Chương 5: Ký Ức
Ngày hôm sau, Trần Nam tự mình đến đón cô tan làm.
Chiếc xe lần trước trời mưa đuôi bị đâm hỏng đã được lấy về, xất xước nhỏ, sau khi sửa xong một chút dấu vết cũng không nhìn ra, vẫn tốt như mới. Cô đứng ở đuôi xe nghĩ thầm, đáng tiếc tình cảm và xe cộ không giống nhau, nứt ra sửa lại so với lên trời còn khó hơn.
Trên đường, Trần Nam kể đại khái tình hình. Hóa ra, sáng sớm hôm qua, Thẩm Trì tự gọi điện cho cậu ta nói mình không rời nổi giường.
“ Hai ngày nay thời tiết không tốt, trời vẫn mưa, em lo có thể vết thương cũ của anh ấy lại bị tái phát”. Nói xong cậu ta nghiêng người liếc nhìn cô: “ Hai người…không có chuyện gì chứ?”.
Tay phải của Thừa Ảnh đặt lên mép cửa sổ xe chống đầu không nhúc nhích: “ Cậu hiếu kỳ thế, sao hôm qua không hỏi thẳng anh ấy?”.
Trần Nam khoa trương làm động tác đầu hàng, cười nói: “ Chị tha cho em. Em có lòng tốt mới hỏi thăm một chút. Bảo em giáp mặt đi hỏi anh ấy? Em không muốn tổn thọ đâu”.
Cô cười cười: “ Lo lái xe đi”. Lát sau, cô chăm chú nhìn về phía trước, lơ đãng hỏi: “ Bây giờ sao rồi?”.
Trần Nam hơi ngẩn người một lúc mới phản ứng lại: “ À, chị hỏi tình hình của anh ấy hả?”.
Cô liếc sang bên, không buồn tiếp lời. Cậu ta cười hì hì: “ Thật ra, chị không phải không quan tâm đến anh ấy”.
“ Nói linh tinh. Cậu mau xuống xe đi, để tôi tự lái về”.
Ai ngờ cô vừa dứt lời, quả nhiên Trần Nam liền đem xe đỗ lại ven đường rồi nói với cô: “ Em đi mua ít thuốc, chị chờ một lát”. Mấy phút sau, cậu ta xách túi quay về: “ Cao dán trong nhà dùng hết rồi. Chị vừa hỏi em, em chỉ có thể nói hôm nay so với hôm qua không khá hơn bao nhiêu. Buổi trưa gắng gượng đứng dậy, tới gần sô pha, kết quả lúc quay trở về giường vẫn phải nhờ em đỡ, không tự mình đi được”.
Thừa Ảnh rụt tay lại, mười ngón tay nhẹ nhàng đan chéo đặt trên đầu gối, không nói gì thêm.
Lúc về đến nhà, dì giúp việc đang làm cơm tối, phòng khách nghiễm nhiên biến thành nơi bài bạc. Bốn người đàn ông vây quanh bàn trà đánh tú lơ khơ. Nhìn thấy cô về, đều ngẩng đầu gọi một tiếng: “ Chị Ảnh”.
Cô gật đầu nhìn về phía Trần Nam, người đằng sau làm vẻ mặt vô tội hiếm có, tay giơ cao chiếc túi: “ Cần em thay chị xách túi lên sao?”.
Cô không nhịn được liếc mắt nhìn sang, nghiêm mặt lạnh lùng cầm lấy đi lên lầu.
Thẩm Trì quả nhiên trong phòng ngủ của khách, cô đi vào vừa lúc thấy anh đang nghe điện thoại. Thanh âm hơi nhỏ, dường như mệt mỏi nhưng mỗi câu đều ngắn gọn súc tích, cuối cùng anh nói: “ Được, ngày mai gặp”.
Ngày mai?
Cô vô thức nhìn cao dán trong tay, không nhận ra chân mày đã cau tít. Thẩm Trì ném điện thoại sang bên, có lẽ trước đó anh đã nghe thấy tiếng động ở cửa, lúc này liền quay đầu lại.
Khuya hôm trước, chuyện xảy ra ở phòng ngủ không tính là nhỏ. Chỉ vì hai năm qua, hai người tựa như đã đạt đến sự ăn ý nào đó, đều đã học được cách làm thế nào để duy trì vẻ ngoài tương kính như tân trong khi nội bộ thì bài xích. Vì vậy, bọn họ rất ít khi nhắc đến chuyện cũ, qua một đêm, cho dù mấy giờ trước đã một phen có những lời chế giễu mỉa mai nhau, trời vừa sáng liền có thể không mặn không nhạt trò chuyện đôi câu về thời tiết và giao thông.
Chưa bao giờ trải qua thương lượng nhưng mỗi lần không thoải mái tựa như tuyến đường cắm biển giới hạn, đó là tuyến đường nguy hiểm, hướng dẫn đường bên trong và đường bên ngoài với hai kết thúc hoàn toàn khác nhau.
Nhưng đêm qua, tâm trạng dồn nén bấy lâu bỗng nhiên bùng nổ, cô có cảm giác như mình đã vượt qua tuyến đường đó. Xuất phát từ sự nhắc nhở của trực giác, cô nói xong câu kia, anh liền không nói thêm một chữ, quay đầu khó chịu rời khỏi.
Ngoài cửa sổ nhá nhem, mưa bụi lất phất, tạo thành chuỗi giọt nước từ từ trượt xuống tấm kính, che khuất phong cảnh đẹp đẽ ban đầu. Ánh đèn vàng chiếu trên khuôn mặt không biểu hiện gì của anh, càng tăng thêm sự tuấn tú khác thường. Anh nhìn lướt cô từ trên xuống dưới, cuối cùng đôi mắt đen rơi trên mặt cô. Cô mím chặt góc môi, coi như không có chuyện gì xảy ra, hỏi: “ Anh vẫn không dậy được à?”, rồi vừa nói vừa bước vào trong.
Kỳ thực, tư thế nằm ngửa này của anh không có lợi cho việc hồi phục vết thương ở thắt lưng, nằm sấp sẽ tốt hơn. Cô tới bên giường, nhìn mưa không ngớt ngoài cửa sổ bỗng hơi thấp thỏm, không biết trận bão này cuối cùng làm thời tiết mưa dầm duy trì đến bao lâu.
Đối với vấn đề của cô, Thẩm Trì không trả lời, chỉ hỏi với ngữ điệu đều đều: “ Trong tay là gì vậy?”.
“ Cao dán giảm đau”. Cô liếc nhìn anh, làm như hạ quyết tâm lớn ngồi xuống mép giường: “ Bây giờ cảm giác của anh thế nào?”.
“ Ổn rồi”. Anh nhìn cô lần nữa, mắt hơi nhắm lại trả lời.
Cuộc đối thoại này làm Thừa Ảnh có chút hoảng hốt, hình như đã từng có chuyện tương tự như thế. Nhưng là năm ấy, cô nửa ngồi nửa quỳ bên giường, còn anh thì nằm, một tay nắm lấy lòng bàn tay cô, giọng nói trấn an: “ Ổn rồi”.
