Trình Viễn nhìn quanh bên trong khách sạn, đột nhiên nhìn thấy có thứ gì đen đen đang chuyển động, anh ta dụi mắt, trên bàn có thứ gì vậy.
Anh ta tò mò đến gần, nhìn xuống cái hộp kỳ lạ.
Dư Ý đang gắng sức, trên đầu bỗng xuất hiện một cái bóng đen, thế là cậu cũng ngẩng đầu lên.
Người đàn ông và con rắn nhìn nhau trong mấy giây, thấy người này đứng bất động, Dư Ý thè đầu lưỡi đỏ tươi ra.
"A!" Trình Viễn sợ hãi lùi lại hai bước, ngồi phịch xuống đất.
"Anh Phó! Rắn! Có rắn!"
Phó Doãn Xuyên nghe thấy tiếng hét, lau qua đôi bàn tay đỏ bừng, đi ra từ phòng tắm: "Đừng kêu nữa, tôi biết, là tôi nuôi."
Trình Viễn: "Hả?". "Anh Phó, anh nuôi rắn làm gì?" Thích nuôi thú cưng thì nuôi mèo nuôi chó, mấy con đó chẳng phải rất dễ thương sao? Không thì trồng hoa cỏ cũng được, sao lại nuôi cái con đáng sợ vậy?
Phó Doãn Xuyên đá áo khoác trên đất, nghe Trình Viễn nhắc, anh mới nhớ tới thú cưng của mình, một ngày không gặp cũng thấy hơi kỳ quái.
Anh nghiêng người, nhìn Dư Ý đang vặn vẹo trong hộp, đưa tay ra vuốt thân rắn hai lần.
Dư Ý còn đang đấu tranh với bộ da cũ của mình, không biết có phải vì bị cắt ngang nhiều lần hay không mà hiện tại cậu cảm thấy rất khó chịu, giờ còn bị người ta thò tay trêu chọc.
Dư Ý vô thức làm ra động tác tấn công, cắn vào ngón tay kia.
Khi nhìn thấy người trước mặt, trái tim cậu run lên.
Tiêu rồi! Là Phó Doãn Xuyên.
Dư Ý nhìn vào đôi mắt đó, lặng lẽ nuốt nước bọt, hơi mừng vì mình không có cái răng nào.
Cậu bồi thường cho người kia bằng cách thè lưỡi liếʍ vào đầu ngón tay của Phó Doãn Xuyên. Người này cũng không tính là tốt lành gì, nhưng dù gì cũng là người đang cưu mang cậu, cậu thật sự không cố ý, cậu sai rồi, cậu đang sám hối.
"Mới một ngày không gặp đã nhiệt tình vậy rồi."
Phó Doãn Xuyên treo lên một nụ cười giả tạo, sau đó rút ngón tay mình ra, chất lỏng trên đó khiến trán anh lại nổi lên hai đường gân.
Mới vừa ra khỏi nhà tắm đã phải vào lại.
Trình Viễn cẩn thận đi vòng quanh chỗ của con rắn, thấy Phó Doãn Xuyên vẫn đang rửa tay bên trong, cẩn thận hỏi: "Anh Phó, anh thật sự muốn chấm dứt hợp đồng sao? Phải đền bù gấp ba lần đó..."
Phó Doãn Xuyên vẫn không ngừng động tác, nhưng lửa giận cũng đã tiêu tan ít nhiều, bây giờ trong đầu đều là con rắn chết tiệt đó: "Cậu cảm thấy tôi thiếu chút tiền đó sao?"
Trình Viễn đánh giá sắc mặt của Phó Doãn Xuyên, thấy đã tốt hơn lúc nãy, lúc này anh ta mới dám hỏi tiếp: "Vậy để tôi nói với chị Du một tiếng."
Phó Doãn Xuyên bóp nước rửa tay ra lần thứ tư, cẩn thận xoa từng đầu ngón tay: "Ừ."
Du Châu Như là quản lý của anh, đã chăm sóc rất tốt cho anh nhiều năm nay, nếu anh không đi ghi hình, cô ta sớm muộn cũng sẽ biết, thay vì làm khó nhau, tốt hơn hết là nói thẳng với cô ta trước. Du Chân Như không phải người vô lý, cô ta hiểu tính anh, nên sẽ giải quyết chuyện này thật thỏa đáng.
Trình Viễn thở phào nhẹ nhõm, nếu anh Phó chấm dứt hợp đồng mà không nói một tiếng, anh ta sẽ bị kẹp giữa chị Du và Phó Doãn Xuyên.
"Vậy anh Phó, tôi đi trước đây, có gì anh cứ gọi."
Phó Doãn Xuyên gật đầu anh ta mới dám rời đi, lúc đi còn không quên nhặt áo Phó Doãn Xuyên ném trên sàn nhà lên.
Sau khi cửa đóng lại, căn phòng trở lại yên tĩnh, Phó Doãn Xuyên rửa sạch bọt trên tay, rút chiếc khăn dùng một lần bên cạnh lên lau tay thật sạch.
Lúc đi ra, anh đi ngang qua bàn, sau đó dừng bước, liếc nhìn con rắn bên trong.
Nó đang uốn éo người, nhìn có vẻ rất khó chịu, Phó Doãn Xuyên đứng sang một bên nhìn.
Đột nhiên ở miệng con rắn xuất hiện một cái lỗ nhỏ, sau đó nó càng lúc càng lớn, con rắn thò đầu ra khỏi lỗ, cố gắng bò ra ngoài.
Phó Doãn Xuyên sửng sốt khi nhìn thấy lớp da mới lộ ra bên ngoài, những chiếc vảy rắn màu trắng bạc phản chiếu ánh đèn khách sạn, tạo ra một vầng hào quang, đẹp hơn cả những viên ngọc trai chất lượng tốt nhất trong các cửa hàng trang sức.