Chương 39: Ghen

Ba ngày sau, đại điển tuyển tú chính thức bắt đầu, không khí trong cung náo nhiệt vạn phần.

Lý Mộng Liên nắm chặt ngọc bội trong tay, hai mắt nhắm lại, che đi đau thương trong mắt. Nàng là nữ nhi của phủ Tả Tướng, không thể bị tư tình nhi nữ chi phối. Việc nàng cần phải làm, chỉ có tiến cung, thu lấy ân sủng của hoàng thượng, mang đến vinh quang cho phủ Tả Tướng, còn tất cả những thứ khác, hết thảy đều phải bỏ qua.

Hôn lên ngọc bội một lần cuối cùng, sau đó Lý Mộng Liên ném thẳng ngọc bội vào trong ao sen.

Tạm biệt, người ta yêu, từ đây cả đời sẽ không còn vướng bận.

*

Tô Đồng ngồi trong sân, nhìn về phía hoàng cung, khẽ thở dài một hơi.

"Tỷ tỷ, làm sao vậy?" Như thường lệ bị tỷ tỷ ngược vài lần trên bàn cờ, Tô Mạt nhận thấy Tô Đồng thất thần. Gọi vài tiếng, phát giác Tô Đồng không có phản ứng gì.

Tô Mạt khóe miệng nhếch lên, nảy ra một ý, nở nụ cười xấu xa. Thừa dịp Tô Đồng không chú ý, vụиɠ ŧяộʍ giấu vài quân cờ trong tay, thấy Tô Đồng có vẻ không nhận ra, Tô Mạt liên tục cầm thêm vài quân cờ bỏ vào trong hộp.

Bản thân lấy đi một quân cờ để xuất hiện chỗ đột phá, sau đó đặt quân đen của mình vào, Tô Mạt cười cười, vỗ vai tỷ tỷ, gọi nàng hoàn hồn: "Tỷ tỷ, đến lượt tỷ đó."

"Ừ." Tô Đồng thu hồi tầm mắt, ngón tay thon dài cầm quân trắng trong hộp lên, đang định hạ xuống.

"A?" Tô Đồng nhìn bàn cờ một chút, có nhiều chỗ, tựa hồ đã bị động chạm qua. Bởi vì hành động quá mức vụng về, cho nên rất dễ dàng bị nhìn thấu.

Tô Đồng hiểu rõ cười mỉm với Tô Mạt, giả vờ như không phát hiện ra điều gì, tiếp tục hạ quân.

Thấy bộ dáng tỷ tỷ hình như không nhận ra, Tô Mạt cười trộm, tiếp tục nghiêm trang đáng cờ. Kết quả, Tô Mạt phát hiện, so với lúc trước, tốc độ bị tỷ tỷ đánh bại thảm hại cành nhanh hơn.

Sau khi một đường cuối cùng bị phong kín, Tô Mạt khổ sở cúi mặt: "Tỷ tỷ, tỷ bắt nạt muội."

"Tiểu Mạt," Tô Đồng nhìn Tô Mạt, cất lên giọng trêu đùa, "Nếu đã muốn trộm, thì nhất định không được để lại dấu vết. Ở đây, ở đây, và đây nữa, " Tô Đồng chỉ cả thảy ba chỗ, "Đều bị muội lấy mất."

"Đã biết rồi mà còn không nói sớm." Tô Mạt lầm bầm mấy tiếng, "Mất công muội còn đắc chí hết nửa ngày."

"Ha," Tô Đồng bật cười, "Vì nhìn ánh mắt vừa đắc ý vừa thận trọng của Tiểu Mạt rất thú vị, nên tỷ tỷ cũng không nỡ lòng nào vạch trần muội."

"Tỷ tỷ, vừa rồi đang nghĩ gì mà lại nhập tâm như vậy?" Đem chủ đề dời khỏi sự lúng túng khi bị bắt quả tang trộm quân cờ, Tô Mạt hỏi.

"Tỷ tỷ chỉ là đang nghĩ, tuyển tú, đến cùng là phô trương như thế nào." Hai tay Tô Đồng chống cằm, dáng vẻ có chút lười biếng.

