Cổ Vương

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Converter: meoconlunar Editor: Thùy Anh Sở Tuyền vạn lần không hề nghĩ tới, chính mình cư nhiên một lần nữa lại gặp phải nam nhân này… Hơn nữa, mỗi lần gặp lại, nàng đều bị hắn bắt gặp bộ dáng lúc đan …
Xem Thêm

Chương 1
“Cứu tôi….”

Tiếng kêu cứu vang vọng một cách thê thảm ở sơn cốc đến bất lực…

Trên triền núi, một vị thiếu nữ thôn dã gương mặt tái xanh vội vàng chạy trốn, dung nhan tú lệ sợ hãi đến tái nhợt, thỉnh thoảng nàng lại hoảng sợ quay đầu, đuổi theo phía sau là một gã to lớn, đang vươn bàn tay to muốn bắt lấy nàng. Đó chính là nguyên nhân làm nàng sợ hãi chạy trốn trối chết!

Chạy mau! Chạy mau!!!

Nếu rơi vào tay bọn họ, kết cục sẽ vô cùng thảm, nàng chắc chắn sẽ bị bọn chúng gian da^ʍ!

Mặc kệ da thịt bị nhánh cây quất mạnh vào người, bất chấp bụi gai đâm chảy máu mắt cá chân, bởi vì tất cả những điều này nếu so ra đều kém với đám nam tử đang nhe nanh dữ tợn đuổi theo phía sau, nàng đang thật sự sợ hãi…

Sức của nàng làm sao có thể chạy bằng đám nam nhân vô lại đang gắt gao đuổi theo ở phía sau? Hiện tại nàng đã bị bọn chúng đuổi kịp, ba gã nam nhân đang nham nhở cười, bao vây quanh nàng…

“Không… cầu xin các người…” Nàng thiếu nữ sợ hãi cầu khẩn, nước mắt sớm đã thấm ướt hai gò má.

Bọn chúng nhìn chằm chằm vào người cô gái đáng thương kia, đánh giá dáng người yểu điệu mềm mại của nàng, liếʍ môi, cười dâʍ đãиɠ đến đáng sợ, thanh âm nữ nhân cầu xin càng kí©h thí©ɧ cơ thể thú tính nguyên thuỷ dã man nhất của bọn họ.

“Ha ha ha…”

Một tên tham lam ánh mắt, kɧoáı ©ảʍ hưởng thụ khi thấy con mồi bị bức đến đường cùng, hắn lúc này đây đang thèm nhỏ dãi thân thể xinh đẹp của nàng, dáng người của nàng quả thật khiến cho nam nhân huyết mạch sôi trào khó mà nhịn được.

“Tiểu mỹ nhân, đừng sợ, đại gia ta sẽ không làm cho nàng đau đâu.”

Một gã vươn tay khẩn cấp muốn giật ra áo của nàng, làm nàng sợ hãi hét lên một tiếng.

“Không…”

Nhưng tay vẫn chưa chạm được đến vạt áo của nàng, hắn đã bị một tên khác hung hăng kéo lại.

“Cút qua một bên, ta trước.”

Gã bị đẩy như trái banh, té xuống mặt đất, lúc này đang chật vật đứng lên, hướng về phía đồng bọn, không phục mắng: “Dựa vào cái gì mà ngươi hưởng thụ trước? Ta trước mới đúng!”

“Sao? Ngươi dám tranh giành với ta ư?”

“Người là do ta phát hiện trước, đương nhiên ta trước!”

Ba gã da^ʍ tặc vội vàng tranh nhau, đem chính quần của mình vội vàng thoát ra, đồng thời không ngừng cải vã lẫn nhau, bọn chúng đều tranh nhau, đòi làm kẻ đầu tiên ăn tươi nàng, nhìn bọn chúng tranh giành thực giống như dã thú, vì muốn đoạt thịt tươi mà cắn xé lẫn nhau, miệng không ngừng phẫn nộ hô rống…

Nàng sợ tới mức tứ chi đều run lên cầm cập…

Ôi ôi ôi!!! Có ai cứu nàng không, bây giờ nàng thật sợ hãi a!!!

Hình như ông trời đã đáp ứng lời kêu cứu của nàng, bởi vì trong một lùm cỏ dại ở gần đó, một cô gái vô thanh vô tức vươn bàn tay tinh tế, trắng nõn như ngọc che lại cái miệng nhỏ đang run rẩy của nàng, nhanh nhẹn, gọn gàng đem nàng kéo vào trong bụi cỏ mà không hề kinh động đến ba gã nam tử thú tính kia…

Đôi mắt to hoảng sợ kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào một đôi mắt xinh đẹp khác toát lên vẻ thông minh tinh quái, cô gái khẽ hướng nàng nháy mắt mấy cái, ý bảo nàng đừng lên tiếng. Thiếu nữ thôn dã hiểu ý, vội vàng gật đầu, bàn tay đang che miệng của nàng chậm rãi buông ra…

Ba tên nam nhân “cầm thú” kia vẫn đang kịch liệt khắc khẩu nhau, tranh giành xem ai mới có tư cách hưởng thụ mỹ nhân đầu tiên…

Ầm ỹ như vậy cũng không có biện pháp, cho nên có người hảo tâm đề nghị: “Đánh nhau đi, ai thắng thì là người đầu tiên, như vậy không phải tốt hơn sao?”

