Chương 30: Bạn yêu, lượn đi...

Nếu lúc bạn tắm vòi sen có người cứ đứng bên cạnh nhìn chăm chú, ánh mắt nóng bừng, thi thoảng còn phát ra tiếng chậc lưỡi giống như là đang thưởng thức một món đại bảo bối cực kỳ ghê gớm.

Thì dù là ai cũng sẽ không dễ chịu.

Hà Tư Dương thích tiếp xúc với vật chết, y chán ghét và bài xích tất cả mọi vật sống, đặc biệt là cái loại quá mức dồi dào tinh lực này.

Điều đó khiến cho sự im lặng và u ám của y rõ ràng hơn.

Trần Hựu đang xem say sưa ngon lành, bất thình lình chạm phải một tầm mắt âm lãnh, cậu dựa vách tường hất hất cằm, "Cậu tắm của cậu đi."

Mặt bị ửng đỏ bởi nước nóng, xà phòng trượt khỏi tay Hà Tư Dương, y ngồi xổm xuống nhặt.

Trần Hựu nhìn một lần cho thoả, không nhịn được tán thưởng. Rớt xà phòng thực sự là một phân đoạn cực kỳ kinh điển, tràn đầy hồi ức.

Hồi năm nhất đại học, mặc dù cậu đã ném thật nhiều xà phòng, song toàn bộ chỉ là cậu tự ném, cậu tự nhặt.

Trần Hựu đột nhiên ồ lên một tiếng: "Sau vai trái cậu có khối bớt à?"

Dứt lời, móng vuốt cũng mất kiểm soát.

Hà Tư Dương kìm cổ tay cậu, hai mắt nhíu lại.

Trần Hựu thuận thế thăm dò thân thủ Hà Tư Dương.

Giữa làn hơi nước, bóng hình của người đàn ông và thiếu niên liên tục đan xen, tung quyền cước vào lẫn nhau, giọt nước cuốn theo gió mạnh, vô cùng ác liệt.

Sau một chốc ngắn ngủi ngang cơ nhau, Trần Hựu bị đánh cho nằm sấp. Cậu dùng sức kéo thiếu niên đang ở thế thượng phong một cái, đè chân lên.

Vị trí thay đổi.

Trần Hựu từ trên cao nhìn xuống, khoé miệng cậu bầm tím, gò má rách da, nhiều khớp xương trên người đau khó nén.

Cậu nghiêng đầu sang nhổ nước bọt, rồi hướng mặt về thiếu niên, tay vỗ vỗ gò má của đối phương, cười khà khà, "Được đấy, giỏi lắm."

L*иg ngực Hà Tư Dương phập phồng kịch liệt, trong đôi mắt là ánh sáng sắc lạnh. Y nhấc tay lên định bổ vào gáy người đàn ông, lúc chỉ còn cách một tấc y bỗng khựng lại.

"Đừng nhúc nhích." Giọng nói có chút lạ.

Trần Hựu không phát hiện. Ha ha, cậu kêu tôi không nhúc nhích thì tôi sẽ không nhúc nhích sao, tôi cứ nhúc nhích đấy!

Mấy giây sau, cậu phát hiện mặt thiếu niên đỏ lên, cổ đỏ, ngực đỏ, hô hấp dồn dập.

Kế đó hung thần ác sát gϊếŧ tận.

Sắc mặt Trần Hựu biến đổi liên tục, cậu lập tức nhảy ra sau, không cẩn thận ngã một phát làm trật eo.

"Đυ. má!"

Tiếng chửi của Trần Hựu dừng lại, cậu thấy thiếu niên nằm nguyên tại chỗ, cứ vậy nhắm mắt tự xử, hai mảnh môi mọng nước mím chặt, có đôi phần không trôi chảy.

Nam sắc khả xan*.

*Lái từ "tú sắc khả xan", ý chỉ vẻ đẹp mà chỉ nhìn cũng đủ no.

Tình cảnh này diễn ra bất ngờ, Trần Hựu không có chút chuẩn bị nào, cậu bị kí©h thí©ɧ cực nặng, máu trào lên trên.

