– Ma quỷ đã đi rồi!
Rồi lại đeo một lá bùa lên người của Trọng. Ngay khi đó, khi lão vừa định quay đầu bước đi. Thì Trọng chợt bật dậy túm chặt lấy cánh tay của lão rồi gào lên:
– Chúa của ngươi không phải là chúa của ta!!!
Trong người Trọng như có một sức mạnh cực kỳ khỏe khoắn, mạnh đến kinh người đem toàn bộ cánh tay của thầy Hoàn dựt phăng ra cho nó đứt lìa.
Thầy Hoàn hoảng sợ kêu gào giãy giụa, đôi mắt dàn giụa nước, chảy đều khắp khuôn mặt vì đau đớn. Khuôn mặt Trọng chuyển sang vẻ đáng sợ, mắt gã đen láy, răng gã nhấp nhô lởn nhởn và nói:
– Chúa của ngươi không phải là chúa của ta! Ngươi làm sao cho ta về cõi địa ngục???
Hắn nói xong thì liền cười lục khục. Thầy Hoàn sợ đến xanh mặt cố cắn rằng quay đầu chạy trốn, bỏ lại toàn bộ cánh tay bị rơi ở trên nền đất. Thầy vừa chạy vừa gào lên:
– Không phải ma quỷ không thường, không phải ma quỷ thông thường. Ngươi là giống loài gì???
Thầy Hoàn nhanh thoăn thoắt chạy thoát thân. Bóng người của Trọng cũng dừng sững lại.
Qua khe cửa, ông Bình có thể nhìn thấy hết mọi chuyện, ông nuốt nước bọt dường như có cảm giác có chuyện chẳng lành sắp ập đến với mình.
Ông thấy Trọng lặng lẽ quay về phía này, về cánh cửa này và bước tới.
Ông Bình loạng choạng chạy khắp phòng như muốn tìm lối thoát, nhưng chẳng còn lối thoát nào ngoài cửa chính cả. Mà ngoài ấy, Trọng đang đứng chặn lối đi.
Ông bình suy sụp ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi. Bên ngoài tiếng bước chân cứ vang đi mỗi lúc một đều, dồn dập về phía cửa.
Có tiếng nói của Trọng khe khẽ phát ra hỏi:
– Bố à? Bố đã ngủ chưa?
Ông Bình không nói gì, lặng yên. Trọng lại hỏi:
– Bố ngủ rồi à?
Ông Bình cố sức nín thở cố gắng không phát ra tiếng động, mong sao Trọng cảm thấy rằng ông đã ngủ mà buông tha cho ông. Nhưng những lời sau đó của Trọng đã khiến tinh thần của ông sụp đổ hoàn toàn:
– À, con biết là bố chưa ngủ phải không. Đúng vậy, con còn biết là bố đã nhìn thấy hết mọi chuyện. Và con cũng biết những chuyện này là do bố vạch ra đúng không? Bố có biết tại sao con vẫn bỏ mặc cho bố muốn làm gì thì làm không? Là vì bố giúp con phi tang những cái xác, nhưng bố có vẻ như hơi quá quắt nhỉ?
Ông Bình càng nghe Trọng nói, tim càng đập nhanh hoảng sợ. Máu ông dồn lên não khiến ông không sao chịu nổi, và đến một lúc nào đó nỗi sợ hãi đến tận cùng sẽ khiến con người ta bàng hoàng đến chết.
Ông Bình mắt mở to và dần chuyển sang lựng đỏ, hốc mắt ông đỏ au chứng tỏ máu đã tàn phá toàn bộ bộ não của ông, tim ông đã làm việc quá nhanh khiến mạch máu quá tải chăng.
Đúng lúc này, Trọng mở cửa và bước vào, hắn tỏ ra hết sức lịch thiệp và không có dáng vẻ gì ghê rợn như vừa rồi. Hắn đến bên cạnh ông Bình và ngồi xuống bên cạnh ông, ngồi xuống bên cái xác rũ rượi đã không còn nhịp đập và mất dần đi hơi ấm của ông. Hắn nói:
– Ồ! Bố đã chết rồi sao? Con còn có rất nhiều chuyện muốn kể cho bố nghe, muốn giải thích cho bố, mà bố đã chết rồi sao? Con đâu có muốn bố chết?
Hắn gào lên và dựng xác ông Bình dậy, cười khành khạch như điên nói vậy.
Và sau tất cả mọi chuyện, loài quỷ vẫn dành chiến thắng.
…
Đêm đó, người ta có thể thấy căn nhà đã bốc cháy rực lửa. Một người đàn ông kín đáo lái chiếc xe ô tô màu đen rời khỏi đó. Hắn ta đội một chiếc mũ bành lớn với một đôi mắt đen láy.
Và thi thoảng ở đâu đó, người ta vẫn có thể nghe thấy một tin tức nào đó. Về một tên sát nhân luôn gϊếŧ người kèm những mảnh giấy cáo chung cho tội danh của họ. Một con quỷ đã xuất hiện báo hiệu cho sự diệt thế, đó là Envy…
Liệu những kẻ đồng nghiệp quỷ với Envy có xuất hiện không? Người ta không thể biết được, nhưng chúa trời dường như đã lãng quên nhân loại.
Cũng như đạo gia chính thống của vùng đất này không thể nào lý giải và khu trừ được giống loài quỷ vật kia đến từ phương Tây, trong chính thế giới của họ. Quỷ của thiên chúa không phải là quỷ của phương Đông…