Giờ mão ba khắc, Tô Đồng mở hai mắt ra, nhìn muội muội đang ngủ say trong vòng tay mình, cười đến ôn nhu. Vào mỗi buổi sáng tỉnh dậy có thể được nhìn thấy người mà mình thương yêu nhất nằm ở trong lòng, quả là một loại hưởng thụ. Nếu như có thể như thế này cả một đời, thì tốt rồi.
Sắc trời còn sớm, nhưng Tô Đồng một chút buồn ngủ cũng không có, chỉ muốn cứ như vậy, lẳng lặng nhìn ngắm Tiểu Mạt, mãi mãi và mãi mãi.
Có lẽ do ánh mắt của Tô Đồng quá mức nóng bỏng, Tô Mạt rất nhanh liền cảm nhận được.
"Ưʍ..." Khẽ rên một tiếng, Tô Mạt từ từ mở mắt. Ngẩng đầu lên, đối diện với cặp mắt nhu tình như nước của Tô Đồng, chỉ cảm thấy ánh mắt ấy thâm thúy vô cùng, có một loại vẻ đẹp để cho người ta đắm chìm vào trong đó. Tô Mạt không tự giác bị câu dẫn đi.
"Tỉnh dậy thật sớm." Giọng nói lúc sáng sớm mang theo một tia khàn khàn, nghe càng thêm từ tính, rất có loại ý vị câu nhân ẩn chứa bên trong. Tô Mạt nghe được tâm trạng không khỏi bị khuấy động một trận.
"Ừm, hôm qua ngủ nhiều rồi." Tô Mạt ổn định lại tinh thần, thanh âm cũng mang theo chút khàn khàn, chỉ là so với Tô Đồng, thì nhiều hơn mấy phần thanh lệ của thiếu nữ, âm điệu cũng hơi cao một chút.
"Muốn dậy rồi hả?" Tô Đồng nhìn Tô Mạt, hỏi.
"Vâng." Di chuyển thân thể, phát hiện hai chân của mình bị kẹp giữa hai chân tỷ tỷ. Giữa hai bên được ngăn cách bởi một lớp vải, cọ xát vào tỷ tỷ khiến đáy lòng nổi lên một trận xao động, Tô Mạt không tự giác đỏ mặt.
"Thắt lưng của muội thế nào rồi?" Cảm thấy dáng vẻ thẹn thùng của Tô Mạt rất thú vị, Tô Đồng khẽ cười một tiếng, hỏi.
"À..." Hơi nhúc nhích một chút, nghỉ ngơi một ngày, mặc dù vẫn đau, nhưng so với hôm qua mà nói thì đã tốt hơn nhiều, đã có thể hơi khom xuống, "Đã đỡ hơn rồi."
"Để tỷ tỷ giúp muội bôi thuốc đi." Tô Đồng vừa nói, vừa vén chăn lên, muốn bôi thuốc cho Tô Mạt.
Vừa mới xốc ga giường lên, Tô Đồng trong nháy mắt liền bị một mảnh màu đỏ trên giường làm cho kinh sợ.
"Tiểu, Tiểu Mạt..." Tô Đồng run rẩy nhìn vết máu đỏ thẫm trên giường, nhất thời nói không nên lời. Sự hoảng sợ hiện rõ mồn một trong mắt.
"Làm sao vậy, tỷ tỷ?" Thấy thần sắc của Tô Đồng rất kỳ quái, Tô Mạt hơi nghi hoặc. Xuôi theo tầm mắt của nàng nhìn xuống dưới. Chỉ thấy trên giường là một vạt máu đỏ thẫm, Tô Mạt trong nháy mắt cũng trợn tròn mắt. Liếc nhìn đến chỗ tỷ tỷ, trên chiếc quần trong màu trắng của tỷ tỷ cũng dính không ít vết máu.
"Tiểu Mạt, muội bị thương ở đâu sao?" Tô Đồng lo lắng xốc chăn trên giường lên. Quần trong màu trắng đã bị máu tươi nhuộm đỏ, đỏ sẫm một mảng. Màu đỏ tiên diễm phản chiếu trong tầm mắt Tô Đồng, Tô Mạt chỉ cảm thấy, ánh mắt Tô Đồng, âm trầm đến đáng sợ. Vươn tay muốn cởϊ qυầи Tô Mạt ra, xem một chút tình huống.