Nhưng thế nào là ổn rồi? Rõ ràng bị thương nghiêm trọng, rõ ràng trên lưng còn quấn băng gạc màu trắng đâm vào mắt cô đến đau. Khi ấy, cô đang học trường Y, thành tích tốt nhất chính là giải phẫu học. Nhưng đó là lần đầu tiên, cô nhận ra mình cũng biết sợ, sợ đến nỗi đầu ngón tay khẽ run. Bàn tay như vậy, phỏng đoán ngay cả cầm dao phẫu thuật cũng sẽ không vững.
Lúc đó, anh không nói quá nhiều từ hoặc có lẽ anh thật sự không có sức lực để nhiều lời, chỉ dùng bàn tay hơi lạnh phủ lấy bàn tay cô. Sự trấn an ấy tựa như có sức mạnh vô cùng thần kỳ, cuối cùng khiến cô dần bình tĩnh trở lại.
Ngày ấy, cô an vị ngồi bên giường không rời đi, luôn nhìn anh vì mệt mỏi mà ngủ say sưa. Thật ra, cô biết tình hình không hề lạc quan, chí ít không nhẹ giống như anh nói, bởi lòng bàn tay của anh nhiệt độ đã giảm xuống, bắt đầu mang theo mồ hôi lạnh.
Lúc ấy, vất vả suốt đêm, trong lòng cô đã nghĩ gì?
Thời gian qua lâu rồi, Thừa Ảnh nhận ra mình đã sắp không còn nhớ rõ.
Ép buộc mình lấy lại tinh thần, cô thu xếp đồ trên tay, nói: “ Trần Nam nói hôm qua bác sĩ về rồi, anh xoay người đi, tôi sẽ giúp anh mát xa”.
Anh không trả lời, nghe rõ rành rành nhưng không phản ứng. Cô hít một hơi thật sâu, nín nhịn gọi anh thêm lần nữa. Mắt anh vẫn nhắm: “ Tôi không cử động được”. Giọng nói bình thản như đang nói chuyện với người ngoài, chỉ có lông mày hơi cau lại, tựa như không đồng ý vừa như không có sự kiên nhẫn.
Cô không nghĩ lần này có thể nghiêm trọng như vậy. Cuối cùng, cô buộc lòng phải đỡ anh, nhẹ nhàng và chậm rãi giúp anh thay đổi vị trí, nằm sấp trên giường. Quá trình khá vất vả, hoàn thành xong một loạt động tác, ra giường dưới người đã thành một mớ hỗn độn.
Thủ pháp mát xa chính là môn đầu tiên cô học được sau khi anh bị thương năm ấy. Cô đặc biệt xin các thầy cô trong bệnh viện chỉ bảo, luyện tập rất lâu mới dám bắt tay làm trên người anh. Cô còn nhớ khi đó anh vẫn còn pha trò: “ Ban ngày có phải chưa ăn no nên làm nhẹ như con mèo nhỏ cù lét không?”.
Sự thực là cô chỉ không dám cố sức mà thôi. Trong lòng cảm thấy lo lắng cho anh, mỗi động tác đều cẩn thận, khó tránh khỏi không đạt được trình độ chuyên nghiệp.
Mùi đặc trưng của dầu thuốc rất nhanh tản mát trong phòng. Cô chà nóng bàn tay trước khi đặt lên, cảm nhận rõ người trên giường hơi chấn động, có lẽ vì đau. Không hiểu sao trong lòng cô bỗng phát ra một tia vui vẻ vô hình. Từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy mái tóc ngắn phía sau của anh. Một cánh tay anh gập lên ngăn cách giữa trán và gối nên mọi biểu hiện đều bị che giấu.
Lần thứ hai, cô tăng thêm lực, không biết anh có nhíu mày hay không. Toàn bộ việc mát xa kéo dài mười lăm phút, anh vẫn luôn im lặng mà cơ thể của cô đã đóng một lớp mồ hôi mỏng. Cô dùng mu bàn tay cọ vào mấy sợi tóc đang rủ xuống sườn mặt, đứng lên nói: “ Tôi sẽ quay lại ngay”.
Đến khi rửa tay và thay xong bộ quần áo trở lại, cô phát hiện ra Thẩm Trì đã thử tự mình ngồi dậy.
“ Anh đừng lộn xộn nữa, nếu không ngày mai đừng nghĩ đến chuyện đi đâu”. Cô lạnh lùng buông một câu cảnh cáo. Bấy giờ cô mới ý thức tay mình đã vươn ra được một nửa, cứng đờ trong không trung, rốt cuộc vẫn đỡ lấy cánh tay anh.
Hình như Thẩm Trì cũng hơi sững sờ nhưng mắt không nhìn cô: “ Ngày mai mời bác sĩ đến lần nữa”.
Cô biết rõ anh muốn làm gì nhưng mấp máy môi không nói. Cơ thể của anh, tự anh có trách nhiệm là được, mắc mớ gì đến cô chứ?
Mát xa thêm bằng dầu thuốc đem đến hiệu quả cấp tốc và nhanh chóng. Sau khi ngồi dậy, Thẩm Trì gắng gượng từ trên giường bám tường thoáng đi được hai bước nhưng vẫn không đủ sức đi xuống cầu thang nên cơm tối chỉ có thể bưng lên ăn ở trong phòng.
Thừa Ảnh lúc này mới nhớ đến lời Trần Nam nói trên đường, bác sĩ chẩn đoán bệnh do thời tiết mưa gió, hơn nữa với sự lôi kéo đột ngột của ngoại lực dẫn đến vết thương cũ tái phát nghiêm trọng. Đêm trước, cô ngã nhào xuống đất, thực ra cú ngã ấy đã được anh bỏ ra quá nửa sức lực nên bản thân mới không bị thương. Nhưng tất cả vì anh mà ra, cho nên cô căn bản không mảy may áy náy hay cảm kích.
Cả buổi tối, phòng khách dưới lầu vô cùng náo nhiệt, hiển nhiên có người đã đem chỗ này biến thành sòng bạc. Chơi đùa nhiệt tình, tiếng nói chuyện, tiếng chửi rủa không dứt. Thừa Ảnh trước khi đi tắm tiện đường đứng ở chiếu nghỉ cầu thang, dựa vào con lươn nhìn xuống dưới hỏi: “ Ai thắng?”.
“ Anh Nam. Anh ấy nói muốn mời chúng ta đi ăn khuya”.
Trần Nam vừa ở ngoài cửa hút thuốc xong quay vào, trên tay vẫn nắm mấy lá bài, cười nói đưa tiền cho mấy người may mắn: “ Bớt nói nhảm đi, mọi người đánh xong ván cuối rồi mau rút lui, đừng quấy rầy đại ca và chị Ảnh nghỉ ngơi”.
“ Không sao”. Thừa Ảnh xoay người, đi về phía phòng ngủ căn dặn: “ Các cậu cứ từ từ chơi, trước khi về thì dọn dẹp phòng khách sạch sẽ cho tôi là được”.
Kết quả, khi cô từ phòng tắm bước ra dưới lầu đã yên ắng, hiển nhiên đám người đều đã đi hết. Dì giúp việc cũng đã ngủ. Cô cầm khăn bông lau khô tóc một lúc bỗng nghe bên cạnh truyền đến tiếng động lạ thường. Cô đi tới thì thấy, hóa ra là cốc nước thủy tinh bị rơi vỡ trên sàn nhà, mà người khởi xướng đang dựa nửa người vào đầu giường, không thể khom lưng và hình như cũng không có ý định cúi xuống thu dọn hiện trường.
