Chương 37: Ngoéo tay

"A Đồng, làm sao, không nhận ra ta à?" Người kia nhếch khóe miệng hiện lên ý cười nàng quen thuộc nhất, chậm rãi hướng nàng đi đến.

Gương mặt quen thuộc, ngữ điệu quen thuộc, Tô Đồng há miệng, lại phát hiện mình nói không ra lời.

"A Đồng, mấy năm rồi không gặp, nàng so với trước kia càng xinh đẹp hơn đấy." Người kia đi tới trước mặt nàng, vén lên sợi tóc đang tung bay của nàng, nhẹ nhàng ngửi một chút, "Cũng thành thục hơn rất nhiều."

"Lương vương Điện hạ." Tô Đồng rốt cục hoàn hồn, hướng nam nhân đứng trước mặt phúc thân.

"Mấy năm không gặp, nàng và ta đã trở nên xa lạ không ít." Người được xưng là Lương vương khẽ cười một tiếng, "Ta nhớ rõ, trước kia nàng thường gọi ta là Phong ca ca."

"Đó là do lúc nhỏ không hiểu chuyện." Tô Đồng cười cười, trong mắt nhiều hơn mấy phần xa cách, "Thân phận khác biệt, cũng không thể giống như khi còn bé được."

"A Đồng, nàng biết mà, ta xưa nay đều không để ý đến thứ gọi là thân phận này." Lương vương cười cười, ôn nhuận như nước, khiến cho người khác không nhịn được mà muốn đắm chìm trong loại dịu dàng này.

"Ngươi sao lại trở về vậy?" Bỏ qua ánh mắt, tận lực không để ý đến loại tình cảm không bình thường trong mắt Lương vương. Tô Đồng hơi hơi nhíu mày lại, có chút nghi hoặc.

Lương vương là hài tử thứ chín của Hoàng đế, lúc Lương vương còn nhỏ, mẹ của hắn là Tĩnh Quý phi rất được sủng ái, mẹ con hai người thâm thụ hoàng ân nhiều năm. Tô Nham đã từng tiến cung làm thư đồng của hắn một thời gian. Nhờ mối quan hệ này, Lương vương thường xuyên đến phủ Tướng quân, cũng dần dần làm quen với nàng, Lương vương rất thích nàng. Kể từ lần đầu gặp nhau, quan hệ của hai người vẫn rất tốt. Lúc nhỏ, Lương vương cũng từng nói về sau muốn cưới nàng. Ngẫu nhiên tiến cung một lần, Tĩnh Quý phi cũng rất thích nàng, nói thẳng muốn để nàng làm Hoàng tử phi. Tĩnh Quý phi kia, nàng còn có chút ấn tượng, dáng vẻ hết sức xinh đẹp, cũng là một nữ nhân mười phần ôn nhu, ngay lần đầu tiên nhìn thấy, nàng liền thích loại khí tức phát ra từ trên người Tĩnh Quý phi. Chỉ là về sau trong cung xảy ra biến động, Tĩnh Quý phi mất đi thế lực, năm ấy Lương vương sáu tuổi cũng bị phái đến đất phong cằn cỗi giáp với Man di ở phía Tây, nói dễ nghe thì là còn trẻ đã dễ dàng được phong vương, càng thêm ân sủng. Nhưng mà, người sáng suốt đều biết, đây là Hoàng đế biến tướng lưu vong. Từ đó về sau. Hai người chưa từng gặp lại nhau.

"Thế nào, nàng chẳng lẽ không muốn ta trở về sao?" Lương vương khẽ cười một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Tô Đồng tràn ngập ôn nhu.

Tô Đồng lắc đầu: "Không phải, chỉ là, hơi kinh ngạc thôi."

"A, " Lương vương cười một tiếng, "Đã đến thời điểm trở về, sẽ không quay lại nữa, nói không chừng, nàng lại sắp có hôn sự mới đó. Cậu một mực thúc giục ta tìm một thê tử, nhưng mà trong lòng ta một mực chỉ chứa mình nàng. Đây không phải là, vừa nghe được tin nàng phải xuất giá, liền vội vàng chạy về sao."