Tiếng ồn ào chợt đình chỉ, hiện trường nháy mắt yên tĩnh đến đáng sợ, ba kẻ kia lập tức ngây người, nhất trí quay mặt lại trừng mắt cái kẻ bên cạnh nãy giờ đang đứng ở ngoài xem bọn chúng cãi nhau.

Đó là một vị cô nương, tuổi chừng mười sáu, mười bảy, khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm, hiện đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá ở gần đó…

Nàng trên đầu đội một chiếc khăn bằng vải bông, thân mình áo giao lĩnh, kết hợp cùng với chiếc váy bằng bố nhuộm vải hoa, trên cổ nàng còn đeo một vòng hoa, cổ tay cũng lúc lắc chiếc vòng nhỏ xinh xắn, nàng thoạt nhìn giống hệt một vị tiên nữ xinh đẹp, ngũ quan sắc sảo, môi đỏ mọng như ngọc, đôi mắt to đen láy hiện lên vẻ thông minh tinh nghịch đang tự phi tự tiếu nhìn bọn họ cãi nhau…

Liếc thấy một vị cô nương tuyệt sắc như thế, ba người không hẹn mà cùng đồng lòng trừng mắt nhìn, cô gái lúc nãy giờ không thấy đâu, nhưng tự nhiên “hàng cao cấp” ở đâu lại hiện ra như vậy???

Nàng nhàn nhã ăn quả dại, giống như đang nhìn bọn họ diễn hài, thấy bọn họ tự nhiên bất động liền mở miệng nói: “Các ngươi sao lại không đánh nữa vậy? Tiếp tục đi, cứ tự nhiên, đừng ngại, cứ coi như ta không có ở đây là được rồi!”

Đừng ngại, cứ tiếp tục, coi như không có nàng ở đây??? Aiii nha…nàng ta bị bệnh hả???

Trước mắt là một thiếu nữ của Miêu tộc, tới bây giờ, bọn hắn còn chưa có hưởng qua a, nàng so với cô gái thôn dã kia thập phần xinh đẹp hơn, càng làm cho bọn hắn thèm nhỏ dãi, làm sao còn tâm trí đâu mà đi cãi nhau nữa…

Ba người chậm rãi xoay người, nhìn nàng cười một cách dâʍ đãиɠ, xoa xoa tay, rất ăn ý bao vây nàng ba hướng…

Nàng mở to hai mắt, thay phiên nhìn bọn họ vẻ mặt không có hảo ý, tò mò hỏi: “Các ngươi định làm gì vậy???”!

Ba kẻ kia nhìn nhau, cùng hắc hắc cười…

“Chúng ta muốn làm gì? Mỹ nhân còn phải hỏi sao?” Đôi mắt da^ʍ tà nhìn chòng chọc người của nàng như muốn giật bỏ xiêm y…

Thiếu nữ thản nhiên hỏi: “Các ngươi muốn gian da^ʍ ta hả?”

Ba tên da^ʍ tặc bật cười to, trong đó bỗng có một người ra lệnh: “Lên!”

Lập tức, ba con sói khát máu cùng phi lên phía trước… …

Ở phía rừng cây vào lúc giữa trưa, từng cơn gió nhẹ mang theo tia nắng mặt trời thổi qua các tán cây…

Một gã nam tử đang nằm chễnh chệ trên thân cây, hắn mặc một thân hôi sam cùng thúc khố chân mang đôi giày đen, mái tóc dài đến đai lưng buộc lại về phía sau, đôi tay gác phía sau đầu, lẳng lặng nhắm mắt dưỡng thần…

Đột nhiên, xa xa truyền đến tiếng kêu cứu phá vỡ không gian yên tĩnh…

Hai mắt đột nhiên mở to, bắn ra một ánh nhìn sắc bén, nam tử cũng đồng thời đứng dậy, bàn tay lướt đến chuôi đao màu đen bên hông, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về hướng phát ra tiếng kêu cứu…

Chỉ chốc lát sau, hắn nhíu mày, quang cảnh hắn đang được chứng kiến quả thật là… có một không hai nha!!!

Trên con đường mòn, một nàng thiếu nữ xinh đẹp đang vui vẻ chạy tới, nàng cước bộ nhẹ nhàng, thân thủ gọn ghẽ, gương mặt thể hiện một niềm vui sướиɠ thích thú, nhưng cái miệng nhỏ thì lại cứ không ngừng kêu lớn:

“Cứu mạng a ~~ có ai không, cứu mạng ~~???”