"Tỷ, tỷ, muội không sao." Tô Mạt cảm thụ một chút, ngoại trừ phần thắt lưng bị sái ra, trên người cung không có chỗ nào bị đau. Trong lòng cũng hơi nghi ngờ, nàng cũng không cho rằng, bị sái nên chảy máu. Đã không phải là máu do vết thương lưu lại, vậy là...
Đột nhiên nghĩ tới điều gì, gương mặt Tô Mạt trong nháy mắt liền đỏ bừng. Nàng ngược lại đã quên mất, hiện tại cỗ thân thể này, nhưng là chỉ mới mười bốn tuổi. Mười bốn tuổi, chính là thời điểm phát dục của thân thể ah. Đối với loại tình huống trước mắt như này, trong đầu Tô Mạt chỉ hiện lên hai chữ: quỳ thủy.
"Tiểu Mạt, muội rốt cuộc là..." Con ngươi kinh ngạc đối diện với gò má đỏ bừng của Tô Mạt, trong đầu Tô Đồng oanh một tiếng, thoắt cái liền minh bạch. Tình huống này, hình như là...
Đúng là quan tâm quá sẽ bị loạn mà, Tô Đồng tự giễu cười một tiếng. Tiểu Mạt là một tiểu nữ hài đang ở thời kỳ phát dục a, loại chuyện như này, rất là bình thường. Nàng vừa nhìn thấy vết máu đỏ trên ga giường, trong lòng liền lập tức lo lắng. Toàn tâm chỉ lo Tô Mạt bị thương ở chỗ nào, hoàn toàn quên mất chuyện quỳ thủy.
(đoạn này có chút khó hiểu, mình edit theo ý của mình nên không chắc lắm nhé.) "Thật không nghĩ tới, Tiểu Mạt nhà ta, nhanh như vậy đã trưởng thành rồi." Tô Đồng cảm thán một câu, nhìn gương mặt không được tự nhiên của Tô Mạt, nói, "Không có gì phải ngượng ngùng, nữ hài tử trong nhà, đều như vậy cả."
Nếu như chỉ có một mình, cũng sẽ không cảm thấy gì, nhưng mà, ở trước mặt tỷ tỷ mà nói, Tô Mạt cảm thấy, thật sự rất mất mặt. Cúi thấp đầu, thậm chí dũng khí ngẩng đầu lên cũng không có.
"Ha ha, Tiểu Mạt, không cần thẹn thùng." Tô Đồng tiến tới gần Tô Mạt, nhẹ giọng nói nhỏ bên tai Tô Mạt, "Đây là lần đầu tiên của Tiểu Mạt, còn chưa biết xử lý như thế nào nhỉ."
"Muội, muội biết..." Tiếng Tô Mạt nhỏ giống như muỗi kêu.
"Thật?" Tô Đồng tiến đến trước mặt Tô Mạt, dùng một bộ dáng vẻ hoài nghi nhìn Tô Mạt.
Mặt Tô Mạt càng thêm đỏ. Vào kiếp trước, nàng đích xác có chút không biết làm sao. Bởi vì là lần đầu tiên, nhiều ít không biết phải làm sao bây giờ. Chẳng qua là lúc đó, nàng trở thành người thay thế cho tỷ tỷ để gả đ, có nha hoàn thϊếp thân phục thị, nha hoàn kia rất lão luyện, hiểu biết rất nhiều thứ, là nha hoàn giúp nàng xử lý.
Tô Mạt thầm mắng mình một tiếng đồ thần kinh thô*, sao lại luôn quên mất chuyện trọng yếu như vậy cơ chứ? Bất quá, ở kiếp này, thời gian quỳ thủy đến so với kiếp trước sớm hơn một chút, mà lại còn ở trên giường tỷ tỷ. Tô Mạt cảm thấy thể diện hai kiếp của nàng đều đã mất sạch. Tại sao lại có thể phát sinh chuyện xấu hổ như vậy đây!
* thần kinh thô: là người đối với việc đối nhân xử thế tương đối trì độn. Ví dụ như, có người theo đuổi bạn, ra dấu rất nhiều lần, mọi người xung quanh đều có thể nhìn ra, riêng bạn là không biết. Đây gọi là thần kinh thô :v (nguồn: zhidao.baidu) "Tỷ, tỷ tỷ, " Hai tay Tô Mạt túm lấy quần của mình, "Quần của tỷ, còn có ga giường, muội, để muội giúp tỷ tỷ giặt."