"Ta nhớ rõ, đã đi tới đất phong của thân vương. Nếu như không có chuyện đại sự, không được truyền triệu là không được hồi kinh." Tô Đồng nói, "Ngươi lần này trở về, là đã xảy ra chuyện đại sự gì sao?"

"A Đồng, nàng vẫn giống như trước, thông minh làm cho người ta phải cảm thấy kinh ngạc." Lương vương bất đắc dĩ cười cười, "Quả nhiên, không thứ gì qua mắt được nàng. Ta lần này hồi kinh, đích xác là có một số việc. Đất phong phát sinh chút rối loạn, bắt được Man tử ở phía Tây, moi ra được chút chuyện, bởi vì có can hệ trọng đại, cho nên phải nhanh chóng báo cáo. A Đồng, mấy năm này sống ở đất phong, ta vẫn luôn rất nhớ nàng. Thời điểm ta biết được tin nàng và An Lăng Thiên bàn chuyện hôn sự, nàng có biết ta có bao nhiêu mong muốn lập tức xuất hiện bên cạnh nàng, nói cho tất cả mọi người biết, nàng là của ta? Đất phong rối loạn, rốt cục cho ta tìm được lý do để hồi kinh ở lại bên cạnh nàng rồi."

"Lương vương Điện hạ..."

"Gọi ta Phong." Lương vương vươn một ngón tay ra đặt lên trước bờ môi của Tô Đồng, "Giống như lúc bé, giữa chúng ta, không cần loại xưng hô cung kính như vậy."

"Nhưng mà..." Tô Đồng có chút do dự.

"Không có nhưng gì hết, " Lương vương nói, "Nàng cũng biết, ta chờ nàng gọi một tiếng 'Phong' này, chờ đã bao nhiêu năm?"

"Phong." Nhìn thấy trong mắt Lương vương dường như là thâm tình tràn ngập thương cảm, Tô Đồng ngơ ngác một chút, đành phải gọi một tiếng, "Những việc lúc nhỏ, bất quá là nói đùa thôi."

"Nhưng, ta rất nghiêm túc." Trong mắt Lương vương hoàn toàn là sự nghiêm túc, "Bắt đầu từ khi còn nhỏ, ta đã nhận định là nàng, cả đời này, cũng chỉ có nàng."

Đối diện với cặp mắt thâm tình của Lương vương, Tô Đồng không biết phải làm gì, trong đầu hiện lên gương mặt của Tiểu Mạt. Người ấy không chút chùn bước đứng chắn trước mặt nàng, thà rằng tự bản thân bị thương tích đầy người, cũng không muốn để cho nàng chịu một chút tổn thương nào. Người như Lương vương, khiêm tốn hữu lễ, đọc đủ thứ thi thư, nàng đích xác rất có hảo cảm , nếu là trước đây, có lẽ nàng sẽ đáp lại phần tình cảm này của Lương vương. Chỉ là nhớ đến Tiểu Mạt còn đang nằm ở trên giường, Tô Đồng lại cảm thấy, Lương vương tác phong nhanh nhẹn, so ra vẫn kém muội muội ngây ngô ngốc nghếch kia của nàng.

"Ta rất..." Lời cự tuyệt còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, liền bị Lương vương chặn lại.

"Xuỵt." Lương vương nói, "Ta biết, hết thảy mọi thứ này khiến nàng có chút khó mà tiếp nhận. Cho nên ta sẽ để cho nàng có thời gian cân nhắc, cho đến lúc đó, ta sẽ không ép buộc nàng. Hôm nay, ta không phải là người đến tỏ tình với nàng, mà chỉ là một bằng hữu đã thật lâu không gặp, được không?"

Tô Đồng gật gật đầu. Đã cách nhiều năm như vậy, Lương vương vẫn ôn nhu như trước.

"A Đồng, ta ngàn dặm xa xôi từ đất phong gấp gáp trở về, hiện tại vừa mệt vừa đói, nàng có phải hay không nên tìm một chỗ để mở tiệc tẩy trần cho ta?" Lương vương một bộ dáng vẻ lười biếng nhìn Tô Đồng.

