Chương 31: Tao vô cùng vô cùng đơn thuần

Sau khi tiến vào đây, tình huống phạm nhân bởi các loại nhân tố mà bị điều đi lâm thời không phải là không có, nhưng gây nên náo động cực kỳ lớn thì chỉ duy nhất lần này.

Ở trong phòng biệt giam ba ngày, sau khi ra ngoài nằm chốc đã khôi phục lại như cũ, cũng là có một không hai.

Chuyện này đã khiến đám người phòng số 15 kinh sợ.

Thiếu niên thoạt nhìn gầy gò cao ráo, trắng nõn nà, ai mà ngờ y lại khoẻ đến mức không phải người.

Trên thực tế, bản thân Hà Tư Dương cũng nghĩ không ra.

Lúc bị lôi khỏi phòng biệt giam, y chỉ cảm giác mình là một con cá bị phơi giữa ánh nắng cháy rực, sắp sửa chết.

Đυ.ng phải người đàn ông kia, bị đút vào một thứ gì đó bằng miệng, cơ thể y như thể xuất hiện nguồn sức vô tận.

Dùng tốc độ đáng sợ bành trướng khắp toàn cơ thể, bất cứ lúc nào cũng sẽ phá vỡ huyết quản mà nổ tung.

Nghĩ đến chuyện xảy ra trước khi mình ngất đi, đôi môi không có màu máu của Hà Tư Dương mím chặt. Từ đầu lưỡi đến khoang miệng, thậm chí là dạ dày, vẫn thấm nồng hơi thở không thuộc về y như trước, đang đánh thẳng vô vỏ đại não.

Trần Hựu ở bên cạnh đang khoanh chân suy nghĩ, nghĩ về ba cậu, nghĩ về ba anh em cùng ký túc xá, cũng nghĩ về em gái dễ thương trong lớp, đặc biệt là nghĩ về khoảng thời gian tươi đẹp khi chim chóc cùng bay lượn giữa mùa hè.

Đột nhiên cảm nhận được một luồng khí âm lãnh, cậu phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên.

Kết quả là đứng không vững, cơ thể mất thăng bằng ngã xuống đất.

Lão Dư và Đông Tử đang chờ xem trò vui, "..."

Lão đại bị sao vậy? Người ta đã dâng đến bên gối rồi, chung một ổ chăn còn chẳng phải chuyện đơn giản dễ dàng, nên bắt nên hành động đi.

Chưa nói đến chuyện vừa về liền nằm đó, mới ban nãy còn tạo một quả như thế, cứ như lần đầu tiên đi thuê phòng với em người yêu, luống cuống tay chân.

Tư thế chạm đất của Trần Hựu đỉnh đến mức không nói nên lời, suýt nữa xoạc chân thành hai nửa. Cậu sâu sắc hiểu ra rằng chiếc hố trong số mệnh của mình đã bị mở rộng, vượt qua cả trường giang và hoàng hà, trở thành vũ trụ đầu tiên trong tầm tay.

Có một đứa đầu óc bị cửa kẹp, chạy tới tìm rắc rối, "Anh Phi, anh ngã à?"

Trần Hựu không vui, "Cút."

"Vâng ạ."

Người kia thức thời xéo ngay.

Trần Hựu phủi bụi trên quần, một lần nữa nằm lên giường. Bị căng cơ đùi nên không có cách nào nhấc lên, cậu chỉ đành dùng mũi chân chạm chăn từng chút một.

Không làm gì đó cậu sẽ cực kỳ đau trứng, muốn trêu mục tiêu nhiệm vụ.

Bên cạnh có động tĩnh, người nằm trên giường ngồi dậy.

Trần Hựu gối tay sau gáy nhìn nghiêng sang, đối diện với ánh mắt âm trầm kia.

Nếu không phải nhờ tôi lao tâm lao lực như thế thì giờ cậu vẫn còn bộ dạng ma quỷ như kia đấy, muốn tính sổ với tôi à? Người anh em, không hiểu cái gì gọi là tri ân báo đáp hả?

Tôi thừa nhận đúng là mình có phun ít nước miếng vào trong miệng cậu, nhưng đó đều là tinh tuý thuốc được chứ?

Chẳng lẽ thiên tài còn không hiểu cả cái này ư?

