Chương 2: Tới cửa

Thẩm Khai Dược không nghe rõ tiếng gọi chỉ nghe được tiếng đập cửa, cho rằng bà mối Triệu đã trở về nên vội vàng đi mở cửa, không nghĩ là một cô gái trẻ.

Cô gái này khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, miệng cười toả nắng, vóc dáng nhỏ nhưng không lùn, thoạt nhìn không đến hai mươi tuổi. Thẩm Khai Dược ngẩn ra một chút: "Tôi là Thẩm Khai Dược, đồng chí, cô là?"

Tô Tinh Dạ không nghĩ tới dáng dấp Thẩm Khai Dược tốt như vậy, bên trong sách không đề cập nhiều tới ngoại hình của anh, chỉ miêu tả anh bộ đội, làm người chính trực, vừa làm cha lại làm mẹ nhưng con cái cũng không nên người rất đáng thương.

Tô Tinh Dạ tự động cho rằng anh có vẻ ngoài chất phác, không nghĩ tới lại một trời một vực hoàn toàn không giống người có hai đứa con.

Thẩm Khai Dược vóc người cao ngất, ngũ quan góc cạnh, vai rộng eo nhỏ kiểu móc áo điển hình.

Xem như là thu hoạch ngoài ý muốn rồi.

Hướng về phía nhan sắc tốt như vậy, Tô Tinh Dạ cũng không ngoại lệ lộ ra càng nhiều ý cười : "Đồng chí Thẩm, chào anh. Tôi là Tô Tinh Dạ, nghe nói anh đang tìm mẹ cho bọn nhỏ."

Cô không để ý Thẩm Khai Dược trố mắt, đơn giản giới thiệu một chút về tình huống của mình: "Anh xem tôi thế nào, chúng ta tôi hai đứa - anh hai đứa, không ai ghét bỏ ai. Tôi sẽ đi cùng anh tới biên cương, đứa nhỏ tôi sẽ coi như con ruột của mình. Chúng ta sinh hoạt sống qua ngày, anh thấy có được không?"

Thẩm Khai Dược nhìn Tô Tinh Dạ, trong chốc lát không có hoàn hồn nghĩ "cô ấy đã làm mẹ hai đứa bé sao"

"Đồng chí Thẩm?"

"A cái kia, đồng chí Tô, cô vào trước đi." Thẩm Khai Dược cúi đầu tránh người ra cho Tô Tinh Dạ vào cửa.

Tô Tinh Dạ cũng không vội, lưu cho anh thời gian suy tính, nhìn về phía hai đứa bé trong viện: "Làm sao đều khóc ở đây."

Lúc thấy bé gái hai mắt cô toả sáng, thật là đứa nhỏ đáng yêu xinh đẹp.

Chỉ là quá gầy.

Tô Tinh Dạ tự tay ôm cô nhóc: "Không khóc không khóc, dì cho con ăn ngon nhé."

Cô lấy trong túi ra một miếng táo gai sấy nhỏ, mở ra ngắt một miếng cho vào miếng cô nhóc, thành công dừng lại tiếng khóc của bé.

"Tên gì, được hai tuổi chưa?" Cô hỏi Thẩm Khai Dược.

Thẩm Khai Dược nhìn cô cúi đầu sờ sờ mái tóc lưa thưa của con gái dáng vẻ ôn nhu, giọng nói không tự chủ cũng thấp đi một chút: "Gọi Nguyệt Nguyệt, 3 tuổi rồi.",

Quả nhiên, lại là một đứa nhỏ dinh dưỡng không đầy đủ: "Có chút gầy, về sau phải tu bổ nhiều." Cô sờ sờ gò má khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Nguyệt Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt, nói cho dì biết miếng táo gai này có ăn ngon hay không nha?"

"Nó là đồ câm điếc sẽ không nói với cô đâu. Cô xấu xa này, không cho phép cho nó ăn ngon, đó là của tôi!"

Tô Tinh Dạ vừa dứt lời, Thẩm Gia Bảo liền phóng tới, vừa khóc vừa định cướp đồ.

"Gia Bảo, còn muốn bị đánh có phải không?" Thẩm Khai Dược nét mặt hiện lên lửa giận, mắt thấy muốn hạ xuống cái tát.

Tô Tinh Dạ vội vàng chặn trước Thẩm Gia Bảo, đứa bé gầy như vậy, một tát này xuống lỡ có làm sao lại không hay.

Cô ôm Thẩm Nguyệt Nguyệt ngồi xổm xuống, nhìn con khỉ ốm trước mặt: "Vì sao phải cho cháu ăn, đây là của dì, dì muốn cho ai thì cho."

Thẩm Gia Bảo được cô bảo vệ, ngược lại không la hét nữa chỉ khóc thút thít: "Nó là thứ bồi tiền, không được ăn đồ tốt."

Được rồi, thằng nhóc này bị đánh cũng không sai.