Cô gái thê lương kêu cứu, nhưng hành động của nàng thì quả thật trái ngược với lời nói…

Nàng dừng lại, quay đầu, hưng phấn đứng chờ một chút cho mấy gã nam tử phía sau kia đuổi đến, mà ba gã nam tử kia thì thở hổn hển như trâu mà chạy theo sau…

Vừa thấy chúng chạy đến, nàng lại tiếp tục như chú chim sâu nhỏ, chân mạn khai cước bộ, vừa chạy vừa kêu cứu…

Nàng vừa chạy vừa nhún nhảy, chiếc vòng hoa trên cổ lúc lắc đong đưa, làn váy đẹp nhẹ nhàng phe phẩy tung bay trong gió… ^

“Cứu mạng a~~~…”

“Ha…ha… hộc… đại… mỹ nhân…hộc… đây là nơi hoang sơn dã lĩnh, nàng cho dù kêu nát cổ họng cũng không ai tới cứu nàng đâu!”

“Ai da ~~ ta sợ nha ~~ cầu xin các ngươi tha ta đi ~~!”

“Đừng trốn… mỹ nhân…!”

“A~~ ai cứu ta với ~~.”

Có loại chuyện như thế này xảy ra ư???

Sa Vô Kỵ nhìn chằm chằm bóng dáng của cô gái, mày rậm nhíu chặt…

Thoạt nhìn nàng chỉ là một nữ nhi yếu đuối, nhưng trên thực tế, nàng tay chân nhanh nhẹn, nhẹ nhàng, miệng kêu cứu nghe thật đáng thương, nhưng biểu hiện trên mặt là vô cùng sung sướиɠ…

Lúc đứng chờ ba gã kia đuổi theo, nàng còn nhàn nhã thuận đường hái trái cây, lấy tay chà chà, đưa vào miệng cắn một cái rất ư là hưởng thụ, hơn nữa miệng cũng không quên kêu lên: “Đừng đuổi a, ta rất sợ đó ~~”

Sợ???

Hai chân bắt chéo ngồi ăn trái cây, chép miệng chờ ba gã kia thở hổn hển như trâu đuổi theo, nàng toàn thân cao thấp làm gì có cái từ “sợ” chứ???

Sở Tuyền một bên ăn quả dại, một bên liên tục kêu “cứu mạng”, đôi mắt thì không ngừng tìm kiếm, đánh giá hương vị trái cây, tìm kiếm trái nào ngọt mà ăn…

Chỗ nào có trái ngon thì y như rằng đôi mắt đẹp mở to lấp lánh như ánh sao…

Bóng hình xinh đẹp hướng đến tàng cây, đôi tay ngọc hái xuống quả dại chín mọng, bỗng dưng bắt gặp một con ngươi đen sâu thẳm, gương mặt tươi cười trong phút chốc cứng đờ…

Nam nhân đang ngồi trên cây cũng sửng sốt, không dự đoán được sẽ bị nàng nhìn thấy, đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ, cả hai đều cùng bất động…

Sở Tuyền hoàn toàn không nghĩ đến là trên cây có người, nhất thời mắt choáng váng…

Nàng đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại nghi hoặc, đôi mắt dâng lên một chút ảo não…

Người này rảnh lắm sao, không có việc gì làm leo lên cây làm chi chứ???

Hắn nhìn nàng bao lâu rồi???

Nãy giờ nàng quậy phá, chẳng lẽ đã bị hắn nhìn thấy hết rồi ư???

Haizzz, nàng thừa nhận, bởi vì nàng là đang vô cùng nhàm chán, trong núi chẳng có việc gì để chơi, cho nên khi vô tình thấy ba gã ác tặc đang ý đồ không hay với cô gái thôn nữ kia, nàng mới thuận đường vừa cứu người vừa đùa giỡn… hơ hơ…

Đang chơi rất hứng thú nha, ấy thế mà lại bị người ta nhìn thấy… thật mất hứng à…

Đáng giận quá mà! Hắn làm quái gì nhìn nàng chằm chằm thế chứ???

Sở Tuyền bực mình, không thèm chơi nữa… hứ!!!

“A ha!!!”

Ba gã nam tặc nhảy ra, đem nàng bao vây lấy…

“Đại mỹ nhân, cuối cùng bọn ta đã đuổi kịp, xem nàng chạy đâu cho thoát!”

Ba gã kia thở hồng hộc như trâu, đắc ý nói, rốt cục đã đuổi kịp con mồi, bọn chúng cũng không hề suy nghĩ sâu xa rằng, nãy giờ bọn chúng bị bỏ xa hơn cả nửa ngọn núi, cũng ngu ngốc đến mức không phát hiện ra rằng, nàng thiếu nữ “con mồi” trên mặt không hề biểu hiện một tia sợ hãi e ngại, chỉ có sự hứng thú thì đã biến mất…

Khi bọn chúng cả ba đồng loạt xông đến, nàng dễ dàng phi người né tránh, còn tiện tay tặng cho bọn hắn một ít “lễ vật”… hơ hơ.

