Chương 3: Gặp người thân

Nhìn Lưu Tố Cầm dáng vẻ một chút thương lượng cũng không có, Tô Tinh Dạ có chút hối hận.

Cô bây giờ không có kinh nghiệm chung đυ.ng người thân, một lòng nghĩ dời đi lực chú ý của chị dâu để chị ấy đừng khóc nữa thôi mới nói ra chuyện Thẩm Khai Dược. Không nghĩ tới chị dâu bị kí©h thí©ɧ gì cũng không nghe vào.

Lưu Tố Cầm tỏ vẻ không có thương lượng: "Chị nói với cô, lần này cô có một khóc hai náo ba thắt cổ, chị dâu cũng không đồng ý. Chị sẽ thương lượng với anh trai cô, lúc này cẩn thận tìm một người tốt cho cô. Nếu hai người muốn nuôi đứa nhỏ thì mang theo, không muốn nuôi anh chị sẽ nuôi giúp cô, về sau cô đi theo chị."

Tô Tinh Dạ cười: "Chị dâu, lần này em lựa chọn cẩn thận, nhất định không giống như Chu Nhân Cường."

"Còn chọn, cô mới vừa xé giấy li hôn được nửa ngày đã chọn người khác, chị xem cô bị tức giận hư đầu rồi đấy."

Vừa nói như vậy, cô ấy đã tự thuyết phục mình, càng nghĩ càng thấy phải là có chuyện như vậy. Nghĩ lại cô em chồng vẫn là tánh tình trẻ con, lại càng kiên trì: "Tiểu Tinh, cô nghe chị nói, cô không đáng để tên súc sinh kia phá hỏng cuộc sống sau này của mình như vậy. Dù có tức giận cũng không thể lấy nửa đời sau trút giận. Cô nghe chị, chị gả vào đây lúc đó cô mới 10 tuổi, chị nhìn cô lớn lên sẽ không hại cô đâu."

"Lần này có chị và anh trai cô nhìn, nhất định tìm cho cô mối tốt."

Tô Tinh Dạ nghe vậy dở khóc dở cười, nhưng cũng không dám nhắc lại chuyện Thẩm Khai Dược. Cô chỉ có thể chờ lại nghĩ biện pháp, ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, em nghe chị."

Lúc này Lưu Tố Cầm mới thở dài một hơi: "Vậy thì được rồi, vậy cô dẫn bọn trẻ về nhà nghỉ ngơi một chút rồi chiều lại qua đây ăn cơm. Đến lúc đó chị bảo Đại Nha đi gọi cô, hai ngày này cẩn thận nghỉ ngơi đi."

Trở lại nhà nguyên chủ, Tô Tinh Dạ mới biết được vì sao Lưu Tố Cầm đau lòng như vậy. Nhà này thật sự là quá nghèo, trong vạc chỉ còn một chén bột ngô, trong bát một chút dầu, còn lại không có gì cả.

Tô Tinh Dạ không nghĩ ra, làm sao nguyên chủ lại khăng khăng một mực với Chu Nhân Cường như vậy. Bởi vì Chu Nhân Cường chán ghét anh chị vợ liền bắt cô ấy cũng không thích, không phải đói không chịu được thì chưa bao giờ đi tới nhà anh chị.

Quả thực bị bệnh mà.

Cô lại bẻ hai miếng táo gai nhỏ phân mỗi đứa bé một miếng hỏi: "Cái bụng khó chịu sao?"

Mới vừa nướng khoai lang hai đứa cũng không ăn, rõ ràng ăn mì còn no.

Em trai Hiểu Liễu sờ bụng một cái, rất thành thật: "No."

Chu Hiểu Dương gậm miếng táo gai nhỏ, nhìn khuôn mặt tươi cười của Tô Tinh Dạ đột nhiên hỏi: "Hắn thực sự không trở về nữa sao."

Nói đến hắn giọng lãnh đạm giống như đang nói người xa lạ, Tô Tinh Dạ trong chốc lát không hiểu, suy nghĩ một chút mới hiểu được, hắn là chỉ Chu Nhân Cường.

Cô ngồi xổm người xuống, chăm chú giải thích: "Sẽ không trở về nữa, ly hôn chính là hai người tan vỡ, không thể ở cùng một chỗ.."

