Chương 20: Tôi không muốn chết

Sau một màn phong ba ở trường ngựa, giá trị ác niệm của Tần Phong đứng bất động ở 4.99.

Nội tâm Trần Hựu gấp gáp, cậu không muốn phí quá lâu tại cửa thử nhất. Bởi thế nên cậu bắt đầu một ngày ba bữa ở trong căn bếp hít mùi khói dầu, xào rau nấu canh cho Tần đại bảo. Còn kiên trì sáng sớm hành sự, buổi tối tiếp tục hành sự, hành sự bất cứ khi nào bất cứ nơi đâu, không chừa lại một ngày nào, thế mà nhiệm vụ không có chút tiến triển nào.

Cậu căn bản không biết lần trước giảm đi 0.01 là vì chọt trúng chỗ nào trong lòng Tần Phong.

Trần Hựu cứ thế ngơ ngơ ngác ngác bước qua hơn nửa tháng lăn giường cùng với Tần Phong.

Nói thật, có chút chán rồi.

Nhưng Tần Phong ngược lại chẳng những không phiền, mà lại càng thêm hăng hái.

Ngay khi Trần Hựu cào tâm nạo phổi, thiếu điều muốn nhảy lầu, thì tiệc tối của công ty Đường Giác diễn ra.

Ngay cả người ở ngoại giới cũng đều biết Kiều Minh Nguyệt là người của Tần Phong, đây không phải bí mật gì, thậm chí mọi người còn hiểu ngầm xem Kiều Minh Nguyệt như một vị chủ nhân khác của Tần gia, y cũng bởi vậy mà nhận được đãi ngộ như thế.

Nhưng Tần Phong chưa bao giờ dẫn Kiều Minh Nguyệt theo những dịp như này.

Chỉ có điều, lần này Kiều Minh Nguyệt dùng thân phận của dương cầm gia có tiếng nên được mời.

Lúc Tần Phong nói muốn đưa Trần Hựu đi, Trần Hựu kinh ngạc. Nhưng cậu không thể đi được, cậu sợ sẽ đυ.ng phải khách quen cũ, có khi sẽ gặp cả một tá.

Vậy thì không dễ chơi.

"Tôi không đi."

Mày kiếm của Tần Phong nhướng một cái, nhóc lừa đảo luôn đem cho hắn bất ngờ, "Tại sao không đi?"

Trần Hựu nằm lì trên giường, "Mỏi eo."

Tần Phong nhìn cậu thì thào, "Thế cậu ở nhà đi."

Trần Hựu bye bye với hắn.

Tần Phong đi tới cửa, liền trở về, búng trán người trên giường một cái.

Đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện này, không khống chế lực tốt lắm.

Trần Hựu bụm cái trán đau, anh à, anh muốn cùng tôi chơi trò lãng mạn của mấy cặp đôi thì tôi hiểu, nhưng không phải chơi thế này đâu được chứ?

"Đi đi đi đi."

Trần Hựu trở mình nằm úp sấp, mắt không thấy tâm không phiền.

Gáy bị bóp một cái, rồi lại một cái, cậu xù lông, "Anh có đi hay không?"

Không có động tĩnh.

Trần Hựu quay đầu, phát hiện khuôn mặt của người đàn ông u tối, tuôn trào lệ khí, lưng cậu bỗng lạnh toát, nhanh chóng đưa đầu lại gần, "Cho anh bóp cho anh bóp."

Tần Phong đột nhiên cười rộ lên, đường nét của hắn rất rõ ràng, rất tuấn tú. Song vì nụ cười trên mặt mà khiến người ta cảm giác như có âm phong thổi qua.

"Có phải là cậu ngứa da không?"

Trần Hựu nuốt nước bọt, đại lão, anh cười cái thôi trứng tôi cũng đau, thật đó.

"Hơi hơi."

Cậu cười gượng, "Tôi tự mình gãi là được rồi, không phiền Nhị gia ngài nhọc lòng."

Tần Phong nhàn nhạt nói, "Nằm yên."