"Tỷ tỷ, người rất muốn đi sao?" Tay Tô Mạt đang thu dọn quân cờ đình trệ chốc lát, bất an hỏi.

"Đương nhiên là không rồi." Tô Đồng nói, "Cuộc đời này của tỷ tỷ có thể ở cùng một chỗ với Tô Mạt là đủ rồi. Hoàng cung là nơi người ta ăn tươi nuốt sống lẫn nhau. Tỷ tỷ chỉ là nhớ tới Liên Nhi, người sắp được đưa vào cung, nàng năm nay tựa hồ là mười sáu tuổi, có chút thương tiếc mà thôi."

"Đúng vậy." Tô Mạt nói, "Rõ ràng là nơi nguy hiểm nhất trong thiên hạ, nhưng lại có nhiều người chạy theo sau nó như vịt." Không biết tại sao, bỗng nhiên nhớ lại kiếp trước, việc Tô Linh tiến cung. Không nhắc đến ân oán cá nhân, tướng mạo của Tô Linh cũng có vài phần linh khí, muốn trúng tuyển cũng không phải là không được, huống chi, nàng còn là đích nữ duy nhất của phủ tướng quân. Vì vậy chỉ cần một tầng thân phận này, Tô Linh cũng sẽ trúng tuyển. Chỉ là không biết vì sao, cuối cùng Tô Linh không chỉ không trúng tuyển, còn luân lạc tới tình trạng phải cùng nàng tranh đoạt nam nhân.

"Tiểu Mạt, muội đang nghĩ gì đó?" Tô Đồng phất phất tay với Tô Mạt.

"Không có gì, chỉ nghĩ là, nếu như với tướng mạo của Tô Linh, có thể trúng tuyển hay không." Tô Mạt nói.

"Đang yên đang lành sao lại nhắc đến Tô Linh rồi?" Tô Đồng nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia không vui. Thứ nhất là vì không thích Tô Linh, còn thứ hai là vì việc Tô Mạt nhắc đến tên người khác trong lòng có chút không vui.

"Vì không muốn tỷ tỷ và hoàng cung có liên quan với nhau, nên muội mới dùng Tô Linh làm ví dụ." Thấy được tia bất mãn trong mắt Tô Đồng, Tô Mạt lập tức nói lảng sang chuyện khác.

"Tô Linh có thể trúng tuyển hay không ta không biết, " Tô Đồng cũng không truy cứu, "Bất quá, tỷ tỷ biết, nếu như Tiểu Mạt nhà ta mà đi, nhất định sẽ khiến hoàng thượng phải say mê. Tiểu Mạt xinh đẹp, thanh lệ thoát tục như vậy cơ mà."

"Tỷ tỷ, toàn nói linh tinh gì đâu!" Tô Mạt đỏ mặt, vừa thẹn vừa giận.

"Tỷ tỷ cũng chỉ khen Tiểu Mạt xinh đẹp thôi." Tô Đồng nhấp nháy mắt, "Lời tỷ tỷ nói đều là thật đó."

"Nào có xinh đẹp như tỷ tỷ chứ."

"Ở trong mắt tỷ tỷ, Tiểu Mạt là người xinh đẹp nhất, không ai có thể so sánh được." Tô Đồng mắt đầy nghiêm túc.

"Trong mắt Tiểu Mạt, tỷ tỷ là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân." Tô Mạt nói.

"Ha ha." Tô Đồng híp mắt, cười rất vui vẻ.

"Tiểu thư." Lúc nào cũng vậy cứ vào thời khắc nồng tình mật ý, lại luôn luôn có người không có mắt quấy rầy, lần này cũng không khác là bao.

Tô Đồng không phát giác mà nhíu mày: "Chuyện gì?"

"Lương Vương tới chơi ạ." Hỉ Nhi cung kính trả lời, "Lão gia bảo là để cho tiểu thư tiếp đãi."

Lương Vương ư? Tô Đồng hơi trầm ngâm, mấy hôm nay bận rộn việc của Tiểu Mạt, ngược lai quên khuấy đi ước định với Lương Vương vào mấy ngày trước.

