Chương 4: Đồng Ý

Nhà Tô Tinh Dạ, cô đang nói cho hai đứa trẻ chuyện Thẩm Khai Dược, gặp mặt là nhất định phải gặp. Nhưng trước tiên cô muốn cho đám trẻ một ấn tượng sơ bộ.

Đương nhiên người một nhà cũng không nói không ít những linh tinh khác.

Đời trước công việc của cô là giao tiếp cùng đám trẻ, cô sớm đã nhìn quen các loại tính nết của chúng, kỳ thực loại trầm mặc ít nói giống như Chu Hiểu Dương cũng không hiếm thấy.

Từ nhỏ nhu cầu không chiếm thỏa mãn, bị xem nhẹ thậm chí bạo lực lạnh, tính cách đương nhiên sẽ không tốt. Chỉ cần không bị kí©h thí©ɧ, tính cách mỗi người đều là tốt. Cô cũng không bắt buộc bọn nhỏ đổi thành bộ dáng gì khác, chuyện cô phải làm chính là cho bọn trẻ được đầy đủ yêu thương.

Lúc đi cung tiêu xã, cô không keo kiệt mua những thứ đồ ăn vặt như táo gai, bánh bích quy, đường. Lúc này cô dẫn hai đứa bé ngồi ở trên bàn, vừa ăn vừa nói chuyện.

Tuy là trẻ nhỏ nhưng cô cũng không có ý định giấu giếm cái gì, bọn chúng chỉ nhỏ tuổi cũng không phải là ngốc, rất nhiều chuyện cũng có khả năng phán đoán của mình.

"Hiểu Dương Hiểu Liễu, hai người các con có phải đều muốn biết ngày hôm qua mẹ đi đâu hay không?"

Chu Hiểu Dương là thật muốn biết, Chu Hiểu Liễu chính là học theo anh trai, gật đầu theo.

Trong lòng Chu Hiểu Dương nghĩ nhiều hơn chút: "Mẹ, có phải mẹ lại viết thư cho hắn... cha không?"

Cậu bé đã thấy nhiều lần, sau khi mẹ bị đánh ban đầu có tức giận nhưng sau lại vẫn ăn nói khép nép nói chuyện cùng hắn ta. Lần này hắn đi, có phải mẹ lại muốn hắn ta trở về hay không.

Tô Tinh Dạ cũng biết, cô nói những lời kia cậu nhóc không tin.

Cô gật đầu: "Từ nay về sau mẹ sẽ không lừa các con, hắn ta cũng không phải cha các con nữa. Không phải mẹ nói tìm cha mới cho các con sao, mẹ là đi gặp chú kia."

Chu Hiểu Dương không nói, Chu Hiểu Liễu còn chưa hiểu rõ.

Tô Tinh Dạ đưa cho mỗi đứa một nắm hạt dưa đã bóc vỏ nhét vào miệng, suy nghĩ một chút nói: “ Chú này a, dáng người rất cao, có thể bảo vệ chúng ta không bị bắt nạt, có thể mang súng đánh người xấu."

Hai chữ “mang súng” khiến mắt anh trai sáng lên, con nít mấy tuổi không hiểu sao luôn có ước mơ không thể giải thích được đối với những thứ này, nhưng chỉ trong nháy mắt lại hỏi: “Vậy chú ấy đánh người sao?”

“Đương nhiên là không.” Tô Tinh Dạ nghiêm túc nhìn hai đứa nhỏ: “Từ nay trở đi mẹ sẽ không bao giờ để người khác ức hϊếp các con nữa, không ai có thể đánh các con.”

Tuy các con còn nhỏ nhưng cô cũng không giấu giếm, không phải quản bọn chúng có thể hiểu được đến đâu. Cô nói rất cặn kẽ, rõ ràng tình huống của gia đình Thẩm Khai Dược.

Lưu Tố Cầm tới vào lúc này.

Dọc đường đi, Lưu Tố Cầm càng nghĩ càng cảm thấy tiểu tử Thẩm Khai Dược này tốt, ăn cơm nhà nước, vóc người cũng không tệ, nhìn cũng chính trực. Mang theo đứa trẻ cũng không sao, duy nhất không tốt chính là phải cùng đi biên cương. Hôm qua cô còn bảo chồng mình để Tiểu Tinh dưới mắt xong, nếu đáp ứng chuyện này chính là nghìn dặm xa xôi.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, trước tiên cần phải nói cho Tiểu Tinh một tiếng, để con bé biết ngoài kia có rất nhiều đàn ông tốt, đừng để mắt nhắm mắt mù nhảy vào hố lửa.

Tô Tinh Dạ càng nghe càng bối rối: "Chị dâu, người chị giới thiệu cho em tên gì?"