Kiều Minh Nguyệt đứng ở hành lang, mái tóc trước trán che khuất gương mặt, để lại một bóng mờ.

Tiếng động cơ xe truyền vào trong tai, Trần Hựu nhảy xuống giường, chạy ra chỗ cửa sổ. Cậu nhìn thấy hai chiếc xe, Tần Phong ngồi vào chiếc đằng trước, Kiều Minh Nguyệt ngồi chiếc đằng sau.

Hai người họ cùng đến một nơi, nhưng không đi cùng nhau.

Bởi vì đêm nay Kiều Minh Nguyệt không phải là bạn cặp của Tần Phong.

Trần Hựu gãi gãi cằm, rồi quay về cúi đầu ngủ say. Mơ mơ hồ hồ, cậu nghe thấy dưới lầu có tiếng đàn dương cầm, không biết Kiều Minh Nguyệt về sớm từ buổi tiệc tối từ khi nào.

Chẳng lẽ tại buổi tiệc tối Tần Phong đầu mày cuối mắt với ai đó, Kiều Minh Nguyệt không nhìn nổi nữa, cho nên về trước?

Trần Hựu lập tức đập đổ giả thiết, nếu như Tần Phong mà thật sự biết một kỹ năng lợi hại như vậy thì heo cũng biết leo cây.

Cậu nằm liệt trên giường, không định chơi trò tiểu lý tàng đao với Kiều Minh Nguyệt.

Tiếng đàn dương cầm kéo dài, chưa từng dừng lại. Điểm này không quan trọng lắm, chỉ là có thể đổi sang một bài khác nhẹ nhàng chầm chậm du dương một chút không, đừng căng thẳng, ngột ngạt, khủng bố như vậy, cứ như lúc quỷ Nhật Bản tiến vào thôn ấy.

Trần Hựu không chịu nổi nắm tóc, đi xuống lầu.

Trong mắt bọn hạ nhân, Kiều Minh Nguyệt thất sủng, mà Trần Hựu hiện tại chính là người nắm dây lưng quần của hoàng đế, là vị chủ tử có cơ hội cao nhất, có hi vọng thăng cấp, ngồi trên vị trí chính cung.

Hết cách, làm việc bên trong nhà giàu có, não bổ chính là gia vị, bằng không thì sẽ chán muốn chết.

Trần Hựu vừa đến phòng khách, tiếng nắp dương cầm đậy xuống độ nhiên vang lên, bước chân cậu dừng lại, đôi mắt nhìn sang.

Làm gì vậy, muốn cùng cậu cởi giáp, chân thân ra trận?

Không khí quái dị đang lan tràn, hạ nhân cùng chú Vương đều giữ yên lặng.

Trần Hựu ngồi vào ghế sofa, chân bắt tréo theo thói quen, gọi hạ nhân lấy cho cậu một chai wahaha.

Cậu vừa mở miệng, bầu không khí liền khôi phục trở lại.

Kiều Minh Nguyệt ngồi trước dương cầm, lấy khăn lau lòng bàn tay, "Nghe bảo Chu tiên sinh cũng biết chơi dương cầm?"

Trần Hựu nói, "Tôi chỉ biết mỗi bài "Trời đầy sao"."

Kiều Minh Nguyệt cười cười, "Hay là thử xem?"

Trần Hựu sảng khoái đi thử.

Kiều Minh Nguyệt rũ mắt nghe, cùng lắm thì bằng với người mới học, độ cong bên môi y sâu sắc thêm, đáy mắt lại không có một ý cười.

Khi nốt nhạc cuối cùng của "Trời đầy sao" kết thúc, Trần Hựu thở phào một hơi. Đầu ngón tay đau, lúc đánh còn ấn sai nhiều lần.

Mẹ à, may mà mẹ không thấy dáng vẻ đánh đàn thất bại ở thế giới này này của con.

Kiều Minh Nguyệt nói, "Chu tiên sinh từng học qua khi còn bé nhỉ?"

