"Tiểu Tinh, chúng ta chỉ ly hôn giả thôi. Mười đồng này cho em, em nuôi đứa trẻ, chờ anh trở về thành sắp xếp xong công việc sẽ quay lại đón 03 mẹ con em vào thành hưởng phúc, chờ anh." Tô Tinh Dạ mới …
"Tiểu Tinh, chúng ta chỉ ly hôn giả thôi. Mười đồng này cho em, em nuôi đứa trẻ, chờ anh trở về thành sắp xếp xong công việc sẽ quay lại đón 03 mẹ con em vào thành hưởng phúc, chờ anh."
Tô Tinh Dạ mới vừa hiểu rõ thân phận của mình, trợn mắt liền nghe được chồng trước cặn bã của nguyên chủ làm bộ làm tịch.
Ly hôn giả? Chờ hắn? Chờ hắn trở về thành cưới con gái cán bộ, ăn sung mặc sướиɠ còn ba mẹ con nguyên chủ sống nương tựa lẫn nhau, cuối cùng chờ hắn không sinh được con trai lại quay về cướp con trai của mình sao, phi!
Tô Tinh Dạ cầm giấy li hôn, lập tức quay đầu dẫn hai đứa nhỏ suy dinh dưỡng tái hôn cùng người về quê thăm người thân - Thẩm Khai Dược.
Thẩm Khai Dược goá vợ đang đóng giữ biên cương, thăng quan trở về quê dẫn người thân tới an trí nơi ở tại đơn vị mới. Vợ cũ không còn chỉ lưu lại hai đứa nhỏ, con trai bị nuông chiều vô pháp vô thiên còn kén ăn nghiêm trọng, con gái vì mẹ hắn trọng nam khinh nữ bị đánh không ít. Thẩm Khai Dược có lòng tìm mẹ cho hai con, vừa nghe nói chỗ phương Bắc kia cuối năm có tuyết, không thức ăn nước uống cộng thêm hắn còn mang theo hai đứa bé, người coi mắt ngay cả mặt mũi cũng không thấy.
Lúc Thẩm Khai Dược đang lo sứt đầu mẻ trán, Tô Tinh Dạ tìm tới cửa.
"Tôi hai đứa, anh hai đứa nên đừng ai ghét bỏ ai. Biên cương, tôi đi với anh. Con cái coi như ruột thịt, hai chúng ta cùng sống qua ngày được không?"
Thẩm Khai Dược nhìn gương mặt tươi cười của Tô Tinh Dạ, gật đầu: "Được."
Như vậy, một gia đình song hôn (cả hai đều là tái hôn) xuất hiện ở nơi biên cương đầy gió tuyết, có người nói gần nói xa.
"Đừng nhìn cô vợ nhỏ kia có vẻ hoà nhã, không phải ruột thịt sau này hai đứa bé kia sẽ khổ cho xem."
"Đứa nhỏ có chịu khổ hay không trước không nói, nơi này chúng ta chim không thèm ỉa, vợ chạy mất còn thiếu sao, tôi nhìn cô ta cũng chạy sớm thôi."
Mọi người nghị luận ầm ỉ, Tô Tinh Dạ mắt điếc tai ngơ.
Vật lộn làm xong áo bông cho mấy đứa nhỏ, Tô Tinh Dạ dẫn đầu hướng về phía tuyết, cứ vui chơi trước đã!
Biên cương là chỗ tốt, không đồ ăn đồ uống sao? Không thể nào.
Mùa hè đào nhân sâm, mùa đông câu cá trên băng, miến om thịt lợn, gà hầm nấm phỉ, dinh dưỡng không đầy đủ bù lại nhanh chóng, đứa nhỏ kén ăn cũng khóc vì thèm thuồng.
Tô Tinh Dạ nhìn ba đứa con trai bị nuôi trắng trẻo mập mạp, vui mừng: "Mẹ nuôi mấy đứa không dễ dàng, quá béo cũng không tốt. Tới đây, đấm lưng đấm chân rèn luyện cho ta."
Ba con heo nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, có chút bất bình: "Em gái thì sao? Em còn mập hơn chúng con?"
"Em gái hả? Em gái là tiểu công chúa nhà chúng ta, không cần làm gì cả."
Về sau, Thẩm Khai Dược thăng quan càng làm càng lớn, bốn đứa bé càng ngày càng có tiền đồ, Tô Tinh Dạ càng ngày càng trẻ ra.
Con gái nhỏ được nuôi lớn như tiểu công chúa kéo cánh tay Tô Tinh Dạ: "Mẹ, mọi người đều nói chúng ta là chị em, cha con già như vậy mẹ không ghét bỏ cha sao?"
Tô Tinh Dạ nhìn dáng vẻ thâm tình mà muốn nói lại thôi của chồng, nhịn cười: "Trước đây giống như cha con nói ấy, sống qua ngày thôi." Cô nháy mắt mấy cái với con gái: "Mẹ cảm thấy vẫn có thể tiếp tục sống qua ngày."