Nhìn thấy ánh mắt thích thú của cô, Lưu Tố Cầm yên tâm, xem ra người lính mà Tiểu Tinh nhắc tới cũng không có bao nhiêu cảm tình. Nếu không giống như năm đó vậy, xác định Chu Nhân Cường, dù cô ây có nói gì cũng sống chết không nghe.

Trong lòng cô ấy thở phào nhẹ nhõm nói: “Chị và anh trai em sẽ không lừa em, ý của anh trai em là nói cho em biết tình huống trước, đồng ý hay không còn khó nói, anh em chuẩn bị tìm cho em mối tốt hơn."

Cô ấy chỉ nói điều kiện của Thẩm Khai Dược, còn về ngoại hình, tên tuổi, nơi ở, cô không định nói.

Tô Tinh Dạ bật cười, khoác cánh tay Lưu Tố Cầm: "Để em đoán nhé, chị dâu, người mà chị đang nói đến có phải cao hơn mét 8 và khá đẹp trai không?"



“Nơi đóng quân rất xa chúng ta, ở phương bắc xa xôi.”

"Nhà ở thôn Thượng Thanh sát vách chúng ta."

Cô nói một câu, con mắt Lưu Tố Cầm trợn to một phần.

Tô Tinh Dạ vừa định nói ra tên người kìa thì từ trong phòng vươn ra hai cái đầu nhỏ: "Chú ấy tên là Thẩm Khai Dược!" "Còn biết bắn súng!"

Lưu Tố Cầm trợn to hai mắt: "Được rồi, cậu Thẩm Khai Dược này chị và anh em còn chưa đồng ý đâu, lại dám tới cửa quấy rầy ngươi, không có ý tốt!"

Vừa nói vừa định đứng dậy trở về thương lượng với Tô Hạ Dương, cô nhìn nhầm rồi, tiểu tử kia không được!

"Ai ai ai chị dâu, nghe em nói, nghe em nói, anh ấy không có tới đây."

Lưu Tố Cần không tin: "Không có tới làm sao em biết cậu ta?!"

“Chị quên lời hôm qua em nói rồi à?”

Lưu Tố Cần chợt nhận ra: "A ngày hôm qua em nói quân nhân kia, chính là cậu ta?”

Tô Tinh Dạ cũng không nghĩ tới, hôm nay cô vốn định tìm anh trai chị dâu nói chuyện này đâu, kết quả Thẩm Khai Dược đã tới nhà rồi: “Đúng vậy, hôm qua chúng em mới gặp một lần, hôm nay anh ấy đã tới nhà rồi, rất chân thành.”

Lưu Tố Cầm thở phào trong bụng, nhìn hai cái đầu gầy gò trong phòng: “Đi đi, Hiểu Dương dẫn em vào trong chơi.” Cô oán giận với Tô Tinh Dạ: “Em cũng thật là, việc này nói cho bọn trẻ làm gì?"

Tô Tinh Dạ nhìn hai đứa trẻ vào phòng, giải thích với Lưu Tố Cầm: "Em nói cho bọn trẻ tìm một người cha mới cho chúng, chúng phải đồng ý mới được, em không muốn để bọn nhỏ chịu ấm ức nữa."

"Em, con nhóc thối này." Lưu Tố Cần hai mắt đỏ hoe, nói một câu: "Đây mới là dáng vẻ người làm mẹ, nếu tiếp tục còn như kia, hai đứa nhỏ sẽ không còn thân với em nữa đâu."

Nghĩ đến sự hưng phấn của hai đứa bé khi nhìn thấy mợ, trong lòng Tô Tinh Dạ hiểu rõ, lúc này hai đứa bé không thân thiết với cô lắm.

"Chị dâu, chị cũng cho rằng Thẩm Khai Nguyệt tốt đúng không, vì sao còn nói không đồng ý?"

Tô Tinh Dạ hỏi lên như vậy, Lưu Tố Cầm lại có chút hơi khó. Thẩm Khai Dược quả thực không tệ, có thể ngàn tốt vạn tốt nhưng gả cho cậu ta phải đi theo tới biên cương, điểm này lại không được.

Cô ấy kéo tay Tô Tinh Dạ nói: “Chị và anh trai em không muốn em đi theo cậu ta tới nơi xa xôi đó, nghe nói chỗ kia nghèo lắm, mùa đông có thể chết cóng. Nếu như em bị ức hϊếp, một người quen cũng không có."

Mặc dù nói như vậy, nhưng Tô Tinh Dạ cũng hiểu được, kỳ thực điều kiện của Thẩm Khai Nguyệt đã coi là rất tốt rồi.

Cô mang theo hai đứa con, cũng không có bản lĩnh gì kiếm tiền, trồng trọt cũng không phải là sức lao động mạnh. Ở thời đại này với điều kiện này mà nói, tái hôn có thể gả được người nào tốt chứ.

"Chị dâu, để em đầu tiên nói trước. Em và hai đứa bé đều đồng ý cuộc hôn nhân này. Kỳ nghỉ Thẩm Khai Dược kết thúc, nếu chị và anh trai vẫn không đồng ý, người ta phải vội trở về không có trách nhiệm phải chờ em."