"Ta biết rồi." Tô Đồng gật đầu.

Quay đầu muốn nói với Tiểu Mạt vài câu, lại đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tô Mạt: "Tỷ tỷ, Lương Vương này là ai vậy?" Lương Vương, Tô Mạt lục lọi lại trí nhớ, ở kiếp trước, hình như cũng không có người này. Chí ít nàng có thể khẳng định, vào thời điểm này ở kiếp trước, người này không hề xuất hiện.

"Lương Vương ah." Không biết tại sao, đối mặt với ánh mắt của Tô Mạt, Tô Đồng thậm chí có cảm giác chột dạ xuất hiện trong nháy mắt. Loại cảm giác này giống như là bị bắt gian tại trận vậy. Tô Đồng thầm mắng mình một tiếng, nàng chột dạ cái gì chứ. Lương Vương chẳng qua chỉ là thanh mai trúc mã của mình thôi mà, với lại, loại chuyện như bắt gian, như thế nào cũng đâu tới phiên Tiểu Mạt không phải sao?

"Tỷ tỷ?" Nhìn người đang thất thần trước mắt, trong lòng Tô Mạt liền thấp thỏm, nàng cũng không để lọt chút chột dạ lóe lên trong mắt tỷ tỷ. Người đó đến cùng là ai, lại có thể khiến cho tỷ tỷ để lộ ra sự chột dạ?

"Là một người quen khi còn nhỏ thôi." Tô Đồng lấy lại bình tĩnh, tránh đi ánh mắt sáng quắc của Tô Mạt.

"Người quen lúc nhỏ sao?" Dù sao cũng sống hai kiếp, nhiều chuyện tình lúc nhỏ nàng cũng không còn có chút ấn tượng nào. Đối với người quen khi còn bé của tỷ tỷ, càng không nhớ rõ. Mà cho dù có nhớ được, cũng không biết rõ đó là ai. Mình khi đó tự ti như vậy, căn bản là không có dũng khí đứng bên cạnh tỷ tỷ.

"Ừ, " Tô Đồng gật đầu, như là sợ Tô Mạt hiểu lầm, giải thích nói, "Lúc bé, Tô Nham là thư đồng hắn, cho nên tỷ tỷ cũng quen biết. Sáu tuổi Lương Vương đã rời kinh, hơn mười năm sau mới trở về, bây giờ, chẳng qua nhớ đến người bạn cũ là ta, nên muốn ôn lại chút chuyện cũ thôi."

"Thật vậy sao?" Tô Mạt dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Tô Đồng. Một người ở kiếp trước chưa từng xuất hiện, hiện tại lại đột nhiên xuất hiện, còn là thanh mai trúc mã của tỷ tỷ, Tô Mạt thập phần để ý đến sự tồn tại của người này! Cái cảm giác này, thật giống như là có người muốn trộm đi tỷ tỷ của mình!

"Thật sự." Tô Đồng dở khóc dở cười, "Tểu Mạt, tỷ tỷ phát hiện dạo gần đây tinh thần muội rất hay khẩn trương đó."

"Bởi vì có quá nhiều hỗn đản đánh chủ ý lên người tỷ tỷ đó." Nghĩ đến bản thân phải mất không ít khí lực để giải quyết hai nam nhân cặn bã, Tô Mạt liền có chút mùi vị muốn nghiến răng nghiến lợi.

"Ha ha." Tô Đồng yêu thương vuốt ve đầu Tô Mạt, "Tỷ tỷ cam đoan với muội, nhất định sẽ về trước bữa tối."

"Ừ." Tô Mạt gật đầu, nàng cũng không phải là loại người dây dưa không ngớt, "Tỷ về sớm một chút."

"Nhất định." Tô Đồng gật đầu, đi ra viện lạc.

"Nghe nói lần này Lương Vương hồi kinh chính là vì muốn rước tiểu thư về nhà, đợt này chắc lão gia phải cao hứng lắm." Nhìn bóng lưng Tô Đồng, Hỉ Nhi cảm thán hai câu, "Mang trên người cái danh khắc phu, lại không thể tiến cung, lão gia còn đang hết sắc ưu sầu, không ngờ là Lương Vương lại xuất hiện đúng lúc như thế này."