Xỏ giày, Hà Tư Dương mặt không cảm xúc mở miệng, giọng nói khàn khàn, "Qua đây với tôi."

Nói gì vậy? Trần Hựu cười lạnh. Tôi là lão đại, nhiều người nhìn như vậy, cậu tưởng rằng tôi sẽ đi?

Một khắc sau, cậu bèn trèo xuống giường, theo sau Hà Tư Dương.

Mọi người hoá đá.

Trần Hựu mặt không biến sắc, thong dong bình tĩnh suốt dọc đường, cậu ở trong lòng giương cờ hò hét, mục tiêu cuối cùng của tôi là về nhà, về nhà, về nhà!

Trong phòng vệ sinh chỉ có một gian miễn cưỡng xem như khá riêng tư, luôn luôn bốc lên mùi khó ngửi trong mọi thời khắc.

Hà Tư Dương mím môi.

Trần Hựu cũng mím, có nói hay không, không nói tôi về, tôi đếm tới ba.

Lúc đếm tới hai, trong nhà vệ sinh vang lên âm thanh, "Anh đút cho tôi cái gì?"

"Đồ tốt với cậu." Trong lời nói của Trần Hựu ngập tràn quan tâm, chân thành tuyệt đối, "Bây giờ cậu cảm thấy thế nào? Hẳn là tốt lắm nhỉ."

Hà Tư Dương bỗng giơ tay, vây Trần Hựu giữa vách tường và ngọn lửa nóng dị thường của y, tựa như đang thăm dò ngọn lửa trong l*иg ngực khi ấy.

Chiều cao hai người không chênh lệch bao nhiêu, hơi thở, ánh mắt nằm trên cùng một đường.

Tư thái Trần Hựu thoải mái, như cười như không nhìn thiếu niên, cậu không biết mình làm vậy đặc biệt gợi lên du͙© vọиɠ chinh phục của người khác.

Ánh mắt Hà Tư Dương trầm xuống, "Tôi hỏi anh một lần nữa, đó là cái gì?"

Trần Hựu cười lên, "Tôi trả lời cậu một lần nữa, đó chính là đồ tốt với cậu."

Có lẽ là một phút, hay là ba mươi bốn mươi giây, Hà Tư Dương ra tay với Trần Hựu.

Nhiệm vụ thì nhiệm vụ, Trần Hựu sẽ không đứng yên cho người ta đánh vô ích.

Trong không gian chật hẹp, trái phải bọn họ là vách tường xi măng, phía sau là máng tiểu, không cẩn thận sẽ đạp hụt vào trong.

Cũng chỉ bằng thời gian cởϊ qυầи đánh quả rắm, hai người đều dừng tay.

Trần Hựu nhổ bãi nước miếng dính máu, lòng mệt mỏi. Rốt cuộc phải làm sao cậu mới có thể khiến thằng nhóc này hiểu rằng cậu không có ác ý, thật sự không có.

"Được, anh không hề lừa gạt cậu."

Trần Hựu xoa mặt, chỗ nào cũng đau, "Thứ anh đút cho cậu, chính là một viên kẹo sữa bò."

Động tác thở dốc của Hà Tư Dương cứng lại.

Biểu cảm Trần Hựu giằng xé, do dự, trưng ra giọng điệu như không thể không tiết lộ một bí mật siêu khủng.

"Sở dĩ cậu hồi phục nhanh như thế không phải là vì kẹo sữa bò, mà là vì nuốt nước miếng của anh."

Thần sắc Hà Tư Dương không có cách nào hình dung.

"Cái hồi anh còn rất rất nhỏ, anh lên núi đốn củi, vô tình phát hiện một hang núi..."

Trần Hựu ngẩng đầu lên, lộ ra dáng vẻ hồi tưởng. Đầu óc cậu hoạt động nhanh như cắt, vừa định xuất ra một bộ tiểu thuyết thăng cấp của đại thần đã bị người ta cắt ngang.

"Sau đó anh gặp phải một con thú không biết tên trong hang núi. Anh bị nó phát hiện, thế nhưng anh không chết." Hà Tư Dương không mặn không nhạt nói, "Lúc anh tỉnh lại, con thú kia đã mất tung tích, anh đang nắm trong tay một loại trái cây kỳ quái, anh rất đói nên không nhịn được ăn sạch."