Thấy cô đến gần, anh thản nhiên nói một câu: “ Làm phiền em”. Quyển sách trên tay theo giọng nói rơi xuống, lật sang trang.
Gần như từ lúc chiều tối cô bắt đầu bước vào cửa, anh luôn giữ giọng điệu lãnh đạm như thế. Sự thực thì cô đã phát hiện ra từ sớm, người này luôn có một bản lĩnh đặc biệt. Khi anh không muốn thân mật với ai, chỉ cần dùng nét mặt và giọng nói đơn giản nhất có thể làm cho khoảng cách hai bên xa thiên sơn vạn thủy.
Mười mấy tiếng đồng hồ trước, anh còn nắm lấy cằm cô, không đếm xỉa gì đến sự phản kháng và vùng vẫy của cô, dường như liều lĩnh ép buộc cô phải làm những động tác thân mật nhất. Mà giờ khắc này lại đối đãi như với người xa lạ. Nhưng cô quen rồi.
Khi thói quen trải qua trong một thời gian dài sẽ biến thành thô ráp. Giờ đây cô đang trông chờ ngày ấy sẽ tới, hy vọng mong mỏi sẽ có một ngày cô không phải quan tâm đến bất kỳ biểu lộ và lời nói nào của anh.
Cô cầm chiếc khăn mặt thấm nước, cúi đầu nửa ngồi nửa quỳ dưới đất, sắc mặt bình thản trả lời: “ Không phiền, đây chính là nghĩa vụ của tôi”.
Người trên giường mãi không cất tiếng, chỉ có tiếng giở sách khe khẽ vang lên. Cho đến khi cô thu dọn sạch sẽ nền nhà mới nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: “ Ngày mai cùng nhau ăn tối, tôi sẽ đến bệnh viện đón em”.
Cô đứng lên, thấy anh nhìn chằm chằm vào quyển sách như rất chuyên chú, liền nhanh chóng mượn cớ từ chối: “ Ngày mai chưa chắc tôi đã tan sở đúng giờ”.
“ Vậy xin phép đi”. Anh rất quả quyết, tựa hồ đó không phải là lời đề xuất mà là một quyết định. Nói xong, mắt không nhanh không chậm ngước lên, ánh mắt rơi trên mặt cô: “ Coi như em cố gắng lại làm tốt một nghĩa vụ nữa”.
Cặp mặt kia rất sâu và đen, tựa như một chiếc hồ không đáy, thăm thẳm nhìn không thấy điểm cuối, lúc này lộ rõ vẻ trào phúng.
“ Được”. Cô giật mình, lẳng lặng đối diện với anh hai giây rồi bỗng cười nhận lời, chỉ là nụ cười này quá nhạt, chưa từng vào trong mắt.
Giường phòng khách rất mềm, không thích hợp cho chiếc lưng bị thương. Cô vốn đang do dự hay là đưa anh quay trở lại phòng ngủ chính nhưng vừa rồi thực hiện liên tiếp hai nghĩa vụ, cô không có ý định lại tăng thêm gánh nặng cho mình.
Trước khi quay đầu rời đi, cô thậm chí còn bình tĩnh nói với anh một câu: “ Ngủ ngon”. Ngày hôm sau thức dậy, mưa liên tục mấy ngày cuối cùng cũng đã dừng. Bên ngoài rèm cửa sổ, ánh nắng vàng rực rỡ một mảnh đến chói mắt. Cô lái xe ra ngoài, mới đi khỏi chừng mười mét thì thấy một chiếc xe khác vừa đến. Trần Nam ngồi trong xe, bên cạnh là bác sĩ gia đình tới đóng lại vết thương cho Thẩm Trì.
Suốt cả sáng, trong lúc bác sĩ bận bịu ở Trầm gia thì Thừa Ảnh đang dỗ dành một đứa trẻ nằm lên giường để kiểm tra cơ thể.
“ Đến đây nào, nằm xong lát nữa cô sẽ đi mua kẹo cho cháu”.
“ Đau…”. Gương mặt cậu bé sáu tuổi lộ vẻ đau đớn, từ lúc bắt đầu bước vào cửa đã không ngừng kêu đau lưng. Sau khi nhanh chóng hoàn thành việc kiểm tra thông thường, Thừa Ảnh đề nghị phụ huynh đưa cậu bé đi chiếu chụp trước. Nhìn mẹ cậu bé bối rối, mắt ửng đỏ, ôm chặt lấy con trai: “ Hôm qua nó kêu đau lưng. Tôi tưởng nó mượn cớ không muốn đi học đàn, còn mắng nó một trận. Bác sĩ, rốt cuộc cô kiểm tra có vấn đề gì không ạ? Tại sao cháu nó đau đến nỗi cả đêm không ngủ được vậy?”.
Cậu bé nằm trên vai mẹ, gương mặt nhỏ nhắn phờ phạc tái nhợt. Thừa Ảnh kê đơn xong đưa cho người mẹ, dịu dàng an ủi: “ Chị không phải vội, xem phim chụp X quang trước rồi sẽ xử lý”. Trước khi bọn họ rời đi, cô nhẹ nhàng nhéo nhéo cánh tay bé xíu của cậu bé, kín đáo đưa cho cậu nhóc một chiếc kẹo que, cười nói: “ Cháu đúng là một nam tử hán nhỏ bé kiên cường, đây là phần thưởng của cô tặng cháu”.
Thế nhưng phim chụp X quang hiện ra, kết quả không được lý tưởng, thậm chí còn khiến Thừa Ảnh kinh ngạc. Ven cột sống của cậu bé sáu tuổi có một bóng mờ hết sức rõ ràng. Người mẹ khóc nước mắt rơi như mưa, làm cậu bé liên tục kéo áo mẹ nó, ngơ ngác, dường như bị hù dọa đến quên cả đau.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn lộ vẻ lúng túng, trong lòng Thừa Ảnh hơi nhói lên, nhanh chóng thu xếp bọn họ đi kiểm tra và chiếu tia thêm một lần nữa.
Sáng sớm gặp chuyện như vậy, bệnh nhân lại nhỏ tuổi, khó tránh làm cho tâm trạng của cô có chút chấn động. Mãi cho đến khi trời chạng vạng rời khỏi bệnh viện, cô vẫn nhớ tới kết quả kiểm tra của cậu bé ấy.
Năm đó cô còn đang học Đại học Y, thầy hướng dẫn của cô là một người có quyền uy, tiếng tăm lừng lẫy trong nước về giải phẫu thần kinh, từng có lần giảng dạy công khai, thầy nói rằng: “ Bác sĩ phải có lòng nhân ái nhưng sự nhân từ này tuyệt đối không được làm ảnh hưởng đến suy nghĩ và tâm trạng của các em…Vào thời khắc quan trọng phải nhớ kỹ, đối mặt với bệnh nhân, các em là một bác sĩ! Chỉ là bác sĩ mà thôi! Thời điểm các em dùng năng lực chuyên môn đi cứu người, đồng cảm, bi thương, bất luận là tâm trạng gì đi nữa đều dư thừa, thậm chí là cản trở. Trong tay các em cầm dao phẫu thuật, trước hết chúng ta phải cắt bỏ, đó là…những điều dư thừa ấy”.
