Chương 22: Thàng nhỏ ngốc

Ba người kia thấy tình thế không ổn, rất vô liêm sỉ định lấy nhiều đánh ít, nhưng bọn họ không ngờ rằng đối phương có súng.

Tần Phong trực tiếp pằng pằng pằng, bắn ra mấy lỗ thủng trên người ba gã kia.

Trần Hựu nhìn mà ngây người, động tác nổ súng của lão đại quá ngầu.

Tần Phong tiến từng bước về phía người thanh niên trong góc. Thấy trên cổ thanh niên có máu, cổ họng hắn khô khốc, "Tôi..."

Trần Hựu không muốn nhìn bộ dạng táo bón rặn không ra của hắn, "Đừng nói, tôi hiểu mà."

Tần Phong ngước mắt lên, "Cậu hiểu?"

Trần Hựu gật gật đầu, "Hiểu."

Cậu đưa tay ra như lão phật gia, đặt trên cánh tay của lão đàn ông, mượn lực đứng lên.

"Kiều Minh Nguyệt theo anh nhiều năm như vậy, tôi mới hơn một tháng, căn bản không so sánh được. Hơn nữa tôi và anh ta không giống nhau, tôi da dày thịt béo, có thể chịu đòn."

Giọng Tần Phong khàn khàn, "Không phải như vậy."

Giọng Trần Hựu cũng khàn, "Thế là gì?" Anh ơi anh kể đi, kể hết ra, tôi thích nghe kể chuyện.

Tần Phong ôm lấy Trần Hựu, tầm mắt chạm đến vết dao sau gáy cậu, sắc mặt hắn phát lạnh, họng súng đen ngòm lần thứ hai chĩa về ba gã nằm trên đất, tiếng pằng phải vang lên cỡ hai mấy lần.

Trần Hựu, "..." Tôi phải làm sao với anh đây, nghiêm túc kể chuyện không được à, lại phát điên.

Ngừng gϊếŧ chóc, Tần Phong lấy khăn lau máu sau gáy thanh niên, "Trước đây Tiểu Kiều từng cứu tôi một lần, tôi nợ cậu ta một mạng, đã thanh toán xong xuôi."

Chỉ đơn giản như vậy? Tóm tắt hết toàn bộ sự khϊếp sợ lúc nhìn thấy gương mặt giống như mối tình đầu, nội tâm hoảng loạn, thống khổ? Mắt Trần Hựu trợn trắng, đúng là không biết kể chuyện.

"Ồ."

Tần Phong cau mày, "Ồ cái gì?"

Trần Hựu gãi gãi đầu, "Ồ tức là biết rồi."

Con ngươi sau thấu kính của Tần Phong thâm sâu, "Tôi sẽ không bỏ mặc cậu."

Trần Hựu đẩy đẩy gọng kính trên mũi lão đại, vậy thì để tôi xem chút thành ý của anh đi, đừng chỉ đứng bất động mãi ở 4.99 chứ.

"Tại sao lại phải làm vậy?"

Giọng nói trên đỉnh đầu khiến Trần Hựu có chút ngơ ngác, cậu nhanh chóng phản ứng lại, là sau khi ra ngoài Kiều Minh Nguyệt đã đề cập đến chuyện đỡ dao với Tần Phong.

Thật sự là một đáng yêu tâm cơ boy, biết rằng mình giành trước sẽ tốt hơn rất nhiều so với chính miệng người trong cuộc nói, ít nhất là biểu thị rằng bản thân không có che giấu.

Trần Hựu thấy đáng tiếc, mất đi một cơ hội cực tốt, "Tôi nghe bảo anh ta có vẻ ngoài giống như người yêu cũ đã khuất của anh. Mặt của anh ta bị thương, anh đừng nên quá đau buồn."

Bàn tay trên vai càng dùng sức, xương của cậu sắp bể nát.

Trần Hựu đau đến đôi mắt ướŧ áŧ, tôi biết anh rất kích động rất khϊếp sợ, cũng thấy tôi hết sức pro, thế nhưng anh có thể nhẹ tay chút được không? Cứ không biết nặng nhẹ như vậy thì còn ai dám cùng anh chơi đùa đây?

Tần Phong sờ tóc thanh niên, "Tôi không ngờ..."

Lòng Trần Hựu nói, tôi cũng không ngờ.

Tần Phong chịu phải xúc động cực lớn, hắn trầm giọng nói, "Sau này đừng làm như vậy."

Trần Hựu vỗ vỗ cánh tay của hắn, nghẹn ngào một hồi, lão đại, đôi ta không còn sau này đâu, thật đấy.

Ra khỏi nhà kho, Trần Hựu nghe thấy tiếng súng, cậu giật mình, tại sao âm thanh lại lớn như vậy?

"Chờ lát nữa gặp nguy hiểm, anh hãy đứng sau lưng tôi, tôi chặn cho anh."

Tần Phong hoài nghi mình nghe nhầm.

Trần Hựu nghiêm túc nói, "Anh chết, tôi cũng không sống nổi nữa."

Tần Phong dùng ánh mắt khó có thể diễn tả bằng lời nhìn sang, "Cậu nói gì?"

Trần Hựu diễn phim thần tượng với hắn, "Không có anh, tôi sống thì còn ý nghĩa gì?"