"Ha ha, " Tô Đồng cười cười, trong mắt tràn dầy cưng chiều, "Không cần, tỷ tỷ sao nỡ để Tiểu Mạt làm loại việc nặng này. Huống chi, bây giờ là lúc thân thể của Tiểu Mạt hư nhược, cần phải cẩn thận điều dưỡng." Nói xong, tựa hồ như nhớ ra điều gì đó, Tô Đồng nói, "Tiểu Mạt, muội trước ở đây chờ ta một lát, tỷ tỷ ra ngoài một chút."
Tô Đồng ở bên ngoài phân phó vài thứ, rồi quay lại phòng hai người.
"Tỷ tỷ..." Tô Mạt dùng chăn của Tô Đồng che lại nửa người dưới của mình, che đi một mảnh đỏ thẫm này, cặp mắt nhìn về phía tỷ tỷ nhiều hơn mấy phần xấu hổ.
"Tiểu Mạt, không có chuyện gì đâu." Tô Đồng ngồi bên mép giường, khẽ vuốt đầu Tô Mạt, "Có tỷ tỷ đây."
"Ừ." Tô Mạt gật gật đầu. Rõ ràng là một việc lúng túng muốn chết, nhưng mà vì sao, sau khi từ miệng tỷ tỷ nói ra, nàng lại cảm thấy, tựa hồ, đây cũng không phải là việc to tát gì? Tỷ tỷ luôn có một loại ma lực, loại ma lực có thể làm cho nàng cảm thấy an tâm.
"Tiểu thư?" Cửa phòng rất nhanh được gõ vang.
"Vào đi." Tô Đồng nói.
Hỉ Nhi cùng vài nha hoàn bưng chậu chứa nước nóng đến, còn có quần áo sạch sẽ vào phòng. Cúi đầu đặt vật trong tay xuống, mắt nhìn thẳng* nhanh chóng đi ra ngoài.
* mục bất tà: mắt không nhìn lung tung hay liếc ngang liếc dọc. Tô Đồng hài lòng gật đầu, mấy nha hoàn này coi như là thức thời.
Tô Đồng bưng chậu nước đến bên người Tô Mạt, vén chăn lên.
"Cởϊ qυầи trong ra." Tô Đồng ra lệnh.
"Tỷ, tỷ tỷ, để muội tự làm đi." Vừa nghĩ đến việc ở trước mặt tỷ tỷ xích͙ ɭõa hạ thân, nàng cảm thấy vừa thẹn lại quẫn.
"Lưng của muội không thẳng lên được cũng không cúi xuống được, muội xác định muội có thể tự mình lau chùi người?" Tô Đồng nhíu mày, nhìn về phía Tô Mạt.
Tô Mạt thử khom lưng một cái, quả nhiên, hơi khom xuống chút xíu, liền không động đậy được. Bị sái eo gì chứ, thật sự là xui xẻo.
"Tỷ tỷ, loại chuyện này, tìm nha hoàn đến là được rồi." Tô Mạt không dám nhìn thẳng vào mắt Tô Đồng.
"Vậy sao được." Tô Đồng rất kiên quyết cự tuyệt, "Nha hoàn không biết eo của muội bị thương như thế nào, vạn nhất tay chân vụng về làm đau muội thì sao bây giờ? Lại nói, nha hoàn nào có cẩn thận như ta được."
"Nhưng, nhưng mà..." Tô Mạt còn muốn nói gì đó, ít nhất là không phải để tỷ tỷ lau ah. Để cho tỷ tỷ làm loại chuyện này, đây là việc khó xử đến cỡ nào cơ chứ, nàng thật sự hận không thể lập tức tìm một cái lỗ mà chui vào mà.
"Thế nào, " Tô Đồng cố ý nghiêm mặt, "Tiểu Mạt ghét bỏ tỷ tỷ sao?"
"Không phải, dĩ nhiên không phải!" Tô Mạt cuống quít bác bỏ.
"Vậy là Tiểu Mạt cảm thấy tỷ tỷ làm không tốt?"
"Không, cũng không phải. Tỷ tỷ làm, tất nhiên là tốt nhất."
"Nếu đã như vậy, thì không nên do dự, còn không làm theo." Tô Đồng nói.