…
Sau nhiều năm, ký ức của cô vẫn lặp đi lặp lại những câu nói này nhưng không có cách nào dựa theo một trăm phần trăm lời dạy bảo của thầy hướng dẫn để làm bác sĩ. Cô có một đôi tay vững vàng nhưng trái tim thì vẫn không làm được.
Đến mức cô thường nghĩ, quả thật nếu có thể dùng dao giải phẫu cắt đứt thứ tình cảm dư thừa, phải chăng giờ đây cô và Thẩm Trì đã sớm thoát khỏi dây dưa? Hơn nữa, dao giải phẫu sắc bén như vậy, chỉ cần đủ chính xác nhanh gọn sẽ không cảm thấy quá đau.
Xe đến đón cô đỗ ở bãi xe ngầm của bệnh viện, lúc nhìn thấy cô tan sở từ thang máy đi ra, đèn xe vụt sáng hai cái, lập tức từ chỗ đậu lái ra. Đúng lúc có một đồng nghiệp quen biết nhìn thấy, kéo bạn trai mình, vừa tiến đến chào vừa hỏi: “ Bác sĩ Yến, chồng chị à?”.
Thừa Ảnh cười cười: “ Không phải, chỉ là một người bạn thôi”.
“ Ồ, nghe nói chồng chị làm ăn lớn, chắc là khá bận rộn phải không? Em chưa từng thấy anh ấy đưa đón chị đi làm”.
Mang theo tin đồn lên bàn phẫu thuật phải chăng so với sự thông cảm còn nguy hiểm hơn?
Tâm trạng của Thừa Ảnh vẫn tốt, nụ cười hoàn mỹ giống như nhân vật nữ chính trong quảng cáo kem đánh răng: “ Anh ấy thường xuyên đi công tác, quả thực không được rảnh rỗi. Kỹ thuật lái xe của tôi cũng không tệ lắm. Hơn nữa một người đi làm, thời gian tương đối tự do hơn”.
Xe chạy chậm tới trước mặt Thừa Ảnh, cô quay sang đồng nghiệp hơi vẫy tay: “ Tôi còn hẹn bạn đi ăn cơm, lúc nào rảnh rỗi nói chuyện tiếp nhé”.
Người đồng nghiệp tò mò mở mắt nhìn vào trong xe, tiếc là tấm kính được chế tạo đặc biệt, căn bản từ bên ngoài không nhìn thấy hình dạng bên trong.
Thừa Ảnh lên xe, dường như có vẻ mệt mỏi, ngay cả giọng nói cũng thấp vài độ, hỏi: “ Đi đâu?”.
Tài xế báo tên nhà hàng, cô liền không nói thêm gì nữa.
Nơi ăn cơm là một nhà hàng tư nhân của Nhật, có tổng cộng bảy tám phòng nhỏ, không có phòng khách, ông chủ thường chỉ chiêu đãi khách quen.
Hành lang chật hẹp vòng vèo. Hai bên lối đi nhỏ cách mười mét lại treo một chiếc đèn l*иg đỏ kiểu Nhật. Dọc đường đi, thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, trầm thấp êm tai, nhất thời không tìm ra đâu là ngọn nguồn.
Nhân viên phục vụ mặc bộ ki mô nô tinh xảo thanh lịch, hơi cúi người, thay Thừa Ảnh kéo chiếc cửa hộp. Thẩm Trì đã đến, cùng ngồi đối diện với anh là một đôi nam nữ trẻ tuổi xa lạ.
Ánh mắt cô nhìn thoáng qua, chỉ thấy tư thế ngồi của anh không hề khác thường, nét mặt dường như rất thoải mái, xem ra đều là công lao của bác sĩ. Anh mạnh mẽ như vậy, làm cho bản thân nhanh chóng có chuyển biến tốt, khiến cô thấy hứng thú đối với thân phận của những vị khách tối nay. Có thể để cho Thẩm Trì nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, gắng gượng chống đỡ đi gặp mặt, lai lịch và mục đích tới phỏng chừng sẽ không đơn giản.
Tâm tư lặng lẽ xoay vòng, cô đi tới ngồi xuống bên cạnh Thẩm Trì.
“ Hàn Duệ, Phương Thần”. Thẩm Trì khẽ mỉm cười giới thiệu: “ Vợ tôi, Yến Thừa Ảnh”.
“ Xin chào”. Cô gái đối diện mặc chiếc váy liền bằng lụa tơ tằm màu xanh ngọc, lựa chọn màu sắc như vậy làm tôn thêm nước da trắng như tuyết, lộ rõ đôi mắt sáng ngời.
Thừa Ảnh nhìn cô gái cười khách sáo: “ Rất vui được biết cô”.
“ Bọn họ mới đi nghỉ ở nước ngoài về. Hôm qua quá cảnh tại Hồng Kong, điểm đến tạm thời đổi thành Hải Vân”. Thẩm Trì hơi xoay hông, hiếm khi nói được với cô cả một đoạn dài: “ Anh và Hàn Duệ biết nhau lâu rồi, mấy năm gần đây ai cũng bận việc riêng nên không có cơ hội gặp mặt. Ngay cả khi cậu ấy kết hôn, anh cũng không có thời gian để đến hội trường. Lần này khó khăn lắm mới gặp được nhau”.
“ Thảo nào”. Dáng vẻ Thừa Ảnh nhìn phảng phất có sự tiếc nuối chân thành, lại như có sự hờn dỗi, quay sang Thẩm Trì oán trách: “ Nói vậy hình như anh có rất nhiều bạn bè mà em không biết”. Thanh âm thật ra không lớn không nhỏ, đảm bảo mọi người nghe được rõ ràng.
Thẩm Trì không khỏi nghiêng đầu nhìn cô, không thể không nhíu mày, bất chợt từ đằng sau vươn một tay ôm lấy eo cô, cười thoải mái: “ Xem ra em đang lên án anh chưa đủ năng lực để làm chồng”.
“ Ừm”. Cơ thể Thừa Ảnh vừa lúc nghiêng về phía trước, tránh né sự đυ.ng chạm không dấu vết, tự mình cầm ấm trà rót thêm vào hai chiếc chén của khách. Khi cô làm việc này tựa như rất tập trung, lộ sự khách khí, ngay cả lông mi cũng hơi rũ xuống, chỉ nhìn chăm chú vào dòng nước ấm áp từ từ rơi vào trong chén.
“ Đôi khi rất không đủ năng lực. Như hôm nay có đồng nghiệp hỏi em, vì sao cho tới bây giờ vẫn chưa từng gặp anh đưa đón em đi làm”.
Lúc nói chuyện cô cũng không ngước mắt lên, trong giọng nói tựa hồ có chút bất mãn nhưng lại càng giống trước mặt người quen liếc mắt đưa tình. Thẩm Trì từ bên cạnh nhìn chăm chú gò má của cô, nhất thời không tiếp lời nhưng trong ánh mắt vui vẻ có chút bí hiểm.
Ngược lại, Phương Thần ngồi đối diện thoải mái hỏi vặn: “ Lúc này, không phải người đàn ông nên lấy lý do bận rộn công việc lập tức chủ động thừa nhận tặng một món quà để vỗ về vợ sao?”. Phương Thần mỉm cười nhìn Thẩm Trì, người sau khi đã thu hồi ánh mắt, vừa cầm chén trà đưa lên môi, vừa không nhanh không chậm cho ra kết luận: “ Có vẻ như Hàn Duệ thường dùng nguyên tắc này. Tôi chưa từng thử, không biết có được hay không, hiệu quả ra sao?”.