Nàng kéo bên hông rút ra một chiếc roi da, công phu sử dụng roi rất điêu luyện, thoạt nhìn roi y hệt như một linh xà xuất động, chuẩn xác nhắm thẳng hướng vào ba tên sơn tặc, trong nháy mắt, ba đại nam nhân tráng kiện lập tức té ngã lăn ra trên mặt đất…

Nàng hừ lạnh một tiếng, đem roi thu về, cất trở ngược vào dây đai bên hông, quay đầu bước đi…

Đi được chừng vài bước, nàng đột nhiên dừng lại như vừa nhớ ra cái gì đó, quay đầu, hướng nam nhân đang ngồi trên cây mà đi đến…

Đôi mắt của nàng… nhìn thẳng vào hắn…

Sa Vô Kỵ vẫn từ trên cao nhìn nàng, tay không hề rời khỏi thanh đao bên hông, bởi vì hắn mơ hồ ngửi được một tia hơi thở lai giả bất thiện của nàng…

Nàng muốn làm gì???

Công kích hắn ư???

Hay là khıêυ khí©h hắn???

Hắn đang nghĩ đến đủ loại khả năng. Bất luận nàng muốn làm gì, hắn đều đã hoàn toàn chuẩn bị tinh thần đề phòng, chỉ cần nàng có hành vi khıêυ khí©h, hắn sẽ tuỳ cơ ứng biến…

Nàng đột nhiên nhìn hắn, lè lưỡi, làm ra một cái mặt quỷ… một cái mặt quỷ thật to, hướng hắn thị uy…

Vô Kỵ ngẩn người!!!

Sau đó, nàng quay người bỏ đi mất dạng…

“……” Một cảm giác không nói nên lời nổi lên làm cho mày rậm của hắn không tự chủ nhíu lại…

Hắn như thế nào có thể đoán được, nàng cư nhiên quay lại chỉ là để… hướng hắn làm cái mặt quỷ??? Ặc…!!!

Tại biên giới của hai tộc Hán và Miêu, long xà sống hỗn tạp nơi này… (ý nói nơi phức tạp, tập hợp những thành phần bất hảo… )

Sa Vô Kỵ tay nắm yên con ngựa, thong thả nhàn nhã tiến lên phía trước. Hắn đội lạp mạo, áo choàng đen bao quanh thân mình, gương mặt lạnh lùng khuất sau vành nón, bước đi hững hờ về phía trước, chiến mã bên cạnh cũng đạp vó ngựa, ôn thuần bước theo sau chủ nhân…

Từ khi tiến vào thành trấn này, tiếng ồn ào chèo kéo không ngừng tràn vào bên tai, nhưng hắn vẫn thuỷ chung trầm mặc, đối với những điều đang xảy ra quanh mình, hắn vẫn giả vờ như không hề hay biết, cho dù những người bên cạnh có đánh nhau, hay bị nhân truy đuổi chém gϊếŧ, hắn cũng coi như không hề thấy. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa, là tất cả sự việc đều thoát được mắt hắn…

Tên móc túi trộm mất tiền của ai, kẻ tức giận ai oán, người suy nghĩ cân tính, tất cả đều lọt vào trong mắt, nghe vào trong tai, nhưng hắn vẫn một mực bảo trì trầm mặc, lạnh lùng như gió lạnh phương bắc.

Hắn dửng dưng, mang tâm tình của một lữ khách qua đường, đôi mắt thờ ơ thuỷ chung không hề thay đổi, đột nhiên một âm thanh quen thuộc truyền đến trong tai…

“Oa… ~~số phận của tiểu nữ thật đáng thương a…~~!”

Đôi chân bỗng nhiên dừng lại…

Vành nón chậm rãi nâng lên, con ngươi đen hướng một bên nhìn lại, trước mặt hắn là một gương mặt đẫm lệ, đang quỵ luỵ đến thật đáng thương…

“Hu hu hu ~~ các vị đại gia, xin rủ lòng mà dừng bước…~~”

Nàng thiếu nữ một thân hán phục, quần áo mộc mạc, mái tóc có chút hỗn độn, gương mặt không hề thoa son phấn nhưng cũng không che giấu được dung nhan diễm lệ trời sinh của nàng, ánh mắt của mọi người lập tức bị nàng thu hút…

Nơi này đôi khi có những người phương bắc gặp hoạn nạn mà chạy đến ăn xin khóc than, nhưng bình thường không có ai quan tâm thương hại đến, bởi vì những trường hợp đó sớm đã thành quen mắt, không thể trách được bọn họ, những người hoạn nạn thật sự đáng thương, nhưng nếu so cùng với những người khác thì mức độ đáng thương có đáng gì, mọi người đành nhắm mắt làm ngơ, vờ như không thấy, ai cũng phải lo cho chính mình, còn đâu hơi sức để quản đến người khác.