Nói tới đây, y ý tứ không rõ dừng một lát, "Tôi nói rất đúng sao?"

Khoé miệng Trần Hựu hung bạo co rúm mấy phát, hoá ra chúng ta là đồng đạo.

Hà Tư Dương mở miệng lần nữa, "Thế nên anh muốn nói với tôi, kể từ khi anh ăn loại trái cây kia vào, nước miếng của anh có thể trị bách bệnh, mang dược hiệu thần kỳ?"

Trần Hựu sờ mũi, cậu nỗ lực nhịn cười nói, "Ừm... Đúng là vậy."

Hà Tư Dương lạnh lùng nói, "Tiêu Phi, anh chơi đủ chưa?"

Người anh em ơi tôi cũng bị ép mà, Trần Hựu có nỗi khổ không thể nói. Cậu cũng không thể nói mình đã chết rồi, hiện tại là linh hồn nhập vào thân.

Hơn nữa khi cậu mở đầu như này, Hà Tư Dương nhất định có thể tiếp tục cho cậu thêm vài phiên bản khác nhau.

"Có đôi khi cậu làm rõ tất cả mọi việc, câu trả lời chưa chắc đã như cậu mong muốn."

Con ngươi Hà Tư Dương loé lên.

"Cậu tự vấn với lòng xem, tôi đối xử không tốt với cậu ư?" Trần Hựu nghiêm mặt, rất thất vọng, rất khổ sở, "Bắt đầu từ ngày thứ hai cậu vào đây, tôi đã lấy lòng cậu ngay, nhường nhịn đủ điều, dung túng cho cậu. Mặc dù một khắc trước cậu dùng dao cứa tôi một nhát, một khắc sau tôi vẫn chạy đến đỡ cho cậu lúc cậu bị người ta đánh."

"Cậu không điếc, cũng không mù, có thể nhìn có thể nghe, tôi không tin cậu không cảm nhận được chút nào."

Sao càng nói lại càng có ảo giác giống một cô gái si tình yêu một chàng trai vô tình, đáng thương đáng tiếc?

Trần Hựu tự làm mình buồn nôn, cậu gãi da gà nổi lên, "Tôi thật sự chỉ muốn coi cậu như em trai, và tôi cũng làm vậy."

"Hà Tư Dương, nếu như tôi mà có tâm tư khác với cậu, vậy cứ để tôi bị người ta chơi cả đời đi."

Thật đủ ác độc.

Trần Hựu quăng xuống câu này xong rời đi, lần này cậu thật sự độc ác với mình, lỡ như câu nói kia linh nghiệm...

Hứ, miệng quạ đen!

Hà Tư Dương đứng yên tại chỗ đầu tiên là giật giật ngón tay, tiếp đó y đưa một ngón vào miệng, chốc chốc gặm.

Một hồi sau, Hà Tư Dương ra vòi nước cọ rửa. Mắt y híp lại, nhìn huyết dịch tuôn ra bị nước cuốn trôi đi.

Thời khắc này, nội tâm y rốt cuộc cũng xuất hiện một nỗi mong muốn, một sự xoa dịu bất thường.

Tiêu Phi, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta còn nhiều thời gian...

Tốt nhất anh đừng tiếp tục đùa với tôi.

Sau khi trời tối, Hà Tư Dương phát sốt.

Ý thức của y có lúc tỉnh táo, có lúc mê man, y có thể cảm nhận được một hơi thở xa lạ vẫn luôn vây quanh y, nó không có ác ý.

Dần dần, Hà Tư Dương mệt mỏi. Y chọn từ bỏ giãy giụa, bị bóng đêm nuốt chửng.

Các phạm nhân trong phòng đứng, nằm, ngồi, tư thế nào cũng có, bọn họ nhất trí giữ yên lặng.

Ngay cả chơi bài cũng chỉ dùng khẩu hình, không phát ra tiếng ồn.

Trần Hựu ngồi xếp bằng, lông mày nhíu chặt, sắc mặt nghiêm nghị, thật giống như người đang nằm trên giường là người cha già của cậu.

Lão Dư và Đông Tử nhìn một cái, rồi lại nhìn một cái, thực sự kiềm không nổi.