“ Không phải tốt nhất”. Phương Thần lắc đầu như lấy làm tiếc: “ Sự sáng tạo và sức tưởng tượng của đàn ông luôn có khiếm khuyết, mà theo đuổi những ý tưởng mới vốn là bản chất của phụ nữ. Cung và cầu không bình đẳng sẽ nảy sinh mâu thuẫn”. Nói xong cô quay đầu, nghiêm túc hỏi người bên cạnh: “ Anh cảm thấy thế nào?”.
Gần như vừa bước vào cửa, Thừa Ảnh liền chú ý tới, trên người người đàn ông họ Hàn dường như có một loại khí chất rất đặc biệt, lạnh lùng nghiêm nghị, không nói nhiều nhưng cảm giác tồn tại rất mãnh liệt, mạnh mẽ đến nỗi khiến người ta không có cách nào xem nhẹ.
Thế nhưng lúc này, cô bỗng thấy anh ta bật cười nhẹ, dùng giọng điệu nửa trêu đùa, nói: “ Sao anh có cảm giác hôm nay là ngày khai mạc Đại hội đồng tố cáo vậy nhỉ. Sớm biết thế hẳn là cho bọn em tự do hoạt động, anh và Thẩm Trì một mình gặp mặt là được rồi”.
Không ngờ Phương Thần lập tức gật đầu: “ Đề nghị này không tệ”. Cô vừa cười vừa cùng Thừa Ảnh trao đổi: “ Chẳng qua hiện giờ tôi đang đói bụng, chờ lát nữa ăn xong, hay là cô theo tôi ra ngoài đi mua sắm?”.
“ Không thành vấn đề”. Có khả năng rời xa người nào đó, Thừa Ảnh đang cầu mà không được.
Vì vậy, kết thúc bữa ăn chính, các cô nghỉ ngơi sơ qua rồi tự động rời đi, để lại hai người đàn ông nhân cơ hội nói chuyện chính sự.
Trong góc phòng xông lên mùi khói thoang thoảng, mang theo mùi hương thần bí không biết tên, lượn lờ xung quanh không gian kín đáo. Thẩm Trì không thích mùi thơm này nhưng mới vừa rồi có thể do Thừa Ảnh ở bên cạnh, phảng phất trên chóp mũi hơn phân nửa là mùi thơm dịu trên người cô, đã thành công phân tán sự chú ý của anh. Cô vừa đi, anh cho người đem toàn bộ bếp hương bưng ra ngoài (1), rồi rút từ trong túi ra bao thuốc lá, chia cho Hàn Duệ một điếu.
Ánh lửa sáng ngời bỗng nhiên nhún nhảy, vừa vặn chiếu lên gương mặt điềm tĩnh, tuấn tú cân xứng. Một tay Hàn Duệ duỗi thoải mái trên chiếc bàn thấp, kẹp điếu thuốc đã châm nhưng không hút, chỉ nhìn anh, nửa đùa nửa thật trêu chọc: “ Không ngờ cậu cũng rất biết quan tâm”.
Thẩm Trì đặt chiếc bật lửa trên bàn, chậm rãi nhả một ngụm khói, ung dung ngước mắt lên hỏi: “ Cậu có ý gì?”.
“ Trước mặt vợ, một điếu thuốc cậu cũng không hút? Tôi nhớ trước kia cậu không như thế. Từ bao giờ bắt đầu biết bận tâm đến cảm nhận của phụ nữ vậy?”.
“ Rốt cục thì tôi cũng có phong độ của một quý ông, không tốt sao?”. Thẩm Trì phản đối cho ý kiến, chỉ cười như không cười hỏi vặn.
“ Được hay không tôi không tính”. Hàn Duệ nhanh chóng thu hồi vẻ mặt trêu đùa, giọng nói nghiêm túc: “ Có một việc, lần này tôi tới là muốn hỏi cậu có hứng thú cùng hợp tác không?”.
“ Nói nghe xem”.
Thẩm Trì vẫn duy trì vẻ mặt thờ ơ như lúc nãy, ánh mắt sau làn khói mỏng nhạt hơi nheo lại, chậm rãi nhả khói. Hàn Duệ im lặng, dùng ngón trỏ thấm nước trong chén trà, viết xuống hai chữ trên mặt bàn màu nâu đậm.
Cửa sổ phòng mở hé, đối diện là vườn sau xanh ngát của nhà hàng, là nơi có không gian đẹp nhất của cả quán. Màn đêm buông xuống, khu vườn an bình yên tĩnh, ngay cả một tiếng côn trùng kêu vang cũng không có.
Vết nước lờ mờ vương trên mặt bàn gỗ hương một lúc sau mới dần dần biến mất. Sau một hồi tĩnh lặng, lông mày Thẩm Trì như chóp núi hơi nhướng lên, phảng phất trầm tư hai giây, hỏi: “ Cậu muốn cùng ai làm vụ này?”.
“ Tôi vẫn luôn muốn làm ăn theo hướng đứng đắn, vụ nào có thể tránh sẽ cố gắng tránh. Chỉ vì tình hình bên Mỹ rất phức tạp. Nơi ở của cha nuôi tôi là một gia tộc lớn, cùng anh em họ hàng, con cháu cộng lại có không ít người. Tuy hiện tại việc làm ăn của gia tộc là do tôi quyết định nhưng điều khó tránh chính là bọn họ có những ý tưởng khác”. Hàn Duệ dừng một chút, nhìn thẳng Thẩm Trì: “ Gần đây tôi được biết, trong bọn họ đã có người lén tham gia cung cấp vũ khí cho quân nổi dậy ở Trung Đông, dùng tiền kiếm được bổ sung thêm thị trường giao dịch ma túy mới. Trong đám người này, không hiếm những nhân vật là nguyên lão của gia tộc. Không chuẩn bị chu đáo sẽ không dễ dàng lay chuyển được họ. Mà về phía Trung Đông, bất luận là Chính phủ hay lực lượng chống Chính phủ, tôi biết cho tới bây giờ cậu vẫn duy trì mối quan hệ hợp tác tốt đẹp, cậu là khách quý của bọn họ. Vì vậy, lần này tôi muốn thông qua cửa ngõ của cậu, hỗ trợ tìm cho ra những người đó. Tôi muốn xem danh sách cụ thể cùng thời gian giao dịch tiếp theo”.
“ À”. Thẩm Trì nghe xong, thản nhiên mỉm cười: “ Nói như vậy thì một số người trong gia tộc của cha nuôi cậu thật ra đang đoạt mối làm ăn trong địa bàn của tôi?”.
Hàn Duệ không phủ định câu nói, anh đưa nửa điếu thuốc đang cháy lên miệng ngậm, vươn tay cầm chén trà lúc nãy thong thả đổ nước trà vào một chiếc thùng gỗ, có lẽ bị khói thuốc xông lên, đôi mắt sắc lạnh không tự chủ hơi nheo lại. Bởi vì ngậm thuốc nói, cho nên thanh âm có hơi mơ hồ, phảng phất sự thờ ơ: “ …Tôi nghe nói dạo này ở Vân Nam cậu gặp phải chuyện khó giải quyết, nếu không ngại, tôi có thể thay cậu nhúng tay xử lý”.