Nhưng vị cô nương xinh đẹp này, lại thành công trong việc khiến cho mọi người tụ tập lại, ai cũng tò mò không biết vì sao mà nàng lại khóc lóc thê thảm đến dường ấy, có người quan tâm tiến lên hỏi.

“Cô nương, sao lại khóc đến độ thương tâm như thế?”

Sở Tuyền nước mắt nước mũi đầy mặt, một bên khóc, một bên chỉ vào người chết đang được quấn trong chiếc chiếu bên cạnh.

“Đại gia, thụ thân tiểu nữ qua đời sớm, mẫu thân thì đang lâm trọng bệnh, ở nhà còn tiểu đệ và tiểu muội tuổi còn nhỏ, cầu xin vị đại gia nào hảo tâm, giúp cho tiểu nữ mai táng phụ thân, tiểu nữ xin nguyện cả đời hầu hạ báo đáp!”

“Cô nương, ý cô là muốn bán mình mai tang cha?”

Gương mặt xinh đẹp gật nhẹ: “Đúng vậy!”

Nghe nàng nói xong, rất nhiều ánh mắt đột nhiên sáng ngời, ngoài miệng thì ca ngợi nàng hiếu thảo, nhưng ánh mắt thì lại chú ý đến dáng người cùng với gương mặt xinh đẹp của nàng.

Nếu như hôm nay khóc than chỉ là một nữ tử hiếu thảo bình thường, cho dù nàng có khóc đến chết đi sống lại, mọi người cũng làm ngơ như không thấy. Nơi này cách kinh thành vô cùng xa xôi, mạng người đáng giá là bao, cho dù có người chết, thì mạng sống so với con kiến có khác là bao?

Nhưng bất quá, cô nương đang khóc than nơi đây thập phần xinh đẹp, không giống với thường ngày…

Sa Vô Kỵ liếc mắt một cái liền nhận ra chính là nàng, vị cô nương hắn đã gặp trên núi, cho dù nàng đã thay đổi, nhưng cũng không trốn được đôi mắt của hắn.

Nhìn chằm chằm bộ dáng nàng khóc than, mày rậm của hắn lại nhíu chặt. Lúc trước nàng giả dạng một thiếu nữ yếu ớt bị ba kẻ sắc lang truy đuổi, còn lần này thì giả dạng một hiếu nữ bán mình mai táng phụ thân, rốt cục nàng thì đang làm cái quỷ gì chứ???

Hắn luôn thờ ơ đối với tất cả những việc xung quanh mình, không có hứng thú xem náo nhiệt, nhưng lần này lại phá lệ, dừng lại xem rốt cục nàng đang có ý đồ gì?

Một vị nam trung niên bước lên phía trước nâng nàng dậy, cười hiền lành nói: “Cô nương, xin đừng thương tâm, việc hậu sự của cha nàng liền giao cho ta đi!”

Vuốt nhẹ bàn tay nhỏ của nàng, đôi mắt cười thành một hàng của gã trung niên ấy nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của nàng.

Sở Tuyền ngước đôi mắt đẫm lệ, cảm động lại gần hắn ôm ấp: “Đại gia, ngài thật sự rất hảo tâm ~~”

“Đợi chút!”

Trong đám người đang đứng xem kia, bỗng có một vị nam tử mặc áo lam bước ra, vừa nhìn là biết là dạng công tử giàu có, hắn xen mồm vào nói: “Mặc kệ hắn ra bao nhiêu, ta them gấp đôi!”

Sở Tuyền ánh mắt sáng ngời: “Thật ư?”

“Bổn đại gia nói lời giữ lời, không chỉ giúp cha nàng làm hậu sự mà ngay cả nhà nàng từ lớn đến bé đều sẽ được ta bao lo! Cam đoan ngươi cả đời sẽ sống an nhàn, không phải lo lắng, hưởng phúc vô cùng!” Nam tử vỗ ngực cam đoan..

Sở Tuyền lập tức gió chiều nào theo chiều ấy, cảm động rơi nước mắt dựa sát vào tên kia nói: “Đại gia, số phận tiểu nữ phải nhờ vào người rồi ~~!”

Tên nam nhân trung niên kia không cam tâm mỹ nhân bị người khác đoạt mất mỹ nữ như vậy, liền lập tức thét to: “Này, chúng ta cần làm cho rõ ràng, ta là người đến trước!”

Nam tử mặc áo lam hừ cười nói: “Làm chuyện tốt nào có thứ tự đến trước hay đến sau! Việc nhân đức nào có thể nhường cho ai?”

