Chương 21: Anh ta đã được chọn

Trần Hựu biết, mục tiêu của đám người này là Kiều Minh Nguyệt, cậu là tiện thể.

"444, tao có dự cảm xấu."

"Ding, chắc là ảo giác."

"Tuyệt đối không phải." Trần Hựu hừ hừ, "Gương mặt kia của Kiều Minh Nguyệt, là thứ Tần Phong yêu thích. Nếu như phải chọn ai sống ai chết, vậy chắc chắn tao sẽ phải chết."

"Nhưng không thành vấn đề, chỉ cần 5 điểm kia của Tần Phong không còn, tao sẽ phắn ngay không thèm ngoảnh đầu."

Hệ thống im lặng, khách hàng này là nhỏ tuổi nhất, giỏi làm ồn nhất, là một thiếu niên như gió.

Nhưng mục tiêu của cậu thế mà lại rõ ràng nhất.

Nhiệm vụ, thăng cấp, trở về, ngoài ra không còn gì khác.

Ít nhất trước mắt không có.

Hệ thống có chút mong chờ, trong tương lai thiếu niên này đây sẽ có thể lột xác bao nhiêu.

Trần Hựu buồn chán, cậu bắt đầu đánh giá đại ca bên cạnh, gã có một gương mặt cuốn hút, trông còn rất có duyên.

"Anh trai, anh cho em hỏi một câu nhé."

Vẻ mặt đại ca khù khờ, "Em trai, cậu cứ hỏi đi."

Trần Hựu nói, "Em có quen với một người, ác niệm trong lòng anh ta rất lớn, em phải làm sao để giúp anh ta đây?"

Đại ca tiếp tục sững sờ, "Cho anh ta xem vài thứ có năng lượng tích cực, tiếp xúc một chút với các sự vật tốt đẹp. Nhiều hi vọng hơn, lòng dạ yếu mềm, ác niệm sẽ giảm bớt."

Trần Hựu a lên, tự nhiên hiểu ra, "Anh trai, anh đúng là người hiểu biết sâu rộng."

"Em trai, cậu cũng không kém."

Đại ca đoán chừng là đầu óc không tốt lắm, lúc này đây lại ném nỗi đồng cảm sang, "Anh thấy tuổi của cậu cũng không lớn lắm, người nhìn cũng được, tại sao lại cứ cố chấp chạy tới làm đồ chơi hầu hạ cho đám nhà giàu?"

Trần Hựu giật giật miệng, hừ, đúng là không có mắt nhìn, ông cả đời cũng không có tiền đồ!

Đại ca kia giống như vẫn còn chuyện muốn nói, mặt sẹo ngồi bên cạnh Kiều Minh Nguyệt mắng, "Lão tam, mày phí lời nhiều quá!"

Trong xe an tĩnh.

Trần Hựu càng nhàm chán, cậu bảo hệ thống mở bài "Bạn ơi, tạm biệt". Cậu ngâm nga trong lòng "Bạn ơi tạm biệt nhé, tạm biệt nhé tạm biệt nhé!"

Hệ thống, "..."

Không biết qua bao lâu, xe van dừng ở trước một nhà kho bỏ hoang, giống y như cảnh tượng Trần Hựu xem trong phim.

Đi vào kho, Trần Hựu và Kiều Minh Nguyệt bị đẩy ngã xuống sàn xi măng.

Tay Kiều Minh Nguyệt chống đất, phần eo trắng như tuyết của y lộ ra. Y đối diện với người đẩy mình, đối phương nuốt nước miếng, con ngươi trừng cả ra ngoài.

Mấy tên khác cũng nhìn sang, đôi mắt hưởng thụ cuộc thịnh yến này.

Có những yếu tố không xác định đang trôi nổi chung quanh, bầu không khí căng thẳng.

Bốn người đàn ông kia đi tới một bên nói chuyện, không biết sao lại cãi vã, cái người ban nãy ở trong xe nói chuyện với Trần Hựu mặt tối sầm xuống.

Trần Hựu nghe thấy đối phương nói câu, "Bố đéo muốn liều mạng với chúng mày đâu."

Cậu liếc mắt nhìn Kiều Minh Nguyệt, biểu cảm y cũng thay đổi, phỏng chừng cũng nghe thấy được, còn rõ ràng mình bây giờ đang đối mặt với nguy cơ một chọi ba.

Bầu không khí càng căng thẳng.

Trần Hựu thoải mái dựa vào vách tường, cậu và Kiều Minh Nguyệt đặt cạnh nhau, chính là mây trên trời và sâu trong bùn đất.

Dù nghe có phần buồn nôn, nhưng ý nghĩa cũng tương tự thế.