Thấy Chu Hiểu Dương cả người rõ ràng trầm tĩnh lại, Tô Tinh Dạ suy nghĩ một chút: "Hắn không xứng làm cha của các con, cha là người bảo vệ các con, biết kiếm tiền mua đồ ăn ngon, biết mua quần áo mới cho các con, mẹ tìm cha mới cho các con, được không?"

Em trai Hiểu Liễu nghe vậy vỗ tay, thằng bé không hiểu nhưng vẫn nghe được có ăn ngon cùng quần áo mới: "Ba ba mới, ba ba mới."

Anh trai muốn lắc đầu, bé không nghĩ muốn ba ba mới gì cả, bé chỉ muốn cậu mợ.

Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, chỉ có mợ tốt nhất.

Ở trong nhà này bé thấy, đều là mụ mụ chịu đòn, em trai đang khóc, ba ba đập đồ đạc mắng chửi người.

"Mợ đồng ý không?" Nếu như mợ đồng ý, bé cũng đồng ý.

Tô Tinh Dạ sờ đầu con trai lớn: "Yên tâm đi, mẹ hiểu ý của con, chờ các con thấy chú ấy sẽ đồng ý."



Xem ra còn phải để Thẩm Khai Dược tới một chuyến mới được, cô trước kia nghĩ quá đơn giản, cho rằng nguyên chủ không có cha mẹ chỉ mình mình nói là được, lại quên anh trai chị dâu thương mình như vậy, bất kể như thế nào phải để anh trai chị dâu yên tâm mới được.

Nhưng không nghĩ Thẩm Khai Dược ngày thứ hai liền tới cửa.

Thẩm Khai Dược đi tới nhà Tô Hạ Dương, lúc gõ cửa Lưu Tố Cầm đang nói chuyện cùng chồng. Gần đây thu hoạch vụ thu xong, chồng cô tìm việc xây nhà ở thôn bên cạnh, mỗi ngày thức khuya dậy sớm làm, về nhà đã khuya lắm rồi.

Lưu Tố Cầm không nỡ chồng mình, sợ đêm qua nói chồng không ngủ ngon giấc, lúc này ăn sáng xong mới nói.

Quả nhiên Tô Hạ Dương nghe xong vô cùng tức giận.

Cha mẹ hắn đi sớm chỉ có một người em gái như vậy, ngàn thương vạn thương nuôi lớn. Năm ấy bị thanh niên trí thức xuống nông thôn Chu Nhân Cường vài ba câu dỗ đi, anh ta thấy Chu Nhân Cường không dễ sống, lại nể mặt em gái nên cùng nhịn, không nghĩ tới súc sinh kia làm chuyện không phải người.

Chỉ là bây giờ không thể tìm được hắn.

"Đừng để tôi gặp thằng khốn đó." Tô Hạ Dương nghiến răng nghiến lợi.

Lưu Tố Hoa một bên giặt quần áo cho con một bên nói chuyện cùng chồng: "Anh nói thế có ích gì, hiện tại quan trọng là ... Tiểu Tinh, em xem con bé bị kí©h thí©ɧ dữ lắm, hôm qua tới nói cùng em đã tìm được người khác, nói cái gì mà làm quân nhân, còn nói người này khá tốt."

"Vậy không được, em nói cho nó anh không đồng ý." Tô Hạ Dương nghĩ cũng không muốn.

Hai vợ chồng trong chuyện của Tô Tinh Dạ tư tưởng luôn là rất nhất trí, Lưu Tố Cầm gật đầu theo: "Cái này còn cần anh nói, em đã nói lúc đó rồi. Giờ em sẽ cẩn thận, tìm cho nó một người biết nóng biết lạnh để không phải chịu khổ nữa."

Tô Hạ Dương ừ một tiếng: "Em bình thường trò chuyện với nó nhiều một chút, đừng chui vào ngõ cụt."

Lưu Tố Cầm ra sức chà xát y phục, đè ép giọng: "Anh không nói em cũng biết, em cảm thấy cái này cũng không hoàn toàn là chuyện xấu. Mấy ngày nay anh mỗi ngày lo lắng ngủ không được, chỉ sợ Tiểu Tinh đi theo vào thành chịu ủy khuất, lúc này không cần lo lắng nữa."