Hà Tư Dương nghe thấy tiếng thở dốc không hề che giấu hay kiềm chế của người đàn ông, nặng nề mà hưng phấn. Y chợt mím mím khoé môi, đầu dây thần kinh bị giật mạnh một cái, xuất hiện cảm giác chưa bao giờ có.

Kết thúc.

Hai người im thin thít xử lý đại sự xong xuôi. Không nhìn đối phương lấy một cái, Hà Tư Dương lau khô cơ thể, mặc quần áo ra ngoài.

Trần Hựu đỡ eo chậm rì rì theo sau y, mẹ nó, cú té này mạnh thật, xương xẩu thiếu điều nứt ra rồi.

Mấy ngày nay không thể tuỳ tiện dùng eo.

Phạm nhân và giám ngục bên ngoài thấy hai người xuất hiện, bọn họ đầy mặt quái lạ.

Trên mặt ai nấy đều có vết thương, một người đi không nổi, một người bước như bay...

"Bố tiên sư, chúng mày nhìn cái đéo gì, chưa từng thấy ai đau eo à!"

Trần Hựu xụ mặt, "Đông Tử, lão Dư, lại đây dìu tao chút."

Đông Tử và lão Dư chầm chậm tiến đến dìu lão đại. Đến chỗ không người, bọn họ bước chậm lại, càng lúc càng chậm, rồi dừng.

Trần Hựu nói, "Là do lúc ở trong nhà tắm tao nhất thời hưng khởi luyện tập với cậu ta, sàn quá trơn, không để ý nên ngã một cái làm eo bị thương."

Cậu vừa dứt lời thì phát hiện hai bên trái phải đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

"..."

Trần Hựu cười nhạo, "Trông cậu ta có thể phản công chắc?"

Đông Tử và lão Dư trăm miệng một lời, "Không thể nào!"

"Lão đại, thế vết thương trên mặt anh..."

"Tình thú, hiểu không?"

"Ồ." Không hiểu nổi.

Ngày hôm sau, một giám ngục ở khu D chết. Tiếng xấu của gã giám ngục đó truyền xa, không biết đã bao nhiêu phạm nhân tàn phế trên tay gã.

Vừa phát hiện thi thể, trưởng ngục lập tức dặn dò trưởng khu lệnh cho cấp dưới kịp thời thi hành các biện pháp ngay, song tiếng gió vẫn lọt ra ngoài.

Tuy rằng nơi này được canh phòng nghiêm ngặt, nhưng số phạm nhân rất đông, cuộc sống lại hết sức tẻ nhạt, vừa xuất hiện biến động nhỏ thì mọi người đều nhanh chóng biết.

Bầu không khí phòng số 17 ngột ngạt, sắc mặt ai nấy đều khó coi.

Bọn họ giảm âm lượng đến mức thấp nhất, cảnh giác lia về phía nhà vệ sinh, cứ như người ở trong không phải là một thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi mà là một kẻ thủ đoạn dám liều mạng.

"Đại ca, liệu có phải nó làm không?"

"Gần đây tổng cộng chỉ có hai người mới đến. Sở Thiên đang nằm bệnh viện không làm được gì, ngoại trừ thằng quỷ kia thì còn ai?"

"Không nhất định phải là người mới."

"Tại sao không? Chúng mày chưa nghe nói hả, gã đó tuyên bố trước mặt đồng nghiệp rằng sẽ đoạt thằng quỷ kia về tay, nhất định là nó đã tiên hạ thủ vi cường!"

"Tao cũng có nghe kể, gã đã chết đấy thích chơi mấy thiếu niên cao cao gầy gầy lại xinh đẹp."

"Anh Phi cũng có khả năng nhỉ, chúng mày không biết hắn rất bảo kê thằng quỷ kia sao?"

Trưởng phòng nói, "Đều đang là vô căn cứ."

"Chỗ này có camera giám sát, có cả giám ngục và vũ cảnh, không thể nào dễ dàng ám sát một người như vậy."

