Nhất Bái Thiên Địa [Thất Ngũ Chiết]

6.33/10 trên tổng số 6 lượt đánh giá
Tác Giả: Khuyết Danh Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nhất bái thiên địa Một bái này, mộng xưa rực rỡ ~ Tác giả: 遇山 Editor: Phanh Couple: Thất Ngũ Chiết (SNH48 Ngô Triết Hàm x Hứa Giai Kỳ)
Xem Thêm

Nàng ngẩng đầu, Hứa Giai Kỳ vững vàng cầm kiếm, ánh mắt lãnh đạm nhìn thẳng nàng, lại dùng lực đem lưỡi kiếm đâm vào sâu hơn mấy tấc. Há miệng, không nói ra một chữ, Hứa Giai Kỳ chợt giống như trước đây cười lên với nàng, nhưng nàng chỉ thấy huyết sắc ùn ùn kéo đến cuồn cuộn trong tầm mắt.

Một tiếng "Giai Kỳ" kia cuối cùng vẫn không thể nói ra.

Hứa Giai Kỳ dường như đã đợi ở ngoài thật lâu, sợ quấy rầy tướng quân mới trở về từ biên cương, một mực giữ lại không cho gia nhân vào trong phòng Ngô Triết Hàm, lúc này vừa thấy bóng người Ngô Triết Hàm lắc lư đi ra, cầm lấy cành hoa đã nắm trên tay chơi đùa hồi lâu chạy tới.

Cành hoa kia chỉ vừa mới ra nụ, đã bị Hứa Giai Kỳ vô cùng buồn chán hái xuống, lắc tới lui trước mắt Ngô Triết Hàm. Ngô Triết Hàm một mặt đầy mệt mỏi quả thực quá mức rõ ràng, Hứa Giai Kỳ nhìn thấy đau lòng vô cùng, trong bụng không kìm được lại oán trách bản thân không ở bên nàng một năm này, những thân vệ kia không biết có chiếu cố Ngô Triết Hàm của nàng tốt hay không nữa.

Bất quá Ngô Triết Hàm trái lại không quá để ý dáng vẻ, cứng rắn lộ ra nụ cười thoải mái, dắt nàng đi về con đường phía trước chậm rãi đi.

“Ngày thường ta không có cơ hội bồi nàng, mấy ngày này Hoàng thượng hứa để ta ở trong phủ tu dưỡng mấy ngày, nàng nhìn một chút trong ngoài kinh thành có nơi nào muốn đi, ta liền đi cùng nàng, thế nào?”

“Người nhìn một chút gương mặt đầy mệt mỏi của mình đi, thật không dễ có được lúc rảnh rỗi, người liền đàng hoàng ở trong phủ nghỉ ngơi mấy ngày đi.” Tay Hứa Giai Kỳ được Ngô Triết Hàm nhẹ nhàng dắt đi, đi theo bên cạnh nàng một đường như vậy.

Ngô Triết Hàm gật đầu một cái, Hứa Giai Kỳ lại nhẹ giọng thêm một câu.

“Ở nơi nào cũng được, có người ở bên là đủ rồi.”

Năm

Ngô Triết Hàm phụng bồi Hứa Giai Kỳ trong Hầu phủ gϊếŧ thời gian thật tốt mấy ngày, đặc biệt dặn dò không để tướng sĩ trong quân tới quấy rầy, nếu không phải chuyện gì vô cùng khẩn cấp, tất cả đều giao cho phó tướng xử lý.

Ngày đó Ngô Triết Hàm tự vào cung bẩm báo với Hoàng Đế tình hình chiến sự ở Bắc Cương, đi ra gặp một tên đầy tớ quen mặt, nhìn Ngô Triết Hàm một cái rồi đi trước trước dẫn đường. Ngô Triết Hàm phân phó thân vệ bên cạnh mấy câu, kêu hắn trở về phủ nói với Hứa Giai Kỳ không cần chờ mình về dùng cơm tối, chỉ nói là trong doanh có chuyện khẩn cấp, rồi cùng tên đầy tớ kia quẹo vào sau ngõ.