Cô nghĩ đến cái gì đó cười nói: "Em thấy Tiểu Tinh bây giờ đầu óc thông suốt rồi, anh không biết đâu hôm qua con bé còn ôm lấy cổ em khuyên em đừng nóng giận, lại không xa cách với em."

Tô Hạ Dương nụ cười trên mặt vợ mình cũng cười theo: "Mấy năm nay nhờ có em, nha đầu kia coi như có chút lương tâm không phải cố chấp quá mức, biết em thương nó."

Lưu Tố Cầm sang sảng cười: "Xem anh nói kìa, đây là Tiểu Tinh trưởng thành rồi."

Tuy nói tái giá cũng không thể gấp như vậy nhưng hai người cũng bắt đầu thấp giọng thương lượng nhà nào có thân thích phù hợp, chờ qua đoạn này có thể chậm rãi coi mắt.

Thẩm Khai Dược ngay vào lúc này tới cửa.

"Anh Hạ Dương ở đây không?" Anh gõ cửa lớn.

Tô Hạ Dương đứng dậy mở cửa, thấy Thẩm Khai Dược có chút quen mặt lại nhất thời nhớ không ra là ai: "Cậu là??"

Thẩm Khai Dược nắm chặt quả đấm một cái rồi khẽ buông lỏng ra: "Anh Hạ Dương, em ở thôn Thượng Thanh Thẩm Khai Dược, lúc trước chúng ta từng cùng khai hoang."

"À,.." Tô Hạ Dương bừng tỉnh đại ngộ: "Tôi nói làm sao có chút quen vậy chứ, ra là tiểu tử cậu. Tôi nhớ cậu làm quân nhân, bao nhiêu năm không gặp, mau vào mau vào."

Tô Hạ Dương tránh người ra, nét mặt tuy nhiệt tình nhưng trong lòng có chút buồn bực, lại nhìn thấy trong tay Thẩm Khai Dược cầm những thứ đồ đạc quý giá như điểm tâm bánh bích quy thì càng nghĩ không thông.

Nghe xong Thẩm Khai Dược nói, anh ta liền hiểu.



"Cầu hôn?" Tô Hạ Dương hô một tiếng.

Hắn ta nhíu mày, vô thức bắt đầu bới móc đã bị vợ đập vào tay. Những lời buồn bực nghẹn lại trong miệng, nét mặt lại có thể nhìn ra không cao hứng.

Hắn đã nói mà, tiểu tử này năm sáu năm không gặp còn mang theo nhiều đồ như vậy tới cửa, thì ra không có lòng tốt.

Vừa mới bắt đầu hắn nghe tiểu tử này nói những chuyện tham gia quân ngũ kia còn nhiệt huyết sôi trào, ra là tiểu tử này muốn dỗ hắn vui vẻ.

Lưu Tố Cầm thấy chồng không nói lời nào cũng biết anh không đồng ý, cô ta nhìn tướng mạo Thẩm Khai Dược thật sự là không xầm mặt được. Hết cách rồi, mặc kệ niên đại nào bệnh chung của con người đều giống nhau, nhìn mặt.

Chỉ trong lòng cô cũng nhẩm tính, tuy Khai Dược ăn cơm nhà nước nhưng biên cương nghìn dặm xa xôi. Nếu đi theo nhiều năm cũng không gặp được một lần, riêng điểm này cô cũng không bỏ được, huống chi cậu ta còn mang theo 2 đứa trẻ.

Lưu Tố Cầm khách khí cười cười: "Khai Dược à, mặc dù không biết cậu đến nhưng chị dâu tôi đây cũng không gạt cậu. Tiểu Tinh nhà tôi mới ly hôn cùng kẻ đáng chém ngàn đao kia, tôi và anh Hạ Dương của cậu thương lượng, mấy năm này Tiểu Tinh trôi qua không tốt, coi như tìm mối mới chúng tôi cũng tìm cho con bé người biết rõ gốc gác đặt trược mắt mình, không để chịu ức hϊếp nữa."

Ngụ ý Thẩm Khai Dược cũng hiểu, anh gật đầu, cầm ra thành ý lớn nhất: "Em biết điều kiện của mình không tốt, làm một người quân nhân em sẽ không nói dối, mỗi lời nói như đinh đóng cột. Nếu hôn sự này thành em cam đoan sẽ coi con cô ấy như con ruột của mình, mặc kệ em kiếm bao nhiêu tiền cũng không giữ lại một phần, tất cả đều đưa cô ấy."