Cô vừa nói như vậy, Lưu Tố Cầm lại có chút lo lắng, qua cái thôn này không còn nhà trọ nào khác đâu (Ý nói trong hoàn cảnh hiện tại thì điều kiện trước mắt là tốt nhất rồi).

Buổi tối, cô ấy nói lời này với Tô Hạ Dương, Tô Hạ Dương có chút im lặng.

"Cha đứa nhỏ à, anh nói xem chúng ta có nên hay không? Tiểu Tinh nói, mấy ngày tới Khai Dược sẽ trở lại bộ đội."



Tô Hạ Dương suy nghĩ một chút: “Anh hỏi thăm xung quanh, nhiều người bên thôn Thượng Thanh nói vùng biên giới kia không có thức ăn nước uống, chim không thèm ỉa, đi tới đó sẽ chịu khổ. Ngay cả bà mối Triệu biết ăn nói kia, nghe nói hỏi ba bốn nhà vừa nghe đến phải đi biên cương, ngay cả xem mặt cũng không xem."

Trong lòng Lưu Tố Cầm bình tĩnh hơn: "Điều kiện tệ như vậy, Tiểu Tinh và đứa nhỏ sao có thể chịu được? Vậy tốt nhất chúng ta không nên nhận, để... Tiểu Tinh chờ xem."

Tô Hạ Dương có nhận định của riêng mình: "Anh không nghĩ nó tệ như họ nói, em xem Khai Dược sẽ biết, chắc chắn còn ăn ngon hơn phần lớn người trong thôn chúng ta."

Lưu Tố Cầm hai mắt sáng lên, vỗ vỗ Tô Hạ Dương: "May có anh nhìn thông suốt, đúng vậy a, nếu điều kiện thật sự không tốt tiểu tử kia sẽ xanh xao vàng vọt. Anh xem bộ dáng cậu ta cao to lực lưỡng, sắc mặc hồng hào, không giống như là đói ăn đói uống."

Tô Hạ Dương nghiêng người nhìn vợ, thấy mắt cô sáng lên, nói: “Thằng nhóc đó dáng dấp không tệ?”

"Tất nhiên tốt rồi, em gặp không ít người chưa thấy ai tốt hơn cậu ta, dùng phong cách tây nói chính là tuấn tú lịch sự."

"Vậy sao, đúng là tuấn tú lịch sự, em nhìn gương mặt người ta đi."

Giọng nói của Tô Hạ Dương có chút ý tứ không rõ, Lưu Tố Cầm bật cười: "Đồ chết dẫm này, nói gì thế, dễ nhìn đi nữa cũng không bằng anh, được chưa."

Lúc này Tô Hạ Dương mới phá lên cười.

Liễu Tố Cần đẩy anh ta: "Này, vậy anh thái độ thế nào, nên hay không."

Tô Hạ Dương trong lòng đã đồng ý năm phần: "Xem thái độ tiểu tử kia."

Ngày thứ hai Thẩm Khai Dược liền biểu lộ thái độ của mình.

Sáng sớm, Tô Tinh Dạ dẫn hai đứa con tới ăn nhà anh trai, Thẩm Khai Dược lại tới cửa.

Tô Tinh Dạ thấy trên mặt anh trai lộ nụ cười hài lòng, lông mày cong lên lơ đãng liếc mắt nhìn Thẩm Khai Dược, ý bảo anh biểu hiện không tệ.

Cô sắp ăn xong, đang định nghe bọn họ nói gì thì Tô Hạ Dương phóng ánh mắt tới: "Ăn xong rồi à, mang đứa bé vào nhà chơi đi."

Tô Tinh Dạ bĩu môi, phong kiến gia trưởng, cô muốn nghe một chút thì làm sao.

Được rồi, ai bảo anh là anh cả, nghe anh.

Cô nhăn mũi, cũng không vào nhà mà dắt bọn trẻ ra ngoài nói: “Đi, dẫn mấy đứa chơi trốn tìm nhé”.

Ra ngoài không bao lâu liền nghe thấy tiếng cười ríu rít của mấy đứa trẻ, vừa nghe liền thấy vui vẻ.

Thẩm Khai Dược mặt mày hiện lên ý cười, cũng lấy đồ trong túi ra: “Anh Hạ Dương, anh xem một chút.”

Lần này, anh không chỉ thể hiện thái độ mà còn lấy ra thành ý.

Tô Hạ Dương liếc nhìn 200 đồng, trên mặt không có biểu tình gì, chờ nhìn xong tờ giấy kia liền thả lỏng vài phần.

“Có thể làm được?” Anh hỏi Thẩm Khai Dược.

Thẩm Khai Dược kiên định nói: "Có thể.”

"Được, tôi chấp nhận hôn sự này."