Huống hồ, mấy tên này đều xem cậu như người hầu của Kiều Minh Nguyệt. Có chủ ở đây, ai lại thèm chơi người hầu.

Kiều Minh Nguyệt cũng rõ đạo lý này. Y nhau chặt mày, sắc mặt khó coi.

Hai ngày nay y phát hiện ra có người theo dõi mình. Đêm nay y cố ý dẫn Trần Hựu đi ra ngoài, mục đích là dẫn rắn ra khỏi động, tương kế tựu kế.

Luôn có người chán sống, y chỉ cần theo Tần Phong một ngày thì sẽ thành mục tiêu một ngày. Người giật dây lần này muốn bắt y uy hϊếp Tần Phong, y muốn kéo một người xuống nước.

Cũng muốn nhìn thử xem, khuôn mặt này của y có còn quan trọng hay không.

Cằm bị nắm, tâm tư Kiều Minh Nguyệt trở lại. Y ngẩng đầu, hít phải một luồng mùi thuốc lá lẫn với mùi mồ hôi.

Một người sờ tay Kiều Minh Nguyệt, hàm răng gã vàng sáng chói, "Chà chà, tay của dương cầm gia đúng là khác biệt, nhẵn thật đấy."

"Lão nhị, đừng chơi lớn."

"Sợ cái gì, cấp trên còn chưa có thông báo. Thêm nữa, tao sờ hai cái cũng không rớt miếng thịt nào."

Người kia càng táo tợn hơn, áo của Kiều Minh Nguyệt bị rơi mất mấy cái cúc, y lạnh lùng nói, "Không sợ chết thì cứ tiếp tục."

Đột nhiên có một tiếng bốp vang giòn, tai Trần Hựu ù tong một thoáng chốc. Cậu quay đầu, trên gương mặt trắng nõn của Kiều công tử hằn dấu bàn tay, khoé miệng dính máu.

Thật sự không biết chịu đòn.

Trần Hựu lắc đầu, người anh em, anh không biết bộ dạng bướng bỉnh này đây của mình, dễ khiến người ta nảy sinh ý đồ xấu lắm không?

Người đàn ông kia sợ hết hồn, không ngờ rằng một cái tát cũng có thể chảy máu.

Gã hưng phấn xoa tay, ánh mắt thẳng tắp, trông như chưa từng ăn ngon, "Ha ha ha ha ha lão đại, lão tứ, bọn bây xem này, vị dương cầm gia tiếng tăm này chơi vui thật đấy."

Hai người khác đến gần, cũng nhìn đến ngơ ngẩn.

Trần Hựu ở trong lòng thắp một ngọn nến cho Kiều công tử.

Những chuyện xảy ra tiếp theo sẽ cay mắt lắm.

Tay Kiều Minh Nguyệt bị trói, không có năng lực phản kích, bộ dạng khuất nhục này của y đặc biệt dụ người.

Ba người đàn ông như thấy một chiếc xe hơi sang trọng, thậm chí còn muốn đẩy cửa xe ra lách vào. Kiều Minh Nguyệt cắn vào tai của một người, người kia dứt khoát rút dao găm ra.

Trên mặt Kiều Minh Nguyệt ấm nóng một mảng, không đau. Y nghe thấy một tiếng hét thảm, quay đầu trông lên trên, y ngây ngẩn cả người.

Sau gáy thanh niên có một vết thương, máu đang chảy xuống.

Kiều Minh Nguyệt há hốc mồm, nửa ngày mới bàng hoàng nói, "Tại sao lại làm như vậy?"

Trần Hựu dữ dằn rống, "Ai cần anh quan tâm!"

Kiều Minh Nguyệt, "..."

Ánh mắt của y phức tạp, Nhị gia hẳn cũng suy xét không ra về người này đi, căn bản không đoán được tâm tư của đối phương.

Trần Hựu hối hận muốn chết, "444 à, tao đau quá."

Hệ thống, "Ding, nhẫn nhịn chút đi."

Trần Hựu giở tính cáu kỉnh, "Không thèm nói chuyện với mày nữa."

Cậu che chở Kiều Minh Nguyệt như vậy, chính là vì muốn lúc Tần Phong biết được sẽ xúc động.

Tốt nhất là có thể tỉnh ngộ, hiểu rằng người sống mới là quan trọng nhất.

Sợ chết người, ba người kia không dám hành động nữa.

Một bên khác, kẻ giật dây tra ra được quan hệ giữa Trần Hựu và Tần Phong, ác ý chơi trò hai chọn một, thậm chí chỉ cho Tần Phong một phút để chọn lựa, nếu như không chọn, cả hai đều sẽ phải chết.