Lưu Tố Hoa và Tô Hạ Dương liếc nhau, vẫn là Tô Hạ Dương lên tiếng.

"Khai Dược, cậu trở về trước đi. Chuyện này tôi phải cùng chị dâu cậu thương lượng lại, cũng phải nghe ý tứ Tiểu Tinh nữa."

Thẩm Khai Dược gật đầu, anh vốn cũng không nghĩ một lần là có thể thành. Điều kiện của mình tự anh rõ nhất, chỉ cái điều kiện đi biên cương cùng này cũng làm người ta khó tiếp nhận.

Đồ đạc anh để lại cho bọn nhỏ ăn nhưng chuyện này còn đang khó nói, Tô Hạ Dương sao có thể lưu lại nhược điểm. Rốt cuộc sự tình chưa quyết định cuối cùng, nên để lại hai gói bách quy coi như ngụ ý còn lui tới, chỗ còn lại để Thẩm Khai Dược mang về.

Thẩm Khai Dược vừa đi, hai người liền thảo luận.

Lưu Tố Cầm không có ấn tượng gì với Thẩm Khai Dược: "Tiểu tử này nhìn rất nhanh nhẹn, ở thôn Thượng Thanh?"

Tô Hạ Dương uống một hớp nước: "Phải, có một năm đại đội ra sức lao động khai hoang, anh và cậu ta một tổ. Khi đó tiểu tử này mới 16, 17 thôi, làm việc rất có năng lực, sau lại tham gia quân ngũ, mấy năm này cũng chưa từng gặp lại."

Lưu Tố Cầm nhận cái bát chồng đưa tới, cũng uống một ngụm: "Em thấy cậu ta rất ngay thẳng, có gì nói đó không thổi không kéo, cậu ta có 02 đứa trẻ cũng không sao, Tiểu Tinh chúng ta cũng có. Chỉ có chỗ đi biên cương thì quá xa."

Cô đánh thẳng chỗ khó nhất, Tô Hạ Dương gật đầu không nói chuyện.

Tiểu tử này tâm tư ngay thẳng, năm ấy khai hoang nhiều sức lao động như vậy, anh ta sở dĩ có ấn tượng với Thẩm Khai Dược như vậy cũng là bởi vì tiểu tử này chính trực.

Khai hoang nhiều người, mỗi thôn đều cử mấy người phụ nữ đưa cơm, có người dáng dấp đẹp mắt chút sẽ bị một đám ông chú, choai choai tránh không được trêu đùa vài câu. Đặc biệt đám thanh niên 16, 17 tuổi, mỗi lần đưa cơm đều chạy đến chỗ phát cơm của những người dáng dấp xinh đẹp nhưng chỉ Thẩm Khai Dược là không. Cậu ta luôn tìm một bà thím tóc điểm trắng, nguyên tưởng rằng đó là thân thích của cậu ta, sau lại mới biết được đều không phải là một thôn.

Làm việc cũng vậy, cũng không dùng trộm gian mánh lới, chỉ cắm đầu làm cũng không nhiều lời.

Khi đó anh ta đã cảm thấy tiểu tử này chính trực.

Ấn tượng với cậu ta còn một nguyên nhân khác, khi đó anh động tâm tư muốn giới thiệu em gái mình cho cậu ta.

Đáng tiếc, anh ta còn chưa kịp nói cùng vợ đã nghe tiểu tử kia tham gia quân ngũ, việc này sau đó quên luôn.

Lưu Tố Cầm nhìn vẻ mặt của chồng: "Người nào vừa mới mở miệng nói không được kia mà, em thấy tiểu tử kia còn rất vào mắt của anh đấy. Chỗ kia chính là biên cương, em không nỡ để Tiểu Tinh đi chịu tội."

Tô Hạ Dương uống nốt cốc nước, đứng lên đi có chuyện: "Chuyện biên giới kia anh đi hỏi thăm một chút, em trước đánh tiếng cho Tiểu Tinh để nó tự cân nhắc. Nói cho nó biết tối thiểu phải tìm người giống như Khai Dược, nó tìm người linh tinh, anh sẽ không đồng ý."