Căn phòng im lặng trong chốc lát.
Ngón tay thon dài đều đặn không nhanh không chậm gõ hai cái lên mép bàn, cuối cùng, Thẩm Trì bình thản cười rộ: “ Đây không được tính là hợp tác giữa chúng ta, chỉ có thể xem như là một cuộc giao dịch”.
“ Đúng vậy, đó là một giao dịch”. Hàn Duệ thẳng thắn: “ Chúng ta theo như nhu cầu, cậu thấy thế nào?”.
“ Tôi vốn chuẩn bị đi Vân Nam. Nhưng bây giờ xem ra, có vẻ như đã có thể tiết kiệm được một chuyến đi rồi”.
“ Vậy trong vòng một tháng, cậu phải có được kết quả vừa ý”.
“ Một tháng…” Thẩm Trì dừng lại suy nghĩ hai giây: “ Tôi không thể đảm bảo với cậu về thời gian”. Trên gương mặt anh tuấn biểu lộ vẻ như tiếc nuối nhưng trong giọng nói đường hoàng nửa phần không có chút áy náy.
Hàn Duệ mỉm cười không để ý: “ Không vội, đã chờ nhiều năm rồi, tôi không nóng lòng chờ thêm chút nữa”.
“ Được”. Thẩm Trì tự mình cấm ấm trà, lần thứ hai rót đầy nước vào chiếc chén đối diện: “ Vậy chúc giao dịch của chúng ta thành công”.
“ Đây không phải là lần đầu tiên nhưng hy vọng là lần cuối cùng”. Hàn Duệ giơ chén trà lên ra hiệu.
“ Thế sự khó liệu, tôi không bao giờ nói điều như vậy”. Trong nụ cười của Thẩm Trì mang theo hương vị bí hiểm, nâng chung trà lên uống một ngụm. Lúc ấy mới vừa dập tắt đầu mẩu thuốc lá vừa nhận chiếc di động đã rung nửa ngày.
Đối phương trong điện thoại báo cáo: “ …Chị Ảnh và Hàn phu nhân đi chợ đêm Đông Thành, bọn em đang theo sát. Hiện tại, hai người hình như đang tìm một quán nướng vỉa hè”.
“ Quán nướng?”. Thẩm Trì hơi cúi đầu nhìn đồng hồ, thuận miệng nói: “ Cứ để mặc bọn họ, các người theo dõi sát là được, đừng để xảy ra sự cố”.
“ Bọn em biết rồi”.
“ Đi đi”. Anh cúp di động, một lần nữa xác nhận lại thời gian. Sau bữa tối cô rời đi mới được một tiếng, sao lại đói bụng nhanh đến thế? Hai năm cô sống chung với anh, sức ăn nhìn qua luôn ít ỏi đến đáng sợ. Cho nên, anh rất ít khi muốn dùng bữa cùng cô. Đối mặt với anh, dáng dấp ăn uống của cô trông như không biết mùi vị, khiến anh cũng không còn cảm giác thèm ăn.
Nghĩ đến điều ấy, anh lại vô thức rút từ trong bao thuốc ra một điếu thuốc, khi châm lửa chỉ nghe thấy Hàn Duệ nói: “ Lúc nào rảnh rỗi đến chỗ tôi, cậu vẫn chưa nhìn thấy con trai tôi”.
“ Con trai?”. Ngọn lửa đã cháy sát tay hơi dừng lại giữa không trung, anh ngẩng đầu lên nói: “ Cậu làm cha khi nào tôi không biết”.
“ Thằng bé chưa được hai tuần tuổi, mang theo không tiện”.
“ Vậy phải chúc mừng cậu một tiếng rồi. Ngày mai trở về, trước tiên cậu giúp tôi mang ít quà cho thằng bé. Hôm nào tôi sẽ đến thăm nó”. Thẩm Trì khẽ cười, động tác thuần thục đóng lại chiếc bật lửa. Đáy mắt bị ánh lửa tắt bất ngờ làm nổi bật sự u tối sâu xa. Anh quay đầu thờ ơ rút hai điếu thuốc, cách một tầng khói trắng mỏng manh yếu ớt, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, vẫn lãnh đạm không thay đổi ánh mắt mờ ảo hiếm thấy.
Cũng trong lúc đó, cuối cùng Thừa Ảnh dẫn Phương Thần đến ngồi ở một quán nướng vỉa hè.
Con đường tắt kết nối tình bạn của phụ nữ thông thường chỉ có hai điều – mua sắm và ăn uống. Phương Thần dùng khăn giấy đem chiếc mặt bàn đã sáng bóng lau lần nữa, lại cùng Thừa Ảnh lấy nước sôi tráng bát đũa rồi mới nghe Thừa Ảnh nói: “ Món nướng ở đây ngon nhất thành phố Hải Vân, cô nhất định phải ăn thử”.
“ Chị rất quen thuộc nơi này phải không?”. Phương Thần hứng thú nhìn ngắm xung quanh. Rõ ràng màn đêm vừa mới buông xuống nhưng việc buôn bán của cửa hàng rất tốt, mấy chiếc bàn ở cửa đã kín chỗ. Bốn phía đèn đuốc sáng trưng, mấy nhân viên phục vụ đang đẩy chiếc xe hòm (2) đi tới bàn bia.
Thừa Ảnh bày lần lượt những chiếc đĩa đựng đồ ăn nóng hổi, nói: “ Tôi vừa mới tới Hải Vân thôi”.
“ Chị không phải người địa phương à?”.
“ Không phải”.
“ Như vậy, chị và Thẩm Trì…?”.
“ Trước khi đến Hải Vân tôi mới biết anh ấy”. Dường như đoán được ý tứ của Phương Thần, Thừa Ảnh hơi dừng lại rồi nói tiếp: “ Nhưng ban đầu tôi định cư ở đây, bởi vì lý do công việc, tôi và anh ấy không có quan hệ gì”.
“ Thì ra là thế”. Phương Thần đáp: “ Em nghe Thẩm Trì nói chị là bác sĩ”.
“ Đúng vậy”.
Phương Thần mở chai bia, rót ra hai chén nhỏ, cười nói: “ Một công việc rất tốt. Và em ngưỡng mộ chị”.
“ Ngưỡng mộ vì điều gì?”. Thừa Ảnh hơi cong khóe miệng, chờ đợi câu tiếp theo, tâm trạng nhìn không tệ.
“ Ngưỡng mộ vì cứu người”.
Tiếng ly thủy tinh đυ.ng nhau trong trẻo khiến Thừa Ảnh hơi ngẩn ngơ. Cô uống rượu xong mới ma xui quỷ khiến nhớ lại: “ Việc cứu người này, Thẩm Trì lần đầu tiên biết nghề nghiệp của tôi, hình như cũng đánh giá như vậy”.
“ Thật không?”. Phương Thần không bỏ lỡ, vừa ăn vừa tò mò hỏi: “ Hai người biết nhau như thế nào?”.
“ Ở Đài Bắc, khi tôi biết anh ấy, tôi còn đang học phổ thông…”.