Tần Phong chọn chính là Kiều Minh Nguyệt.

Nhận được mệnh lệnh, ba người liền thả Kiều Minh Nguyệt đi, cho dù lòng ngứa ngáy cũng không quan trọng bằng tiền được.

"Dương cầm gia có tiếng, mày có thể đi được rồi."

Kiều Minh Nguyệt nghe vậy liền nhìn sang người bên cạnh, không có vẻ mặt y muốn nhìn thấy, "Cậu không buồn?"

"Có cái gì đâu mà buồn." Trần Hựu nói, "Tôi biết, Nhị gia nợ anh một mạng."

Kiều Minh Nguyệt bật cười lẩm bẩm, "Thậm chí ngài ấy còn kể chuyện này cho cậu biết."

Kỳ thực cũng không phải, chuyện này là do Trần Hựu mới vừa moi ra được từ chỗ hệ thống.

Trước đây Kiều Minh Nguyệt từng đỡ một viên đạn thay cho Tần Phong, họ bởi vậy mà nối kết với nhau, cho nên Tần Phong nợ Kiều Minh Nguyệt một ân tình, đã nằm trong dự liệu của Trần Hựu.

Kiều Minh Nguyệt cụp mắt.

Trần Hựu đối diện với y, anh hẳn là vui vẻ lắm.

Kiều Minh Nguyệt hạ thấp giọng, "Chu tiên sinh, cậu yên tâm, tôi sẽ tìm người tới cứu cậu."

Mắt Trần Hựu trợn trắng, cậu yên tâm? Ha ha, bộ tôi ngu lắm à? Hay thật, nói dối cũng không đỏ mặt.

Trần-Hựu-không-được-chọn đang đợi.

Bằng thế lực của Tần Phong, chắc chắn sẽ có thể tìm tới kho, hi vọng là không phải sau khi cậu tắt thở.

Ba người đàn ông vừa nuốt mây nhả khói, vừa châu đầu ghé tai.

"Lão đại, phải làm gì với thằng đó đây?"

"Cấp trên chưa nói."

"Thằng đó đã nhìn thấy mặt chúng ta, gϊếŧ đi."

Trần Hựu bỏ ra nụ cười, "Bây giờ tôi có kịp mù không?"

"..."

Mặt sẹo rút con dao gấp ra, đùa nghịch gẩy lên gẩy xuống vài cái, rồi tiến về phía Trần Hựu.

Trần Hựu dịch ra sau, "Ba anh đại ca, các anh đã kết hôn chưa? Có con chưa? Không có cũng không sao, trong nhà hẳn cũng có người già đi, nên tích chút đức chứ."

"Chờ đã, các anh có thích nghe nhạc không? Em hát cho các anh một bài nhé? Em còn biết nhảy Break Dance nữa, còn từng nhận thưởng cơ. Hay là để em vừa hát vừa nhảy?"

"Trữ tình, rock "n roll, dân gian, với cả nhạc thiếu nhi em đều biết, thật đó!"

"Không có cách nào chơi được dương cầm gia có tiếng." Người đàn ông kia thật sự tiếc nuối, đôi mắt nhỏ khép lại, cực kỳ miễn cưỡng nói, "Hay là ba chúng ta chơi thằng nhãi này?"

Trần Hựu nói, "Đừng mà, làm người quan trọng nhất là không thể miễn cưỡng chính mình."

Người đàn ông kia không chịu được nói, "Tiên sư nó, lão đại, thằng nhãi đó ồn ào quá!"

"Ừm."

"Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, vẻ ngoài xấu xí, lắm mồm, thế mà vẫn được người có tiền chơi. Tao cũng được này, hay là tao đổi nghề sang làm trai bao?"

"Lão tứ, tao thấy được đó, mày vừa nhìn thôi đã thấy ngon hơn so với thằng nhãi này rồi."

Trần Hựu, "..." Nhóc con ngây thơ à, bộ mông dễ bán như vậy sao? Sẽ bị bệnh trĩ, còn có thể đùng phát nổ tung đó biết không?

"Các vị muốn thay đổi công việc cứ nói, em có thể làm người giới thiệu. Anh Cường ở Kim Sắc có quan hệ rất tốt với em, em có một đồng hương ở đó..."

Trần Hựu vì kéo dài thời gian mà biến mình thành một thằng thiểu năng.

Ngay lúc này, cửa kho hàng bị đá văng ra, một bóng người cao to tiến vào. Trần Hựu dường như có thể thấy được ánh sáng trên cơ thể người đàn ông kia, dưới chân hắn đạp đám mây bảy màu.

Cậu nước mắt lưng tròng, Tần Đại Thánh, cuối cùng anh cũng đến rồi.