Cưới...tỷ...tỷ...

Tô Mạt sững sờ thêm lần nữa, trong lòng không biết phải nói gì. Tỷ tỷ à, cái số đào hoa của người không biết ở đâu ra lại lắm thế chứ!

Ở kiếp trước, đối với mấy nam nhân khác Tô Mạt ít nhiều vẫn có chút hiểu rõ, cũng có thể đơn giản phán đoán người đó có thích hợp với tỷ tỷ hay không. Duy nhất chỉ có Lương Vương này, cái gì nàng cũng đều không biết, bởi vì trước đây nàng căn bản chưa hề gặp qua người này một lần nào.

Mới dọn dẹp xong mấy tra nam, giành lại tự do cho tỷ tỷ, bây giờ lại xuất hiện thêm một người. Vạn nhất Lương Vương lại là một kẻ xấu xa thì phải làm sao? Tô Mạt không thể trơ mắt đứng nhìn tỷ tỷ vừa thoát khỏi ổ sói lại nhập vào hang hổ được.

Đi đi lại lại một vòng trong sân của Tô Đồng. Cuối cùng Tô Mạt cũng nhịn không được mà mò mẫm chạy ra ngoài. Nàng muốn nhìn thử xem, Lương Vương người này rốt cuộc là người thế nào.

Từ xa, giữa khung cảnh tràn ngập những cánh hoa, Tô Mạt thấy được thân ảnh của tỷ tỷ, bên cạnh còn có một bóng dáng cao lớn đứng thẳng tắp, Tô Mạt suy nghĩ, đây chắc hẳn là Lương Vương rồi.

Lén lút trốn sau gốc cây cách đó không xa, Tô Mạt bắt đầu quan sát hai người bọn họ.

Mặc dù chỉ có thể nhìn một bên sườn mặt của hai người, nhưng Tô Mạt không thể không thừa nhận, Lương Vương này quả thật khiến cho người khác dằn lòng không được mà muốn nhìn thêm lần nữa. Tướng mạo nho nhã, trên người lại một mực tỏa ra cỗ khí khái hào hùng của nam tử. Một người đàn ông như thế này thì thể nào cũng là đối tượng mà đại bộ phận các nữ tử khuê các hướng tới.

Tô Mạt cắn chặt răng, bất quá là tướng mạo hơn người mà thôi. Tướng mạo của An Lăng Thiên không phải cũng tuấn mỹ bất phàm sao? Kết quả thì thế nào, chẳng phải cũng chỉ là một kẻ lòng dạ hiểm độc thôi sao. So với An Lăng Thiên, dung mạo của Lương Vương còn đẹp hơn ba phần, nói không chừng nội tâm càng thêm gian ác!

"A Đồng, " Lương Vương thuận tay ngắt một cành hoa, cài lên búi tóc của Tô Đồng, "Rất đẹp."

Tô Đông chạm vào đóa hoa trên tóc, nhớ lại khoảng thời gian mấy ngày trước ở cùng Tiểu Mạt, Tiểu Mạt cũng cài hoa cho mình như thế này. Nàng hồ đồ tỏ tình, không thể không khiến người ta cảm thấy thương yêu cùng luyến tiếc. Nghĩ đến sự việc hôm đó, khóe miệng Tô Đồng nhẹ nhàng nhếch lên một nụ cười, ý cười xán lạn làm choáng váng mắt người.

Tô Mạt trốn ở phía sau gốc cây, gắt gao cắn khăn tay, lòng ghen ghét nổi lên không cần nói cũng biết.

Ngoại trừ mình ra, đây là lần đầu tiên tỷ tỷ cười đến sáng lạn với một người khác như thế, hơn nữa còn là một nam nhân.

Tô Mạt bất chợt hiểu rõ được cái cảm giác lãnh địa bị xâm phạm, tựa như một thứ gì đó hết sức thiêng liêng trên lãnh thổ của bản thân đang bị kẻ khác xâm phạm, toàn thân cực kỳ khó chịu!