Chương 15: Sau núi

Đại sư huynh liền nhốt ta vào một cái hang ở sau núi.

Ngoài ra còn tạo các tầng cấm chế.

"Lý cô nương tới đây là khách. Nếu muội đã không biết tiếp khách thì cứ ở chỗ này đi.”

"Ta sẽ không để muội ra ngoài cho đến khi bí cảnh mở ra.”

Hắn cảnh cáo ta: “Nếu lúc đó muội còn ngoan cố như bây giờ thì cứ tiếp tục ở đây, đừng hòng bước chân vào bí cảnh.”

"Huynh thật bất công!"

"Huynh quá bất công!"

Ta ở trong hang gào thét, khóc lóc thảm thiết: "Ta muốn tỷ tỷ. Chỉ có tỷ tỷ là thương ta!"

Nhị sư tỷ được lệnh ra ngoài làm việc, vẫn chưa trở về.

Các sư huynh khác trong tông môn cũng thấy đau lòng cho ta, nhưng họ không dám giúp ta mà đối đầu với Đại sư huynh.

Ta bị nhốt trong hang một mình.

Quả là chó mất chủ, nghèo gặp xui, cha mẹ qua đời để ta bị ức hϊếp.

Vì thế ta chỉ có thể khóc.

Ta khóc từ lúc trời sáng đến khi trời tối, từ lúc mặt trời mọc đến khi trăng lên, khóc đến mức trưởng lão đang bế quan trong động bên cạnh không thể chịu đựng được nữa.

“Rốt cuộc là ai đưa ngươi vào đây thế?”

Vị trưởng lão này tức điên lên: “Nha đầu nhà ngươi sao mà có thể khóc dai như vậy? Chỉ là một chiếc áo giáp thôi mà. Đợi ta xuất quan sẽ làm cho ngươi mấy trăm cái. Nên ngươi làm ơn để ta bình tâm tu luyện, được không?”

Nhưng ta thực sự rất buồn.

"Ta chỉ khóc thôi mà, liên quan gì đến ông?”

Ta nói: “Ta muốn Nhị sư tỷ của ta. Tỷ tỷ đến đây thì ta sẽ không khóc nữa.”

Trưởng lão sửng sốt một lát.

Rồi ông ta cười.

"Phù Cảnh luôn lạnh lùng, sao nó lại va phải ngươi thế này?”

Lão già này cố ý nói xấu trêu chọc ta: "Con ngốc này! Đừng mắng sư huynh của ngươi nữa. Trong mắt các tiền bối chúng ta đều muốn tác hợp Đại sư huynh và Nhị sư tỷ của ngươi thành một đôi.”

Cái gì?!

Ta đã bị sốc.

"Các vị đều bị mù sao?"

Ta tức giận: “Đại sư huynh là một tên khốn, sao xứng với Nhị sư tỷ?”

Trưởng lão cười lớn.

"Đứa ngốc này thật thú vị. Quên đi! Bây giờ để ta giúp ngươi tìm tỷ tỷ.”

Ông ấy nói: “Ta thay ngươi truyền mật âm, ngươi tên là gì?”

Ta vừa khóc vừa nói: “Ta tên Nguyễn Miêu Miêu, xếp thứ mười ba.”

Nghe thấy cái tên này, người ở hang động bên cạnh chợt im lặng một lúc.

"Miêu Miêu, đừng khóc nữa."

Khi trưởng lão lên tiếng lần nữa, giọng điệu rất ôn hòa: "Miêu Miêu, ta đã báo cho Phù Cảnh. Bây giờ ta sẽ mở phong ấn cửa hang. Ngươi đừng đau lòng nữa, được không?”

Sự dịu dàng đột ngột này khiến ta khá cảnh giác.

Ta nói ra điều ta đang nghĩ: "Tại sao ông lại tốt với ta như vậy? Ông là ai?"

"Ta sao?"

"Ta là Tam trưởng lão."