“Ngươi chỉ vì coi trọng mỹ mạo cô nương nhà người ta mà thôi!”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó! Chính ngươi mới chú ý cô nương nhà người ta mỹ mạo, ngươi mới không có hảo tâm!”

Hai gã nam nhân vốn là vì tranh đoạt mỹ nữ, nhất thời gặp sắc nảy lòng tham, nguyện ý trả ra tiền, nhưng lại vì mặt mũi mà chết cũng không thừa nhận, thay phiên nhau mắng đối phương không có hảo ý.

Sở Tuyền không chút hoang mang đi vào giữa hai người mà hoà giải.

“Hai vị, xin đừng ầm ỹ nữa, theo ta thấy hai vị đều là người lương thiện, có tấm lòng bồ tát, từ bi cứu khổ cứu nạn, cũng không phải hạng tiểu nhân ham mê sắc đẹp, có phải hay không?” ^

Hai nam tử hán lien tục gật đầu, được mỹ nhân khen ngợi, thật là diễm phúc a… ^

Đánh xà thì coi lại côn, nếu không nhân cơ hội này “đòi hỏi” hơn một chút thì có phải là đáng tiếc không? Hơ hơ…

Sở Tuyền càng thêm ra sức diễn xuất, thừa cơ đề nghị: “Nếu hai vị đều muốn làm việc thiện, tranh chấp như vậy cũng không có biện pháp, hay là để cho công bằng, hai vị hãy cạnh tranh với nhau, mới có thể làm cho người ta chịu phục!”

Lời này thật có lý a, dân chúng đang xem náo nhiệt chung quanh cũng liên tiếp gật đầu đồng tình.

“Theo ta thấy, hai người so giá với nhau đi, ai cao giá hơn thì việc thiện này sẽ thuộc về người đó, mọi người thấy có được không a?” ^^

Ở nàng nhẹ giọng giựt giây, mọi người thuần tuý xem náo nhiệt bên ngoài cũng hùa theo ồn ào đồng ý…

Hai nam nhân sỉ diện trong cuộc nghe mọi người ồn ào nói phải cũng không hề phản đối…

Tình hình hiện tại bây giờ là… vị thiếu nữ lúc đầu đang gào khóc thê thảm phải bán mình táng phụ bây giờ biến thành… MC dẫn chương trình thi đua “ai hảo tâm hơn”…

Trước mắt thấy nên tận dụng thời cơ, nàng nháy nháy đôi mắt đẹp, dung nhan hướng bọn nam nhân bên dưới thuyết phục:

“Nếu nói là công bằng, các vị đại gia bên dưới nếu cũng muốn làm việc thiện thì cũng có thể tham dự ra giá. Sauk hi mọi việc được an bài tốt, tiểu nữ nhất định sẽ ra sức báo đáp đại gia…!” Nàng đột nhiên cứng đờ, nói không nên lời… bởi vì…

Nguyên bản Sở Tuyền khuôn mặt đang rưng rưng, bỗng nhiên nàng nhìn thấy một gương mặt rất quen, trong nháy mắt, nàng như chết cứng…

Sa Vô Kỵ xấu hổ nhìn nàng…

Thực ra, hắn là ở bên cạnh đang xem náo nhiệt, ai ngờ mọi người càng lúc càng tụ về đông, chen lấn… xô đẩy… may mắn thế nào mà hắn lại bị đẩy lên phía trước, lại càng thêm may mắn là… nhiễu một vòng, hắn cùng nàng hiện đang đứng đối mặt nhau…

Sở Tuyền ngưỡng nghiêm mặt, nhìn chằm chằm gương mặt dưới vành nón kia!

Á…!

Chính là hắn!!!!

Nàng vạn lần cũng không lường trước được, thời điểm nàng ở đây vất vả bán rẻ tiếng khóc tiếng cười, giả sống giả chết lại gặp lại tên nam nhân này, hại nàng ngây người thiếu chút nữa là rút gân.

Hắn không có việc gì thì đứng đây làm chi???

Sẽ không vạch trần nàng chứ???

Đôi mắt đẹp giấu diếm sát khí nhìn hắn, hung hăng cảnh cáo hắn, nếu hắn dám phá hỏng chuyện tốt của nàng, nhất định nàng sẽ…

“Một ngàn lượng!”

Không hề báo động trước, một bàn tay to nắm lấy nàng kéo vào cánh tay, hại nàng thiếu chút nữa đứng không vững.

“Ta ra một ngàn lượng! Nhất định không có ai ra giá cao hơn ta nữa. Cô nương, như vậy toàn nhà của nàng từ già đến trẻ sẽ do đại gia ta bao!”

Sở Tuyền cắn răng, nàng chỉ không lưu ý có một chút thôi mà đã bị tên thô kệch này chiếm lấy tiện nghi, thắt lưng của nàng há có thể tuỳ tiện ôm hay sao? Nàng nổi nóng, không nhịn được khẩu khí nói:

“Ngài nói một ngàn lượng ư? Vậy lấy ra xem mới tính!”

