Đây là điều không ai trong chúng ta nghĩ đến. Bởi vì chúng ta đều biết Nhị sư tỷ không phải là người như thế.
Nàng là hoa trên núi cao, là gió lạnh, là trăng sáng, luôn luôn chuyên tâm tu luyện và không bao giờ cười.
Nhưng hôm nay, nàng lại cười khẩy hết lần này đến lần khác.
Nhị sư tỷ nắm tay ta, hiển nhiên không chấp nhận lời giải thích của đối phương.
Nhưng nàng lại lười tranh luận với nam chính sư huynh và thấy thực sự có lỗi với ta.
Vì vậy, Nhị sư tỷ chỉ lạnh lùng nhìn Lý Diệu Diệu: "Lời ngươi vừa nói, tốt nhất nên là sự thật."
“Ta mặc kệ mục đích của ngươi là gì...”
Nàng chậm rãi nói: “Nếu sau này Miêu Miêu lại bị ngươi làm tổn thương, sợ hãi, nhục nhã... thì ta nhất định sẽ khiến ngươi phải trả giá gấp trăm lần!”
Khi nói đến trà xanh, ta là cái thá gì chứ?
Ta ở trình độ cực thấp!
Từ khi gia nhập sư môn, bận rộn mấy tháng, ngoại trừ mọi người đều thấy ta có chút ngốc thì chiêu trò của ta chẳng có tác dụng gì cả.
Nhưng trong vòng hai ngày kể từ khi Lý Diệu Diệu xuất hiện thì nam chính và nữ chính lập tức chia tay nhau, gần như chẳng muốn nhìn mặt nhau.
Giỏi lắm!
Nhưng không ngờ Lý Diệu Diệu lại mặt dày như vậy.
Cô ta thực sự đã theo chúng ta trở về tông môn, chờ đợi bí cảnh mở ra để cùng tiến vào.
Vậy thì ta sẽ không vào đó.
Đặc biệt là khi biết linh lực của cô ta bị hao tổn, không có khả năng tự vệ thì Đại sư huynh vội tìm cho cô ta chiếc áo giáp lụa ngọc vàng để mặc.
Ta lại phát điên nữa rồi.
"Cô ta là cái quái gì? Cô ta xứng được mặc áo giáp như muội sao?”
Cách nửa đỉnh núi thì ai cũng có thể nghe thấy tiếng hét của ta.
Ta thực sự phát điên: “Nhị sư tỷ nói trong môn phái chỉ có hai bộ áo giáp. Tỷ đã đưa hết cho muội mặc để phòng thân. Sao huynh có thể lấy lại để đưa cho người ngoài như thế?”
Những lời ta nói có chút ích kỷ.
Sắc mặt Đại sư huynh tối sầm, thậm chí còn mất bình tĩnh với ta, điều này hiếm khi xảy ra.
“Mạng của muội là mạng, mạng của Lý cô nương thì không phải sao?”
Hắn rất hung dữ với ta, trong lời nói còn hàm chứa lời cảnh cáo: "Bây giờ nàng ấy không thể tự bảo vệ mình, cũng giống như muội, nàng ấy nên mặc áo giáp."
“Rõ ràng là tỷ tỷ mang bảo vật về cho muội. Tại sao huynh lại cố tình đoạt lấy như thế? Bây giờ còn ở đây nói muội...”
Thấy ta vẫn không chịu bỏ cuộc, Đại sư huynh tức giận vô cùng.
"Muội hãy im lặng và suy nghĩ về những lỗi lầm của mình đi!"
Giọng nói của hắn cực kỳ đáng sợ, ẩn chứa tức giận: "Thập Tam, muội còn nhỏ. Rất nhiều chuyện ta không so đo với muội, nhưng không có nghĩa là muội muốn làm gì thì làm!”
Ta đã khóc.
Ta đau lòng muốn c.h.ế.t: “Nếu muội như huynh nói thì muội đã đuổi cô ta đi khỏi đây từ lâu rồi.”
Đây là một vấn đề lớn.