khu D sẽ biến thành thiên hạ của tao." Sở Thiên nói, "Cục cưng của mày còn chẳng do tao tuỳ ý giải quyết sao."

"Chỉ có điều mày cứ yên tâm, tao sẽ không chơi nó, tao sẽ chỉ ngồi xem người ta chơi nó, như vậy cũng không tồi. Mày có đồng ý không?"

Trần Hựu chửi bới, rác rưởi! Cặn bã!

Một khắc sau cậu nghe thấy Sở Thiên nói, "Buồn nôn."

Gã lau tay mình bằng quần áo tù của Trần Hựu, "Đjt, buồn nôn thật."

"Thích đàn ông, muốn chơi đàn ông. Bọn chúng mày mẹ nó toàn là một lũ biếи ŧɦái, đáng chết!"

Trần Hựu đã hoàn toàn tiến vào trạng thái hóng chuyện. Ai vậy? Nói rõ hơn tí xem.

Gay thì sao, gay ăn hết cơm nhà mày, cướp tiền của mày, cướp anh em mày?

Ngày nay thiên hạ đại đồng, kỳ thị đồng tính là sai, là cổ hủ đó biết không?

Trần Hựu có một suy đoán lớn mật. Nhìn Sở Thiên chán ghét tới mức đó, còn nguyền rủa, lẽ nào là có cừu hận gì với gay? Thời niên thiếu từng phải chịu bóng ma gì?

Đáng tiếc, Trần Hựu không thể thấy thông tin của người không phải mục tiêu.

Người đàn ông bất thình lình mở mắt. Căm hận, phẫn uất, thống khổ trên mặt Sở Thiên không kịp giấu, toàn bộ cứng lại. Gã thẹn quá hoá giận, chửi ầm lên, "Mắc đéo gì mày nhắm mắt im lặng?"

"Chứ sao?" Trần Hựu cho gã một cái liếc mắt, cũng chửi ầm lên, tràn đầy năng lượng, "Đéo mẹ tao phải lên tiếng chào hỏi mày trước à?"

Sở Thiên tóm chặt cổ áo Trần Hựu, nét mặt khủng bố, "Nói, mày đã nghe được bao nhiêu?"

Trần Hựu phun ra một hơi, cười, "Ha ha, mày đoán xem."

"Đjt mẹ mày..."

Sở Thiên thở không ra hơi, mặt nhanh chóng phát tím.

Thấy dáng vẻ này, Trần Hựu có chút ngơ ngác. Cái đệt, một khắc trước còn hung hăng đến muốn bay lên trời, bây giờ sắc mặt lại đáng sợ, không phải là sắp tiêu đời chứ.

Cậu vội vã gọi y tá tới.

Bận rộn một hồi, Sở Thiên đã có thể thở lại. Bác sĩ y tá vừa đi gã liền mở mành.

Trần Hựu nhìn ra sự cự nự của gã, "Đừng hiểu lầm, tao sợ mày không còn thở thì tao sẽ bị bọn họ xem như kẻ tình nghi mà bắt đi, dính hoạ vào thân."

Mặt tối sầm, Sở Thiên giận đùng đùng uy hϊếp, "Nếu mày dám đồn ra, tao sẽ gϊếŧ chết mày!"

Trần Hựu lười đáp, cả nghĩ rồi, ai quan tâm chuyện của mày.

Cậu đứng dậy muốn đi, Sở Thiên cắn răng, "Này họ Tiêu, chỉ cần mày che giấu cho tao, tao sẽ không gây phiền toái cho tâm can bảo bối của mày!"

Trần Hựu đã giám định xong xuôi, người này chính là một thằng ngu từ trong xương cốt, không phải giả vờ.

"Thành giao."

Sở Thiên nện một đấm vào mép giường, "Chó chết!"