“Được, xem đây, đúng chưa?”

Hắn lấy tờ ngân phiếu ra phe phẩy trước mặt nàng, trên mặt giấy còn ghi một ngàn lượng bạc chính, ngoài ra còn có ấn ký màu đỏ của ngân hàng…

Tụ bảo là ngân hàng tư nhân, nhưng ở vùng Đông Bắc này, nó chính là một ngân hàng tiếng tăm ở đây, ngân phiếu này tuyệt đối không thể là giả được…

Sở Tuyền nguyên bản đang trừng mắt nhìn hắn, lập tức thay đổi gương mặt cảm động: “Đại gia ~~ ngài quả thật là một người lương thiện nha ~~”

Đôi mắt nàng nhìn chằm chằm ngân phiếu, tròng mắt còn loé qua kim quang…

“Chuyện đó còn phải nói hay sao, mau mau đem cha nàng mai tang đi, rồi về nhà đóng gói hành lý cùng với đại gia ta đi!”

“Vâng!”

Nàng rất nhanh nhận lấy ngân phiếu, lúc gần rời đi còn không quên hướng xung quanh hành lễ, cám ơn các vị đại gia cổ động a, sau đó liền ngoan ngoãn theo tên đại gia “lương thiện” kia rời đi…

Có người “thắng thầu”, những người đang xem náo nhiệt cũng lập tức giải tán rời đi…

Khi than ảnh nhỏ xinh kia đã biến mất ở chỗ rẽ, Sa Vô Kỵ vẫn như cũ đứng yên ỏ một chỗ, đôi mắt vẫn nhìn theo hướng đi của nàng, trầm mặc không nói…

Trầm ngâm trong chốc lát, khi hắn định rời đi, đột nhiên ở chỗ rẽ kia lại toát ra một gương mặt trừng trụ hắn, làm cho chân hắn vừa mới đưa ra định bước đi lại dừng lại…

Gương mặt tinh quái kia không hề khách khí hướng hắn làm cái mặt quỷ…

Hử…???

Hắn cứng đờ gương mặt!!! Ngây ngốc nhìn cái mặt quỷ nhỏ kia không bao lâu, phút chốc đã biến mất ở chỗ rẽ…

“… …?!”

Chuyện này là sao chứ??? Đây là lần thứ hai hắn bị người nhăn mặt thị uy, hơn nữa là cùng một người!!!

Trong lòng hắn nổi lên một cỗ khó hiểu làm mày rậm lại một lần nữa nhíu lại, con ngươi đen cũng ánh lên vẻ phức tạp…

Đám người tan rã, xung quanh lại hồi phục ầm ỹ như trước…

Hắn dắt ngựa, tiếp tục chầm chậm hướng phía trước mà đi, vẫn thuỷ chung “im lặng là vàng”…

Không bao lâu sau, Sa Vô Kỵ mắt lơ đãng thoáng nhìn ở một ngõ nhỏ, thấp thoáng ba bóng dáng đang lén lút…

Hắn vốn không phải là người tò mò, nhưng trực giác nói cho hắn, ba người kia cùng với vị cô nương vừa “bán mình tang phụ” kia có liên quan, nghĩ thế, hai chân hắn không tự chủ được lặng lẽ đuổi theo đến…

Vận lực lỗ tai, nghe một chút bọn họ đang nói gì…

“Mẹ… vị tỷ tỷ kia… có thật sẽ trở lại đây không?”

“Sẽ trở lại, nàng đã nói sẽ nghĩ biện pháp giúp chúng ta táng phụ than, còn nói chúng ta ở chỗ này chờ nàng!”

“Hu hu hu hu… phụ thân…!!!” Bé gái nhỏ ở một bên thút thít…

“Đừng khóc con ơi, phụ thân đi rồi, sẽ không trở lại, nhưng dù vậy chúng ta cũng phải kiên cường mà sống!” Vị thiếu phụ kia yêu thương ôm nữ nhi vào lòng…

“Mẹ, vì sao chúng ta khóc lâu như vậy mà cũng không ai thèm để ý đến chúng ta, nhưng vị đại tỷ kia vừa khóc thì đã lập tức có người chú đến, chẳng những vậy mà còn tranh nhau muốn giúp mai táng cho cha?” Tiểu nam hài hỏi.

Thiếu phụ trả lời: “Vị cô nương hảo tâm kia chính là bồ tát chuyển thế đến giúp chúng ta. Nàng nói chúng ta chờ ở chỗ này, sẽ cố gắng giúp chúng ta có tiền mai táng phụ thân, và sẽ cho tiền thừa, giúp chúng ta không bao giờ bị đói nữa, nên các con đừng khóc nữa nha, có được không? Nếu không, phụ thân trên trời có linh thiên cũng sẽ không an tâm!”