"Hôm nay sợ rằng không được." Tô Đồng trầm ngâm một tiếng, nhớ tới muội muội còn chờ mình ở trong phòng, cự tuyệt nói, "ta còn có chút việc, không thể không trở về."

"Được rồi." Lương vương cũng không cưỡng bách nàng, "Vậy nàng trước tiên nợ ta, sau này ta sẽ đích thân đến nhà bái phỏng, đến lúc đó, bữa cơm này, nàng muốn từ chối cũng không được rồi."

"Ừ." Tô Đồng lên tiếng, sau đó vội vàng rời đi. Dây dưa với Lương vương đã được một lúc, Tiểu Mạt ở nhà sợ là chờ đến suốt ruột rồi. Nàng thật sự rất hiểu rõ tính cách của cô em gái này, chậm thêm một chút, e rằng sẽ kéo theo phần eo bị thương chạy đi tìm nàng mất.

Nhìn thân ảnh dần biến mất của Tô Đồng, Lương vương nheo mắt lại, A Đồng, nàng là của ta. Từ ngàn dặm xa xôi vội vã trở về, chính là vì muốn cưới nàng về nhà. Lần này, ai cũng không thể đem nàng từ trong tay ta đoạt đi.

*

"Tỷ tỷ, người rốt cuộc cũng trở về rồi." Vừa mới quay lại viện lạc của mình, Tô Mạt liền tiến lên đón, "Tỷ tỷ, đi lâu như vậy không trở lại, muội thật sự rất lo lắng đó."

"Tỷ tỷ chỉ là có chút chuyện, cho nên trì hoãn một lúc." Trìu mến xoa nhẹ trán Tô Mạt.

"Việc gì vậy?" Tô Mạt có chút lo lắng hỏi, gần đây phong ba không ngừng, nàng sợ lại phát sinh rắc rối gì.

"Không có gì, chuyện nhỏ mà thôi." Tô Đồng giấu đi việc gặp Lương vương, trong tiềm thức, không muốn ở trước mặt Tiểu Mạt nhắc đến bất cứ nam nhân nào.

"Tỷ tỷ, nếu thật sự gặp rắc rối, không được giấu diếm muội." Từ ánh mắt khó hiểu của tỷ tỷ, Tô Mạt biết, tỷ tỷ đang che giấu nàng chút chuyện gì đó, nhưng nàng cũng không hỏi nhiều. Nàng tin tưởng tỷ tỷ, tỷ tỷ không nói, nhất định có đạo lý của nàng ấy.

"Biết rồi, tỷ tỷ nhất định không giấu muội." Tô Đồng nhìn ánh mắt Tô Mạt, càng phát ra ôn nhu.

"Hừ, " Tô Mạt hừ nhẹ một tiếng, "Tỷ tỷ lúc nào cũng nói như vậy, nhưng lại chưa khi nào nói cho muội biết."

"Ha ha." Tô Đồng khẽ cười một tiếng, Tiểu Mạt là đang trả thù nàng trước đó có nói câu muội ấy mỗi lần đều đáp ứng rất nhanh, lần sau lại kiên quyết không thay đổi sao?

"Eo của muội không sao rồi hả?" Tô Đồng liếc qua phần thắt lưng của Tô Mạt, tựa hồ, có thể thẳng lên rồi.

"Tất nhiên là chưa." Tô Mạt đưa thuốc cầm trong tay cho tỷ tỷ, "Đây không phải là chờ để tỷ tỷ bôi thuốc sao? Muội lại không thể nhìn được vết thương ở đâu." Vẻ mặt Tô Mạt nhìn có chút ủy khuất. Tô Đồng khẽ cười một tiếng, thật sự là, yêu chết loại kiểu dáng này của Tiểu Mạt.

"Được được được, tỷ tỷ biết rồi." Tô Đồng đẩy Tô Mạt vào cửa, "Đi vào nhà đi, để tỷ tỷ, hảo hảo 'hầu hạ' muội."

Nằm lỳ ở trên giường, lần nữa hưởng thụ tỷ tỷ vừa đấm bóp vừa phục vụ ăn uống, Tô Mạt híp mắt, rất là hưởng thụ.

Nhìn động tác như một con mèo lười biếng của Tô Mạt, Tô Đồng âm thầm cười một cái, giống như đêm hôm trước, ôm Tô Mạt chìm vào giấc ngủ.