"Ai..." Tô Mạt bất đắc dĩ, đành phải ngoan ngoãn thuận theo ý tỷ tỷ cởϊ qυầи của mình ra.
Tô Đồng vắt nhẹ khăn mặt trong chậu gỗ, chăm chú lau từ từ lên đến đùi Tô Mạt, nhất là bên đùi.
Khăn ướt không ngừng đυ.ng vào địa phương mẫn cảm của nàng, ngón tay mảnh khảnh của tỷ tỷ như có như không chạm vào hai bên da thịt, mang theo từng đợt run rẩy.
"Ngứa, tỷ tỷ, ngứa lắm, đừng chạm nữa." Da thịt bên bắp đùi là mẫn cảm nhất, mỗi một lần tỷ tỷ đυ.ng vào đều mang đến một trận ngứa ngáy.
"Ngứa cũng chịu thôi, dù sao cũng phải lau sạch sẽ." Tô Đồng lau rất chăm chú, nâng chân Tô Mạt lên, lau vào địa chỗ sâu hơn. Địa phương tư mật bị tỷ tỷ nhìn kỹ càng, gương mặt Tô mạt đỏ bừng như quả hồng chín. Tỷ tỷ, sao còn có thể lau chùi một cách nghiêm túc như vậy đây!
Một chậu nước sạch rất nhanh liền bị nhuộm thành màu đỏ, Tô Đồng cầm lấy cái khăn mới, thay một chậu nước khác, tiếp tục lau. Động tác thật cẩn thận và tỉ mỉ, thần sắc không có nửa điểm khinh nhờn, giống như vào giờ phút này, nàng đang làm một việc có cỡ nào là thần thánh và trang nghiêm. Tỷ tỷ như thế này, khiến cho người ta mê muội. Tô Mạt nhìn ánh mắt Tô Đồng, thời gian dần trôi qua liền trở nên si dại.
Lau xong một vòng cuối cùng, Tô Đồng lót cho Tô Mạt một tầng vải bông dày, đổi một chiếc quần mới. Sau đó mới gọi hạ nhân đến mang đồ ra ngoài, đem giường chiếu và quần áo bẩn đều cầm đi giặt sạch.
Hoàn thành xong chuyện giày vò này, ngẩng đầu nhìn trời, đã qua một canh giờ rồi. Phân phó hạ nhân một tiếng, để các nàng bưng bữa sáng vào phòng.
"Tiện đường cố uống thêm một bát canh gà đi." Nghĩ đến thân thể Tô Mạt lúc này sẽ khá hư nhược, Tô Đồng nghĩ, chắc là cần phải hảo hảo bồi bổ Tô Mạt một chút rồi.
Tỷ tỷ là cho nàng dùng loại vải bông tốt nhất, mềm mại, rất là dễ chịu. Nhìn tỷ tỷ vì nàng mà lao lực cả một buổi sáng, trong lòng Tô Mạt rất là cảm động. Ngoại trừ mẫu thân, người có thể không vì bất cứ điều mà yêu thương nàng, cũng chỉ có mình tỷ tỷ. Rất khó để tưởng tượng, một người có thân phận đích nữ như tỷ tỷ, thế mà lại vì nàng làm bao nhiêu là chuyện như vậy, hơn nữa còn không một chút oán giận.
"Vải bông dùng tốt chứ, chắc không khó chịu nhỉ." Dặn dò xong hết thảy, Tô Đồng nhìn về phía Tô Mạt.
"Không đâu." Tô Mạt lắc đầu, "Rất dễ chịu."
"Vậy là tốt rồi."
"Tỷ tỷ, một mực đối tốt với muội như vậy, muội cảm thấy, càng ngày càng không thể rời khỏi người rồi." Buông đôi đũa trong tay xuống, Tô Mạt đi đến bên người Tô Đồng, ôm lấy nàng.
"Đồ ngốc, vậy thì đừng rời đi chứ sao." Tô Đồng khẽ cười một tiếng, ôm eo Tô Mạt.
Nếu như có thể, Tiểu Mạt, tỷ tỷ cũng nguyện ý, như thế này vĩnh viễn chiếu cố muội cả một đời. Chiếu cố muội muội đơn thuần, luôn một lòng vì nàng.
-------------------------
p/s: hai chị em này chương nào cũng ngọt như mật :)))) kiểu này chắc phải sớm đi trị tiểu đường mất :v