"Đúng thế." Trần Hựu nói, "Người nhà bảo học, quên mất kha khá."

Kiều Minh Nguyệt cười khẽ, "Nói đến, tôi cũng bị người nhà bắt học."

Trần Hựu, "..."

Được, người anh em, tôi đã biết anh muốn biểu đạt cái gì rồi, anh trâu bò hơn so với tôi.

Kiều Minh Nguyệt sấm dậy đất bằng, "Chu tiên sinh, cùng ra ngoài ăn một bữa nhé?"

Trần Hựu híp mắt một cái, "Được chứ."

Người đi rồi, chú Vương càng nghĩ càng thấy không đúng, lòng lại càng hoảng loạn, ông lập tức đi gọi điện bẩm báo.

Tại bữa tiệc tối, Tần Phong gọi cho Kiều Minh Nguyệt, không có ai bắt máy, Trần Hựu không có điện thoại di động.

Hắn nhíu mày, màu sắc con ngươi thâm trầm.

Đường Giác đi tới, phát hiện hơi thở trên người đối phương không đúng, "Cậu hai, không sao chứ?"

Tần Phong nới lỏng cà vạt, không nói một lời rời đi.

Đường Giác chớp chớp mắt, Tiểu Kiều xảy ra chuyện? Xem ra là thế.

Trong một nhà hàng Pháp, Trần Hựu hé miệng, về phương diện học tập cậu là đứa học sinh kém, còn là một đứa nghèo rách mồng tơi, chưa bao giờ ăn món Pháp.

Khi cậu phát hiện trên thực đơn là từng dòng chữ như bùa trừ tà, cậu biết ngay Kiều Minh Nguyệt cố ý khiến cho cậu khó xử.

Trần Hựu giữ vẻ bình tĩnh, cậu đã chết cả rồi, đâu còn gì là không thể vượt qua, "Kiều công tử, anh chọn giúp tôi đi, tôi xem không hiểu chữ tiếng Pháp ở trên."

Thần sắc Kiều Minh Nguyệt cứng đờ, y nhìn ra, đối phương không hề lúng túng hay quẫn bách chút nào, "Thế cứ chọn theo phần của tôi nhé?"

Trần Hựu không kén chọn, "Được."

Không lâu sau, nhân viên phục vụ bày thức ăn cùng rượu đỏ lên bàn.

Mọi động tác dùng bữa của Kiều Minh Nguyệt vô cùng tao nhã, "Nhị gia thích ăn gan ngỗng ở nơi này nhất."

Trần Hựu là Trư Bát Giới ăn nhân sâm, không cắn thì nuốt, "Đúng là rất ngon."

Cậu bưng ly rượu lên đổ vào trong miệng một ngụm, không thích ứng được mùi vị hòa tan trong miệng.

Kiều Minh Nguyệt cười thành tiếng, "Chu tiên sinh, rượu này không phải uống như vậy."

"Vậy sao?" Trần Hựu nói, "Tôi không hiểu lắm, thế thì uống như nào?"

Trong mắt Kiều Minh Nguyệt loé lên một tia bối rối. Người này thật sự là không quan trọng trong mọi thứ, hay là tâm cơ quá sâu? Y nhiều lần thăm dò, nhưng vẫn như là đang đấm vào bông.

Trần Hựu biết đại khái Kiều Minh Nguyệt đang suy nghĩ gì, cậu lười nói nhiều, bây giờ cậu chỉ muốn trở về ăn cơm rang trứng, thêm với một tô canh rong biển, hoàn hảo.

Bóng đêm vô tận, vừa rời khỏi phòng ăn, Trần Hựu và Kiều Minh Nguyệt đã bị đẩy mạnh vào trong một chiếc xe tải.

______________

Bộ phim "Tình nhân của đại lão: Hãy chọn em đi" đang phát sóng.

Diễn viên: Trần Hựu, Kiều Minh Nguyệt.

Diễn viên phụ: Bốn gã đàn ông vạm vỡ thô kệch.