*

"Tỷ tỷ, sao vậy, ngủ không được à?" Ban đêm yên tĩnh, đột nhiên vang lên thanh âm của Tô Mạt.

"Sao muội biết?" Tô Đồng hơi kinh ngạc, nàng chỉ là lẳng lặng chăm chú nhìn Tô Mạt nằm trong lòng mà thôi cũng không hề phát ra bất cứ âm thanh nào a, Tiểu Mạt làm sao biết mình ngủ không được.

"Hì hì, " Tô Mạt cố ý ho khan một tiếng, dùng một loại thanh âm mười phần lão luyện nói, "Bởi vì, nếu tỷ tỷ ngủ thϊếp đi, bộ ngực phập phồng khá mạnh, có đôi khi còn đẩy muội. Nhưng hiện tại ngực tỷ tỷ phập phồng rất nhẹ, cho nên, muội biết, tỷ tỷ nhất định chưa ngủ."

"Ngươi cái đồ tiểu sắc phôi này." Mặt Tô Đồng đỏ hồng, có chút xấu hổ, "Nữ hài tử trong nhà, sao có thể nói ra loại lời hạ lưu này chứ."

"Muội chỉ là ăn ngay nói thật thôi." Tô Mạt khẽ cười một tiếng.

"May mà người nghe muội nói câu này là tỷ tỷ." Tô Đồng cũng cười, "Nếu không, người ta lại xem muội là đang đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng đấy."

"Khà khà, đại mỹ nhân,còn không mau để đại gia ta đùa giỡn." Tô Mạt dúi đầu vào ngực Tô Đồng, cọ xát đến mấy lần.

"Được rồi, đừng làm rộn." Vỗ nhẹ đầu Tô Mạt, Tô Đồng nói, "Đêm đã khuya, còn không ngủ, ngày mai sợ là dậy không nổi mất."

"Ừm." Tô Mạt nhu thuận trả lời một tiếng.

Nhìn muội muội nhu thuận trong ngực, Tô Đồng nhị không được thở dài một hơi.

Tiếng thở dài khẽ khẽ, trong gian phòng tĩnh mịch lại hết sức rõ ràng.

"Tỷ tỷ, người vì sao lại thở dài?" Tô Mạt hỏi.

"Tiểu Mạt, muội nói, muội không hi vọng tỷ tỷ lấy chồng sao?" Nhịn hồi lâu, vẫn không thể nhịn xuống, Tô Đồng mở miệng hỏi. Nhìn chung việc Lương vương xuất hiện, cuối cùng lại khiến cho tâm cảnh của bản thân mình xảy ra chút biến hóa.

"Tự nhiên là không hi vọng." Tô Mạt nghiêm túc nói, "Tiểu Mạt ước gì tỷ tỷ bồi bạn với muội suốt đời. Thế nhưng, tỷ tỷ, muội biết, việc này là điều không thể. Người sớm muội gì cũng phải lập gia đình, cho nên muội hi vọng, tỷ tỷ phu của muội phải là một người thật tâm yêu tỷ tỷ, có thể chiếu cố ngươi cả đời. Chí ít, so với muội phải tốt hơn."

"Tỷ tỷ cũng hi vọng, tương lai sẽ có một người như thế, chiếu cố muội giống như ta đối với muội." Tô Đồng thở dài một tiếng.

"Tỷ tỷ, nếu như, vẫn không có người như vậy thì sao?" Tô Mạt dè dặt hỏi.

"Vậy thì, tỷ tỷ liền cùng Tiểu Mạt cùng nhau trải qua một đời, chiếu cố lẫn nhau."

"Ngoéo tay, tỷ tỷ."

"Ừ, ngoéo tay."

Một lời hứa thuộc về hai tỷ muội, trong màn đêm yên tĩnh, đã ra đời, một lời hẹn ước suốt đời.

---------------------------------

p/s: thành thật xin lỗi m.n do bệnh lười tái phát mà mình bỏ bê up tr lâu như vậy mà các bạn vẫn ủng hộ >"< thật sự cám ơn các bạn nhiều ^o^!