Trong ngõ sớm đã có xe ngựa đợi, Ngô Triết Hàm nhìn thấy Đới Manh dựa ở bên ngoài hướng nàng vẫy tay, trong lòng liền biết là người nào mời tới, dứt khoát vào trong xe ngựa.

Sắc mặt Mạc Hàn bây giờ so với trước thâm trầm hơn, đi thẳng vào vấn đề chính rút ra từ trong ngực ra một bức mật báo đưa tới trước mắt Ngô Triết Hàm, người kia mím môi, nhận lấy.

“Những ngày qua được ngươi nhờ vả, tự biết chuyện này đối với ngươi phân lượng không nhỏ, liền sai Đới Manh tự mình đi làm. Những thứ này ta cũng nhìn qua, ngươi xem lại một chút đi.”



Tuy nói Ngô Triết Hàm sai người trở về truyền lời, nhưng Hứa Giai Kỳ vẫn không an tâm, liền cho lui hạ nhân, tự mình khoác áo đốt đèn chờ Ngô Triết Hàm.

Đang lúc mơ mơ màng màng sắp ngủ, Hứa Giai Kỳ cảm giác trên người nhẹ đi một chút, mùi hương quen thuộc êm ái quấn quanh người, nàng biết là Ngô Triết Hàm trở lại, cũng không mở mắt, kéo thanh âm mở miệng hỏi: “Sao trở về trễ như vậy?”

Ngô Triết Hàm đem Hứa Giai Kỳ ôm trở về trong phòng đặt lên giường, tự mình cởϊ áσ ngoài nằm xuống bên cạnh tiểu hồ ly buồn ngủ hai mắt đã nhắm chặt, để mặc cho nàng theo thói quen cọ cọ trong ngực mình, người kia hỏi một đường nàng lại đáp một nẻo: “Ngày mai ta mang nàng ra ngoài đi dạo một chút nhé.”

“Ân…” Người trong ngực miễn cưỡng đáp một tiếng, sau đó không còn tiếng động nữa.

Hứa Giai Kỳ đêm qua ngủ vô cùng an ổn, vì vậy phá lệ có tinh thần, giờ phút này ngồi trên lưng ngựa được Ngô Triết Hàm ôm vào trong ngực, chậm rãi đi trong cánh rừng ở ngoại ô, lại càng tăng thêm tâm tình. Xoay người lại vân vê đóa hoa ở trong tay một hồi, cài lên tóc Ngô Triết Hàm, tiểu tướng quân ngược lại cũng không tránh, chỉ cười.

Ngô Triết Hàm không mang theo hạ nhân, cũng không đeo kiếm, chỉ hai người một con ngựa, thoải mái vô cùng. Chợt Ngô Triết Hàm thúc vào bụng ngựa, tuấn mã phía dưới lập tức chạy về phía trước, cho đến khi trước mắt là một khoảng rộng rãi, hiện ra một vùng hồ nước, lúc này mới siết dây cương, con ngựa hí một tiếng dài rồi dừng lại bên hồ.

Tiểu tướng quân trên tóc mai cài đóa hoa cúc, giờ phút này một bước nhảy xuống ngựa trước, đưa tay ra vững vàng đỡ Hứa Giai Kỳ xuống, dắt tay dọc theo ven hồ không mục đích mà đi.

Hứa Giai Kỳ không hiểu sao lại nhớ tới lúc ở Bắc Cương, Ngô Triết Hàm liên tiếp công hạ mấy thành, nhưng ngay cả khi nhìn thấy Hứa Giai Kỳ một mặt trống rỗng cũng không rút đi, nàng trong lòng tưởng niệm Ngô Triết Hàm, lại không giỏi ăn nói, một cỗ bức bối nghẹn ở trong lòng buồn bực không vui.

Đêm đó Ngô Triết Hàm khao thưởng tướng sĩ, mua hết tất cả rượu trong thành Bắc Cương, chính mình cũng bị thủ hạ phó tướng rót say, cuối cùng vẫn là Hứa Giai Kỳ trong lòng tràn đầy không vui đỡ nàng trở về trướng.