Tiểu nam hài lau đi nước mắt, kiên cường gật đầu: “Con không khóc!”

“Con… con cũng không khóc!” Bé gái cũng lấy bàn tay bé nhỏ lau đi nước mắt, rồi cùng anh của mình chui vào lòng mẫu thân…

Thiếu phụ rưng rưng mỉm cười: “Ngoan… các con thật sự là con ngoan của mẹ!”

Thân ảnh đang đứng ở chỗ rẽ kia, sau khi nghe xong thuỷ chung đứng lặng bất động…

Quả nhiên sau đó không lâu, vị đại tỷ trong miệng bọn họ vừa nhắc đến đã xuất hiện…

Thân ảnh gầy nhỏ bé kia không còn như lúc nãy đáng thương nữa, mà bây giờ lại tràn đầy sức sống, gương mặt hớn hở hướng ba mẹ con nọ chạy đến…

“Ta đến rồi đây!”

Sở Tuyền chạy nhanh đến vị thiếu phụ nọ, đưa ra một cái bao tiền…

“Đây nè, nhanh đi mua vài bộ quần áo sạch sẽ để thay, rồi tìm gian phòng trọ để ở, mua gì đó để ăn cho no bụng rồi sau đó hồi hương tìm một công việc kiếm sống!”

Thiếu phụ nhìn ngân phiếu trong tay nàng, vừa mừng vừa sợ.

“Cô nương, chúng ta là cô nhi quả phụ, với cô nương không thân cũng chẳng quen, cô nương lại nguyện ý giúp ta mai táng cha của mấy đứa nhỏ, lại giúp tìm ngân lượng, làm cho chúng ta sẽ không phải chết tha hương nơi xứ người, mẫu tử chúng ta thật không biết nên làm gì để cảm kích cô.”

“Ai da, đừng có quỳ xuống mà! Mau đứng lên, việc này thì có đáng gì đâu, ta vốn khóc người chết là giỏi nhất mà, đâu phải việc khó khăn gì đâu nào!”

Bé gái ngây thơ hỏi: “Đại tỷ ơi, vì người chết khóc cũng có thể kiếm tiền sao?”

“Đương nhiên là không được bé à! Tuổi còn nhỏ không cần học loạn nha!”

“Vậy khi em lớn lên thì có thể học được phải không?”

“Nếu em muốn học thì trước nhất là nên học võ công phòng than, mới có thể đánh đuổi người xấu bảo vệ người thân, đến lúc đó em cũng không cần giả khóc người chết!”!

“Vì sao ạ?”

“Bởi vì đại tỷ là vì giúp các ngươi nên mới phải giả vờ khóc, làm mấy chuyện này rất là nguy hiểm, nếu không cẩn thận thì từ giả vờ khóc sẽ thành khóc thật đó, không nên đâu!”

“… …” Người nào đó đang lén đứng nghe bây giờ đang hồi tưởng lại, quả thật từ đầu đến cuối nhìn nàng khóc quả thật… rất vui a!

Yên lặng nghe xong chuyện này, người đang đứng ở chỗ rẽ kia âm thầm không một tiếng động rời đi…

Vừa đi không bao xa thì thấy ở đằng trước, một đám nam tử tay cầm đao kiếm hướng đến xung quanh nơi này tìm kiếm…

“Chết tiệt! Con nhóc đó cư nhiên dám lừa gạt tiền của ta, mau tìm đi, nó nhất định còn ở gần quanh đây, chưa có đi xa đâu, mau tìm cho ta!”

“Vâng thưa công tử!”

Đám nam tử kia lên tiếng trả lời, vung đao hướng xung quanh tìm kiếm, thậm chí đem các sạp buôn bán xung quanh hất tung phá huỷ, chốc lát sau, tất cả mọi người đều thất thanh hô to…

“Ối!!!”

Đám nam nhân đang nổi điên hung hăng tìm kiếm người kia đột nhiên kêu lên

“Ta… trong quần áo của ta có cái gì vậy nè…!”

“Ta… ta cũng vậy… ối…!”

“Á!!! Chân… chân của ta sao lại tê rần như vậy?”

“Có… có cái gì trong miệng của ta… á!”

“Có con gì đang cắn lưng của ta…!”

“Lỗ tai của ta a, đau quá a…”

“Đây… đây là chuyện gì, sao lại giống như tà môn như vậy???”

Đám nam tử buông đao rơi trên đường, tay chân luống cuống vùng vẫy…

Mọi người xung quanh đứng xem bọn chúng một cách thú vị, không có ai biết rõ là người nào đã hạ thủ…

Nghe mọi người xôn xao đoán già đoán non, bóng dáng lạnh lung kia vẫn như cũ bước đi hờ hững, vành nón thuỷ chung vẫn buông xuống, tay dắt con ngựa càng lúc càng đi xa…

Thêm Bình Luận