"Lão đại, cậu ta không sao đâu."

Trần Hựu nghĩ, cải chíp sao mà không sao được, bắt đầu sống dở chết dở, quỷ mới biết kẹo sữa bò đã làm gì, "Vẫn đang phát sốt đây."

Lão Dư là người có kinh nghiệm phong phú. Một năm bốn mùa gã bị nhiều nhất là cảm mạo nóng sốt, tỷ lệ phát bệnh cao nhất là vào hai mùa hè đông.

Quá nóng không được, quá lạnh cũng không được, số mệnh của gã chính là bấp bênh như thế.

"Lão đại, anh đắp cho cậu ta khăn lông ướt, rồi lau người cho hạ nhiệt."

Trần Hựu xắn tay áo, "Đi lấy cho tao chậu nước."

Chẳng mấy chốc, các phạm nhân ai nấy sắc mặt quái dị nhìn anh Phi của bọn họ lau mặt, lau tay cho ngục hoa, phải gọi là săn sóc nhiệt tình.

Được rồi anh Phi ơi, mặt và tay đã ổn rồi, nên lau người thôi.

Các phạm nhân đồng loạt mở to hai mắt, chỉ lo sẽ xem thiếu mất bộ phận nào hở ra ngoài.

Một khắc sau, tầm mắt bọn họ bị một bóng người che khuất, chẳng thấy cái rắm gì.

"..."

Trần Hựu mở cúc áo thiếu niên, lấy khăn mặt lau trên dưới trái phải, cậu đỏ cả vành mắt hệt một người cha già chỉ lo con mình không sống lâu nữa.

"444, mục tiêu sẽ không tạch chứ?"

"Ding, sẽ không."

"Tao vô cùng vô cùng đơn thuần, mày không được gạt tao, bằng không tao sẽ xem là thật."

"Ding, thực sự không tạch nổi."

Trần Hựu khịt mũi, "Vậy sao cậu ta vẫn nóng như thế?"

"Ding, bởi vì cậu ta đang phát sốt."

"..."

Một tay Trần Hựu đỡ thiếu niên dậy, một tay khác dùng khăn lau lưng y, "Giá trị ác niệm không nhúc nhích một tí tẹo nào. Tao cảm giác sẽ phải theo cậu ta ngồi mục xương trong tù."

"Ding, không nên nản chí."

"Muộn rồi, tao đã nản chí."

Trần Hựu đặt người về giường, tiếp tục dùng khăn lau mồ hôi trên người y, tâm trạng lập tức tốt đến mức muốn bay lên.

"Tôi là một chú chim nhỏ muốn tung bay, nhưng lại chẳng thể bay cao, oao oao oao —"

Vẻ mặt Đông Tử và lão Dư chết lặng, sao lão đại còn hát thế?

Bọn họ nhanh chóng liếc trộm, không biết có phải hoa mắt hay không, lão đại như vậy trông cực kỳ biếи ŧɦái.

"Mỗi khi đêm buông người say giấc, tôi luôn chẳng thể ngủ yên."

Nghe thấy lão đại vẫn đang hát, Đông Tử và lão Dư nghĩ, chúng em cũng không ngủ yên được đây. Trải qua bao mùa đông lạnh hè nóng ở chỗ quái quỷ này, chứng kiến người khác lần lượt đi vào rồi lần lượt rời khỏi, bọn họ vẫn ở nguyên tại chỗ.

"Tôi hoài nghi phải chăng chỉ có "ngày mai" của tôi là chẳng thể tốt hơn."

Không phải đâu lão đại, ngày mai của chúng em cũng không đâu vào đâu này, toàn bị ngăn cách bởi tường cao lưới điện.

Đông Tử và lão Dư nghe một hồi, không biết lão đại đang hát bài gì, nhịp điệu nghe rất êm tai.

"Lão đại, anh hát bài gì thế?"

"Chú chim nhỏ."

"Thế có chú chim to không?"

Trần Hựu vui một mình, có chứ, tôi đang cầm đây, nhưng mà sẽ không cho mấy ông xem đâu.

___________

Editor:

Tên tiếng Trung của bài hát trên là "我是一只小小鸟" (Tôi là một chú chim nhỏ) - Lý Tông Thịnh. Lời bài hát khá deep và buồn.