Có người đề nghị, "Đại ca, hay mình tố giác với chính trị viên đi."

"Em thấy việc này không thể kéo dài nữa, đoán tới đoán lui mãi cũng chẳng chính xác, nên nhanh để chính trị viên tra xem có phải nó không."

Ý nghĩ này được nhất trí đồng ý trong nháy mắt.

Bọn họ thích xem trò vui, nhưng phải không liên quan tới mình. Nếu bản thân liên luỵ vào sẽ không thú vị.

Đặc biệt là nhóm sắp sửa kết thúc thời hạn thụ án, họ càng sợ xảy ra chuyện. Bọn họ chỉ muốn yên ổn thoát khỏi lưới sắt này.

Trưởng phòng liếc nhà vệ sinh, hắn lén gọi giám ngục báo cho chính trị viên.

Chẳng mấy chốc, Hà Tư Dương bị chính trị viên đưa đi biệt giam.

Một tiếng sau Trần Hựu mới biết chuyện này. Cậu đến tìm trưởng khu, nói không phải Hà Tư Dương gϊếŧ người.

"Chúng tôi đang điều tra, sẽ không vu oan cho ai."

Mặt Trần Hựu kéo căng, "Rời khỏi căn phòng kia, sẽ còn giữ được hình người ư?"

Mặt trưởng khu căng hơn cả cậu, "Tiêu Phi, cậu đừng quên mình đang nói chuyện với ai!"

Trần Hựu hít sâu, "Trưởng khu, Hà Tư Dương chỉ là một thằng nhóc."

Ngón tay trưởng khu gõ tay ghế, "Một thằng nhóc có thể hoàn thành việc theo dõi, gϊếŧ người, huỷ thi diệt tích?"

Trần Hựu cau mày, "Chẳng phải các anh bắt được cậu ta rồi à?"

Trưởng khu quái dị liếc cậu một cái, "Lẽ nào tôi chưa nói cho cậu, rằng chính cậu ta tự thú sao?"

Cậu đang gian nan tiêu hoá thông tin bùng nổ này.

Tại sao lại muốn tự thú? Bởi vì đại thù đã báo, nhân sinh không còn ý nghĩa, gϊếŧ người là phạm pháp, theo lý nên gánh chịu hậu quả.

Vả lại lòng trưởng khu rất buồn bực. Tạm gác lại việc ông có một chuyện phải giấu giếm, thì mới ngay ngày hôm qua, cấp trên liên lạc với ông muốn đảm bảo mạng của Hà Tư Dương.

Hiện tại thì hay rồi, một bên là nhà họ Chu, một bên là cấp trên, cả hai bên đều không thể đắc tội.

Làm không khéo, ông sẽ rước phiền về người trước khi về hưu.

"Quay về đi, khoảng thời gian này đừng náo động."

Trần Hựu xoa xoa tay, "Trưởng khu, vậy Hà Tư Dương..."

Trưởng khu trừng cậu, "Chưa xong nữa hả, rốt cuộc cậu có để trưởng khu tôi đây trong mắt không?"

Trần Hựu cười nịnh nọt, "Có chứ, trong hai mắt tôi toàn là trưởng khu lão nhân gia ngài."

Trưởng khu khó bề tưởng tượng.

Trần Hựu đau trứng, bỏ bu, hình như mình vừa quên mất thuộc tính nhân vật của nguyên chủ.

"Ờm, trưởng khu, tôi về trước."

Trưởng khu lẩm bẩm, "Thằng nhóc này, dạo gần đây không giống hồi trước."

"Như biến thành người khác..."

Trần Hựu đang đi tới cửa lảo đảo một cái, cậu bước nhanh ra ngoài.

Trên đường trở về, cậu nhịn không được suy đoán. Liệu có phải người kia muốn gϊếŧ Hà Tư Dương, sau đó bị cậu ta gϊếŧ ngược lại không?

Không đúng, sao cậu lại nghĩ là Hà Tư Dương? Nơi này là ngục giam, vẫn chưa chắc là do ai làm.

Hùng Cương đột nhiên nhô ra, "Biết người chết là ai không?"