Ngô Triết Hàm trên mặt đỏ ửng vì say rượu, cả người dựa trên người Hứa Giai Kỳ, hơi nóng từ hơi thở toàn bộ đánh vào bên tai Hứa Giai Kỳ, tướng quân say rượu ngây ngốc cười cười, cũng chẳng biết tại sao.

Hứa Giai Kỳ vừa đỡ nàng đi, vừa chế nhạo nói: “Tướng quân tửu lượng quả thực có chút kém, mới chỉ mấy tuần rượu đã có bộ dáng này, đều nói tướng quân chiến vô bất thắng (*) là một tướng quân luôn thắng, thế nào lại thua uống rượu đây?”

(*) chiến vô bất thắng: đánh trận không trận nào không thắng

Lời tuy là như vậy, mấy câu này rõ ràng là oán trách Ngô Triết Hàm chưa tới gặp nàng, cũng không biết người nghe đã say đến hồ đồ nghe được bao nhiêu.

Người kia tựa hồ vẫn còn mấy phần thanh tỉnh, trong miệng lẩm bẩm nói: “Nơi nào là… thường thắng… ách… tướng quân…” Vừa nói, lại ngây ngốc cười lên.

“Ân…?”

“Toàn… toàn… bại bởi… Hứa cô nương rồi…”

Ngày thường luôn là Hứa Giai Kỳ khi dễ tiểu tướng quân không hiểu phòng tình này, ai ngờ sau một trận rượu, Ngô Triết Hàm đảo ngược thành như vậy, một câu nói lại quấy nhiễu tâm ý Hứa Giai Kỳ không yên.

Thanh âm Ngô Triết Hàm mơ hồ không rõ, giọng nói so với trước đây càng trầm hơn mấy phần, sau khi Hứa Giai Kỳ cởi xuống chiến giáp đắp kín chăn lại bắt đầu lẩm bẩm, cầm ống tay áo Hứa Giai Kỳ nói thế nào cũng không buông. Tiểu tướng quân say rượu không nhẹ lực đạo trên tay cũng không giảm, trên cổ tay dùng chút lực liền đem Hứa Giai Kỳ kéo đến trong ngực đè xuống.

Mượn ánh trăng, Hứa Giai Kỳ vừa vặn có thể thấy rõ hỗn tạp trong con ngươi Ngô Triết Hàm, nét mặt vô cùng ôn nhu. Hứa Giai Kỳ đã nhìn qua Ngô Triết Hàm uy nghiêm trên giáo trường, hung tợn rong ruổi trên chiến trường, lúc bài binh bố trận hờ hững như không, nhưng chưa từng nhìn thấy một phần ôn nhu này của nàng.

Lông mày sắc bén cũng được bao trùm bởi ôn nhu trong mắt tản ra, Hứa Giai Kỳ biết nàng say, cũng đoán không được người này lại muốn nháo cái gì, liền gọi nàng: “Ngũ Chiết? … Ngũ Chiết?”

Ngô Triết Hàm vẫn dán mắt vào nàng, không lên tiếng.

“… Tướng quân?”

“… Hầu gia?”

Lông mày Ngô Triết Hàm ủy khuất đến nhíu lại thành chữ bát, Hứa Giai Kỳ nhất thời cũng không biết mình nói sai cái gì, biết điều ngậm miệng lại. Tiểu tướng quân méo miệng một lần lại một lần lặp lại: “Không đúng… Không đúng “

“Cái gì không đúng?”

“Không phải tướng quân gì cả… Cũng không phải Hầu gia cái gì… Là… Ngô Triết Hàm của nàng…” Tiểu tướng quân chôn ở Hứa Giai Kỳ bên cổ ồm ồm nói, trái tim Hứa Giai Kỳ đập cuồng loạn, nàng còn muốn cùng Ngô Triết Hàm nói gì đó, người nọ đã nằm ở nàng trên vai ngủ.

Hứa Giai Kỳ tự ghi nhớ lấy, tuyệt đối không để Ngô Triết Hàm uống rượu nữa.

Sáu

Thêm Bình Luận