Thật khó hiểu, đối với một người bạn nữ được coi là xa lạ, cô ngược lại có thể thản nhiên kể chuyện của mình và Thẩm Trì. Những kỷ niệm đã lâu phủ đầy bụi bặm, ngày thường bị khóa chặt ở nơi sâu thẳm trong tâm trí, cô không thể và cũng không muốn đả động đến nó. Thế nhưng đêm nay, ngồi ven đường với những tiếng động ầm ĩ huyên náo, cô mới nhận ra trí nhớ của mình vốn dĩ vẫn tốt như vậy.
Rõ ràng đã xa cách từ lâu mà cô vẫn nhớ tất cả. Ngày hôm sau thức dậy, mưa liên tục mấy ngày cuối cùng cũng đã dừng. Bên ngoài rèm cửa sổ, ánh nắng vàng rực rỡ một mảnh đến chói mắt. Cô lái xe ra ngoài, mới đi khỏi chừng mười mét thì thấy một chiếc xe khác vừa đến. Trần Nam ngồi trong xe, bên cạnh là bác sĩ gia đình tới đóng lại vết thương cho Thẩm Trì.
Suốt cả sáng, trong lúc bác sĩ bận bịu ở Trầm gia thì Thừa Ảnh đang dỗ dành một đứa trẻ nằm lên giường để kiểm tra cơ thể.
“ Đến đây nào, nằm xong lát nữa cô sẽ đi mua kẹo cho cháu”.
“ Đau…”. Gương mặt cậu bé sáu tuổi lộ vẻ đau đớn, từ lúc bắt đầu bước vào cửa đã không ngừng kêu đau lưng. Sau khi nhanh chóng hoàn thành việc kiểm tra thông thường, Thừa Ảnh đề nghị phụ huynh đưa cậu bé đi chiếu chụp trước. Nhìn mẹ cậu bé bối rối, mắt ửng đỏ, ôm chặt lấy con trai: “ Hôm qua nó kêu đau lưng. Tôi tưởng nó mượn cớ không muốn đi học đàn, còn mắng nó một trận. Bác sĩ, rốt cuộc cô kiểm tra có vấn đề gì không ạ? Tại sao cháu nó đau đến nỗi cả đêm không ngủ được vậy?”.
Cậu bé nằm trên vai mẹ, gương mặt nhỏ nhắn phờ phạc tái nhợt. Thừa Ảnh kê đơn xong đưa cho người mẹ, dịu dàng an ủi: “ Chị không phải vội, xem phim chụp X quang trước rồi sẽ xử lý”. Trước khi bọn họ rời đi, cô nhẹ nhàng nhéo nhéo cánh tay bé xíu của cậu bé, kín đáo đưa cho cậu nhóc một chiếc kẹo que, cười nói: “ Cháu đúng là một nam tử hán nhỏ bé kiên cường, đây là phần thưởng của cô tặng cháu”.
Thế nhưng phim chụp X quang hiện ra, kết quả không được lý tưởng, thậm chí còn khiến Thừa Ảnh kinh ngạc. Ven cột sống của cậu bé sáu tuổi có một bóng mờ hết sức rõ ràng. Người mẹ khóc nước mắt rơi như mưa, làm cậu bé liên tục kéo áo mẹ nó, ngơ ngác, dường như bị hù dọa đến quên cả đau.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn lộ vẻ lúng túng, trong lòng Thừa Ảnh hơi nhói lên, nhanh chóng thu xếp bọn họ đi kiểm tra và chiếu tia thêm một lần nữa.
Sáng sớm gặp chuyện như vậy, bệnh nhân lại nhỏ tuổi, khó tránh làm cho tâm trạng của cô có chút chấn động. Mãi cho đến khi trời chạng vạng rời khỏi bệnh viện, cô vẫn nhớ tới kết quả kiểm tra của cậu bé ấy.
Năm đó cô còn đang học Đại học Y, thầy hướng dẫn của cô là một người có quyền uy, tiếng tăm lừng lẫy trong nước về giải phẫu thần kinh, từng có lần giảng dạy công khai, thầy nói rằng: “ Bác sĩ phải có lòng nhân ái nhưng sự nhân từ này tuyệt đối không được làm ảnh hưởng đến suy nghĩ và tâm trạng của các em…Vào thời khắc quan trọng phải nhớ kỹ, đối mặt với bệnh nhân, các em là một bác sĩ! Chỉ là bác sĩ mà thôi! Thời điểm các em dùng năng lực chuyên môn đi cứu người, đồng cảm, bi thương, bất luận là tâm trạng gì đi nữa đều dư thừa, thậm chí là cản trở. Trong tay các em cầm dao phẫu thuật, trước hết chúng ta phải cắt bỏ, đó là…những điều dư thừa ấy”.
…
Sau nhiều năm, ký ức của cô vẫn lặp đi lặp lại những câu nói này nhưng không có cách nào dựa theo một trăm phần trăm lời dạy bảo của thầy hướng dẫn để làm bác sĩ. Cô có một đôi tay vững vàng nhưng trái tim thì vẫn không làm được.
Đến mức cô thường nghĩ, quả thật nếu có thể dùng dao giải phẫu cắt đứt thứ tình cảm dư thừa, phải chăng giờ đây cô và Thẩm Trì đã sớm thoát khỏi dây dưa? Hơn nữa, dao giải phẫu sắc bén như vậy, chỉ cần đủ chính xác nhanh gọn sẽ không cảm thấy quá đau.
Xe đến đón cô đỗ ở bãi xe ngầm của bệnh viện, lúc nhìn thấy cô tan sở từ thang máy đi ra, đèn xe vụt sáng hai cái, lập tức từ chỗ đậu lái ra. Đúng lúc có một đồng nghiệp quen biết nhìn thấy, kéo bạn trai mình, vừa tiến đến chào vừa hỏi: “ Bác sĩ Yến, chồng chị à?”.
Thừa Ảnh cười cười: “ Không phải, chỉ là một người bạn thôi”.
“ Ồ, nghe nói chồng chị làm ăn lớn, chắc là khá bận rộn phải không? Em chưa từng thấy anh ấy đưa đón chị đi làm”.
Mang theo tin đồn lên bàn phẫu thuật phải chăng so với sự thông cảm còn nguy hiểm hơn?
Tâm trạng của Thừa Ảnh vẫn tốt, nụ cười hoàn mỹ giống như nhân vật nữ chính trong quảng cáo kem đánh răng: “ Anh ấy thường xuyên đi công tác, quả thực không được rảnh rỗi. Kỹ thuật lái xe của tôi cũng không tệ lắm. Hơn nữa một người đi làm, thời gian tương đối tự do hơn”.
Xe chạy chậm tới trước mặt Thừa Ảnh, cô quay sang đồng nghiệp hơi vẫy tay: “ Tôi còn hẹn bạn đi ăn cơm, lúc nào rảnh rỗi nói chuyện tiếp nhé”.
Người đồng nghiệp tò mò mở mắt nhìn vào trong xe, tiếc là tấm kính được chế tạo đặc biệt, căn bản từ bên ngoài không nhìn thấy hình dạng bên trong.
Thừa Ảnh lên xe, dường như có vẻ mệt mỏi, ngay cả giọng nói cũng thấp vài độ, hỏi: “ Đi đâu?”.
Tài xế báo tên nhà hàng, cô liền không nói thêm gì nữa.