Trần Hựu giật mình, "Ai?"

Hùng Cương quan sát cậu, "Chính là gã Lưu Kiệt hôm đó động thủ đánh cậu."

Một tia sợ hãi thoáng qua lòng Trần Hựu, "À gã hả."

Hùng Cương vẫn nhìn chòng chọc, "Thi thể được phát hiện bên trong cống thoát nước."

Tôi thật sự không có hứng thú với chuyện chết người, Trần Hựu quay đầu, "Anh Hùng, anh nhìn tôi chằm chằm làm gì?"

Hùng Cương nói, "Cậu đang căng thẳng."

Trần Hựu nói, "Không có."

Hùng Cương nói, "Cậu đang chột dạ."

Trần Hựu, "..." Có bệnh không, mắc gì tôi phải chột dạ, tôi có gϊếŧ gã đâu!

"Anh Hùng thấy hứng thú với trò kiểm tra tâm lý này?"

Ánh mắt Hùng Cương sắc bén, mang theo thẩm tra, "Tiêu Phi, cậu cảm thấy đây là bắt đầu, hay là kết thúc?"

Trần Hựu tự nhủ, tôi không cảm thấy cái gì sất, có thể để tôi đi được không? Tôi không muốn nói chuyện với anh.

Căn bản là sự phản cảm của Trần Hựu đã thấm đầy ra ngoài, Hùng Cương rốt cuộc cũng cảm nhận được, hắn dừng chủ đề rời đi.

Trần Hựu gãi chỗ cánh tay bị dùi cui đánh. Giữa trời trong nắng ấm, cậu phát lạnh cả người.

"444, mày biết hung thủ là ai không?"

"Ding, không biết."

Trần Hựu mỉm cười, "... Bạn yêu, lượn đi."

Hà Tư Dương bị giam ba ngày, Trần Hựu nhọc tâm ba ngày, ăn không ngon ngủ không yên ỉa không nổi, dường như đã suy bại.

Thời điểm Hà Tư Dương bị lôi ra ngoài, gương mặt y tiều tuỵ bất kham hiện lên màu xám tro. Hai mảnh môi khô nứt, từng vết máu phủ kín, trên cổ có máu bầm.

Ba ngày nay y phải chịu đựng sự giày vò tinh thần mà người bên ngoài không thể tưởng tượng nổi.

Trần Hựu nghẹn ngào một tiếng, không ra cái gì, một mỹ thiếu niên đang khoẻ mạnh bị chỉnh thành cái bộ dạng ma quỷ này!

Cậu đón lấy Hà Tư Dương từ tay giám ngục, nắm cằm đối phương, ghét bỏ nhìn vết máu trên môi đối phương một cái, nghiến răng dán miệng của mình lên.

Đau nhói khiến ý thức Hà Tư Dương thanh tỉnh. Mí mắt của y vén lên, thấy gương mặt gần trong gang tấc đang làm gì với mình, con mắt y trợn to, ánh mắt doạ người.

Trần Hựu thở một hơi lạnh, đừng trừng anh mà em ơi, tất cả là tại hệ thống, là nó nói thuốc này phải đút bằng miệng mới có hiệu quả.

Anh cũng là người bị hại được chứ?

Miệng Hà Tư Dương ngập tràn vị ngọt, thật giống như là ăn kẹo.

"Anh..."

Anh cái gì mà anh, Trần Hựu nghĩ, kẹo sữa bò so với kẹo cao su là đã tốt lắm rồi, hãy biết vừa lòng đi em trai.

Cậu liếʍ sạch vị kẹo ngoài miệng trao hết cho Hà Tư Dương, không lãng phí dù chỉ một giọt, thuốc này có thể giúp cậu nhanh lành lại chút.

"Tiêu... Tiêu Phi... Anh..."

Hà Tư Dương nộ khí công tâm, chẳng có mấy sức chửi một câu rồi ngất.

Xế chiều hôm đó, trưởng khu truyền lệnh điều Hà Tư Dương vào phòng số 15, giường y nằm ngay bên cạnh Trần Hựu.