Trố mắt một hồi, Tần Phong trầm mặc nhấn người vào trong l*иg ngực. Hơi thở dồn dập cùng tiếng tim đập kịch liệt của hắn đã làm bại lộ tình cảm vào giờ khắc này.

Trần Hựu vỗ lưng hắn, thằng nhỏ ngốc à, nghĩ nhiều rồi, anh chỉ là mục tiêu nhiệm vụ của tôi.

"Chỗ này không thích hợp ở lại lâu..."

Trần Hựu vừa mới thốt ra lời thoại trong phim, một khắc sau liền thấy tiếng súng vang lên từ bốn phía.

Cậu theo bản năng rúc vào trong l*иg ngực Tần Phong, lại bật ra, kéo người trốn qua một bên.

Ban nãy Tần Phong đã dùng gần hết số đạn mang theo tới nhà kho, hắn bắn thêm vài phát thì tắt ngúm.

Trần Hựu có dự cảm không ổn, "Hết đạn?"

Tần Phong trầm mặc vứt khẩu súng xuống đất.

Trần Hựu lượm lên nhét vào trong túi, người đàn ông tán gia bại sản.

"Người của anh đâu?"

Tần Phong híp mắt một cái, "Ở đằng trước."

"Thế anh một mình vào trước làm gì? Đây không phải muốn chết sao? Nếu muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, thì tôi cũng đâu phải mỹ nhân."

Tần Phong cúi đầu chạm vào môi của cậu, yên lặng.

Tiếng súng xung quanh biến mất, không biết từ đâu xuất hiện một đám người mặc quần đen áo đen giống nhau, đằng đằng sát khí.

Thế cuộc hiểm ác, Tần Phong kéo Trần Hựu ra sau. Hắn ung dung cởi cúc tay áo cuộn lên, thấp giọng ra lệnh, "Theo tôi."

Trần Hựu cau mày, "Nếu anh đi rồi, tôi..."

"Tôi sẽ không sao."

Tự tin tăng cao, ngầu banh nóc ném ra câu tiếp theo, Tần Phong đá ngay một tên bên phải ra, một quyền đánh bay tên đối diện.

Trần Hựu như nhóc gà con theo sau Tần gà mẹ, tranh thủ khen một câu "Anh ngầu vãi nồi".

Nhưng dù Tần Phong có lợi hại đến đâu cũng chỉ có một mình, hai quyền khó địch bốn tay, huống hồ đối phó với một đám người còn phải che chở thêm một người khác, thế tiến công của hắn từ từ chậm lại, cạnh đó sơ hở càng lúc càng nhiều.

Bên cạnh có ánh lạnh lóe lên, Trần Hựu muốn đỡ thì một tay bàn tay to lớn mạnh mẽ kéo cậu ra. Cậu mở mắt nhìn con dao kia đâm vào eo trái của Tần Phong, nhuốm màu máu tươi khi rút ra. Trong nháy mắt đó còn có thể nghe được tiếng phập.

Trận giao phong này thực chất diễn ra rất ngắn, người của Tần Phong đã đột phá trùng vây, tiêu diệt sát thủ sót lại.

Tần Phong đạp ngã tên cầm dao kia xuống đất, hắn dùng tay bụm eo, từng dòng máu tươi tuôn ra từ trong khe hở.

"TᏂασ mẹ chúng mày!"

Trần Hựu tức giận chửi ầm lao lên, mẹ nó mày đâm chỗ nào không đâm, hà cớ gì phải đâm vào thận chứ?

Thận của đàn ông quan trọng bao nhiêu, bộ mày không biết sao?

Tần Phong tháo kính xuống, lau đi máu trên mặt kính rồi lại đeo lên, hình ảnh thanh niên mắng chửi quyền đấm cước đá với người nằm trên mặt đất xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Hắn ngây ngẩn cả người.

"Nhị gia..."

Tần Phong giơ tay, ngăn cản hạ nhân lên tiếng. Hắn muốn yên tĩnh nhìn thanh niên xả giận thay hắn.

Vẻ sắc lạnh trên mặt thuộc hạ biến mất, ngây ngốc nhìn theo.

Thoát khỏi trạng thái mất trí, Trần Hựu tuỳ tiện lau máu trên mặt, nói năng lộn xộn hỏi Tần Phong, thận của anh có còn ở đó không, có bị gì không?

Tần Phong ôm chặt cậu, "Có bị thương không?"

"Không."

Trần Hựu bất thình lình trông thấy quần áo của mình dính máu tươi, lan thành một mảng lớn, đang nhỏ giọt xuống. Mặt cậu trắng bệch, run rẩy nói, "Đậu má... Tần... Tần Phong... Bụng... Bụng... Bụng tôi rách rồi..."

Tần Phong, "... Đấy là máu của tôi."

Trần Hựu lấy hơi, phù, vậy là tốt rồi.

______________

Tác giả có lời muốn nói:

Mình đang bắt đầu tích bản thảo, chờ nhé. Bảo mình là Tây-Tây-Đặc-biệt-ngắn, mọi người chờ đó, đến lúc đó mình sẽ cho các bạn thấy Tây-Tây-Đặc-biệt-dài.

Chương tiếp theo sẽ kết thúc thế giới này.