Nơi ăn cơm là một nhà hàng tư nhân của Nhật, có tổng cộng bảy tám phòng nhỏ, không có phòng khách, ông chủ thường chỉ chiêu đãi khách quen.
Hành lang chật hẹp vòng vèo. Hai bên lối đi nhỏ cách mười mét lại treo một chiếc đèn l*иg đỏ kiểu Nhật. Dọc đường đi, thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, trầm thấp êm tai, nhất thời không tìm ra đâu là ngọn nguồn.
Nhân viên phục vụ mặc bộ ki mô nô tinh xảo thanh lịch, hơi cúi người, thay Thừa Ảnh kéo chiếc cửa hộp. Thẩm Trì đã đến, cùng ngồi đối diện với anh là một đôi nam nữ trẻ tuổi xa lạ.
Ánh mắt cô nhìn thoáng qua, chỉ thấy tư thế ngồi của anh không hề khác thường, nét mặt dường như rất thoải mái, xem ra đều là công lao của bác sĩ. Anh mạnh mẽ như vậy, làm cho bản thân nhanh chóng có chuyển biến tốt, khiến cô thấy hứng thú đối với thân phận của những vị khách tối nay. Có thể để cho Thẩm Trì nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, gắng gượng chống đỡ đi gặp mặt, lai lịch và mục đích tới phỏng chừng sẽ không đơn giản.
Tâm tư lặng lẽ xoay vòng, cô đi tới ngồi xuống bên cạnh Thẩm Trì.
“ Hàn Duệ, Phương Thần”. Thẩm Trì khẽ mỉm cười giới thiệu: “ Vợ tôi, Yến Thừa Ảnh”.
“ Xin chào”. Cô gái đối diện mặc chiếc váy liền bằng lụa tơ tằm màu xanh ngọc, lựa chọn màu sắc như vậy làm tôn thêm nước da trắng như tuyết, lộ rõ đôi mắt sáng ngời.
Thừa Ảnh nhìn cô gái cười khách sáo: “ Rất vui được biết cô”.
“ Bọn họ mới đi nghỉ ở nước ngoài về. Hôm qua quá cảnh tại Hồng Kong, điểm đến tạm thời đổi thành Hải Vân”. Thẩm Trì hơi xoay hông, hiếm khi nói được với cô cả một đoạn dài: “ Anh và Hàn Duệ biết nhau lâu rồi, mấy năm gần đây ai cũng bận việc riêng nên không có cơ hội gặp mặt. Ngay cả khi cậu ấy kết hôn, anh cũng không có thời gian để đến hội trường. Lần này khó khăn lắm mới gặp được nhau”.
“ Thảo nào”. Dáng vẻ Thừa Ảnh nhìn phảng phất có sự tiếc nuối chân thành, lại như có sự hờn dỗi, quay sang Thẩm Trì oán trách: “ Nói vậy hình như anh có rất nhiều bạn bè mà em không biết”. Thanh âm thật ra không lớn không nhỏ, đảm bảo mọi người nghe được rõ ràng.
Thẩm Trì không khỏi nghiêng đầu nhìn cô, không thể không nhíu mày, bất chợt từ đằng sau vươn một tay ôm lấy eo cô, cười thoải mái: “ Xem ra em đang lên án anh chưa đủ năng lực để làm chồng”.
“ Ừm”. Cơ thể Thừa Ảnh vừa lúc nghiêng về phía trước, tránh né sự đυ.ng chạm không dấu vết, tự mình cầm ấm trà rót thêm vào hai chiếc chén của khách. Khi cô làm việc này tựa như rất tập trung, lộ sự khách khí, ngay cả lông mi cũng hơi rũ xuống, chỉ nhìn chăm chú vào dòng nước ấm áp từ từ rơi vào trong chén.
“ Đôi khi rất không đủ năng lực. Như hôm nay có đồng nghiệp hỏi em, vì sao cho tới bây giờ vẫn chưa từng gặp anh đưa đón em đi làm”.
Lúc nói chuyện cô cũng không ngước mắt lên, trong giọng nói tựa hồ có chút bất mãn nhưng lại càng giống trước mặt người quen liếc mắt đưa tình. Thẩm Trì từ bên cạnh nhìn chăm chú gò má của cô, nhất thời không tiếp lời nhưng trong ánh mắt vui vẻ có chút bí hiểm.
Ngược lại, Phương Thần ngồi đối diện thoải mái hỏi vặn: “ Lúc này, không phải người đàn ông nên lấy lý do bận rộn công việc lập tức chủ động thừa nhận tặng một món quà để vỗ về vợ sao?”. Phương Thần mỉm cười nhìn Thẩm Trì, người sau khi đã thu hồi ánh mắt, vừa cầm chén trà đưa lên môi, vừa không nhanh không chậm cho ra kết luận: “ Có vẻ như Hàn Duệ thường dùng nguyên tắc này. Tôi chưa từng thử, không biết có được hay không, hiệu quả ra sao?”.
“ Không phải tốt nhất”. Phương Thần lắc đầu như lấy làm tiếc: “ Sự sáng tạo và sức tưởng tượng của đàn ông luôn có khiếm khuyết, mà theo đuổi những ý tưởng mới vốn là bản chất của phụ nữ. Cung và cầu không bình đẳng sẽ nảy sinh mâu thuẫn”. Nói xong cô quay đầu, nghiêm túc hỏi người bên cạnh: “ Anh cảm thấy thế nào?”.
Gần như vừa bước vào cửa, Thừa Ảnh liền chú ý tới, trên người người đàn ông họ Hàn dường như có một loại khí chất rất đặc biệt, lạnh lùng nghiêm nghị, không nói nhiều nhưng cảm giác tồn tại rất mãnh liệt, mạnh mẽ đến nỗi khiến người ta không có cách nào xem nhẹ.
Thế nhưng lúc này, cô bỗng thấy anh ta bật cười nhẹ, dùng giọng điệu nửa trêu đùa, nói: “ Sao anh có cảm giác hôm nay là ngày khai mạc Đại hội đồng tố cáo vậy nhỉ. Sớm biết thế hẳn là cho bọn em tự do hoạt động, anh và Thẩm Trì một mình gặp mặt là được rồi”.
Không ngờ Phương Thần lập tức gật đầu: “ Đề nghị này không tệ”. Cô vừa cười vừa cùng Thừa Ảnh trao đổi: “ Chẳng qua hiện giờ tôi đang đói bụng, chờ lát nữa ăn xong, hay là cô theo tôi ra ngoài đi mua sắm?”.
“ Không thành vấn đề”. Có khả năng rời xa người nào đó, Thừa Ảnh đang cầu mà không được.
Vì vậy, kết thúc bữa ăn chính, các cô nghỉ ngơi sơ qua rồi tự động rời đi, để lại hai người đàn ông nhân cơ hội nói chuyện chính sự.
Trong góc phòng xông lên mùi khói thoang thoảng, mang theo mùi hương thần bí không biết tên, lượn lờ xung quanh không gian kín đáo. Thẩm Trì không thích mùi thơm này nhưng mới vừa rồi có thể do Thừa Ảnh ở bên cạnh, phảng phất trên chóp mũi hơn phân nửa là mùi thơm dịu trên người cô, đã thành công phân tán sự chú ý của anh.