Tô Tinh Dạ cười mắng tiểu tử thối trong lòng, đùa hắn: "Miếng táo gai này của ta, ta muốn cho ai ăn thì cho người đó ăn. Hơn nữa, ta không thích bé trai thích khóc nhè, không có chút nào ra dáng nam tử hán."

Bé trai 5,6 tuổi, không có bất kỳ sức chống cự nào với mấy chữ "nam tử hán". Thẩm Gia Bảo lập tức dừng khóc, nín khóc ưỡn ngực: "Cháu, cháu là nam tử hán, cô cho cháu ăn được không?"

"Không được nha, nam tử hán sẽ không nói em gái như vậy đâu, cháu xin lỗi em gái đi."



Thẩm Gia Bảo liếc mắt nhìn em gái yên lặng ăn táo gai ngồi trong lòng Tô Tinh Dạ, bĩu môi lầm bầm: "Nó chính là thứ bồi tiền, bà nội nói vậy."

"À?" Tô Tinh Dạ muốn cười nhưng không cười: "Ai nha, vốn còn muốn cho nam tử hán một miếng táo gai nhỏ, đáng tiếng ở đây không có nam tử hán."

Cô giả vờ muốn đứng lên liền bị Thẩm Gia Bảo kéo lại: "Em gái, anh sai rồi, anh không nên nói em như vậy."

Sau đó đôi mắt trông mong nhìn Tô Tinh Dạ, "Cô xem."

Tô Tinh Dạ nhìn Thẩm Nguyệt Nguyệt: "Anh trai xin lỗi con, vừa rồi anh nói không đúng, Nguyệt Nguyệt đừng tức giận nhé."

Sau đó cho Thẩm Gia Bảo một miếng, còn dư lại tất cả đều nhét vào trong miệng Thẩm Nguyệt Nguyệt.

"Aaaa!" Thẩm Gia Bảo quýnh lên: "Mày cái thứ bồi...."

"Hả?" Tô Tinh Dạ lại lấy trong túi ra một miếng khác.

"Em gái tốt, em gái tốt." Thẩm Gia Bảo lập tức gân giọng kêu.

Tốt, Tô Tinh Dạ xem như nhìn thấu, tiểu tử này rất tài năng vì năm đấu gạo khom lưng.

Thẩm Khai Dược nhìn bàn tay mình, lại nhìn con trai dăm ba lời đã bị thu phục ngoan ngoãn, lại đưa ánh mắt dừng lại trên gương mặt tươi cười của Tô Tinh Dạ.

Đến khi cô nhìn qua.

"Đồng chí Thẩm, anh xem chuyện tôi nói vừa nãy, anh thấy thế nào?"

Thẩm Khai Dược thấy cô thoải mái, dáng vẻ không chút nào xấu hổ, trong lòng còn chưa kịp nghĩ lý do gì thì miệng đã thay trả lời trước: "Được."

Tô Tinh Dạ liền cười rộ lên: "Được anh yên tâm, dù là kết nhóm sống qua ngày tôi cũng sẽ chăm sóc tốt đứa nhỏ."

Nói mấy câu giới thiệu một chút về mình thôn nào, ở đâu, mở chứng minh kiểm chứng, Tô Tinh Dạ thức thời rời đi.

Cô vừa mới ra cửa đã liền nghe được tiếng Thẩm Gia Bảo bắn liên thanh như súng máy: "Thứ bồi tiền thứ bồi tiền, đồ đàn bà đồ câm điếc."

Sau đó là thanh âm Thẩm Khai Dược tức giận."Thẩm Gia Bảo."

Được rồi, xem ra thời gian sau này căn bản sẽ không buồn chán.

Ở cung tiêu xã nghe được bà mối Triệu nói, cô trong nháy mắt liền quyết định cùng Thẩm Khai Dược kết hôn.

Nếu thừa kế thân thể nguyên chủ, cô sẽ không giống nguyên chủ nuôi con thành tính tình cố chấp phản nghịch.

Chuyện tiền bạc có thể về sau tính, quan trọng nhất lúc này là bổ sung dinh dưỡng cho hài tử trước, sau đó bồi dưỡng tốt tính cách.

Ừ, cũng bao gồm hai đứa nhỏ của Thẩm Khai Dược.

Không phải nói mỗi tháng Thẩm Khai Dược đều gửi tiền về nhà sao, bà nội Thẩm bất công như vậy, đoán chừng thức ăn ngon đều cho cháu trai rồi, thế mà thằng nhóc đó vẫn như con khỉ ốm thật là khiến người ta khó hiểu.

Mang theo chút nghi hoặc ấy, Tô Tinh Dạ đi vào nhà anh trai.

"Chị dâu, em về rồi."

Lưu Tố Cầm đang rót nước uống trên bàn cho mấy đứa nhỏ, thấy em gái chồng đã trở về tiện tay cũng rót cho cô một chén.

"Em đặt Hiểu Dương Hiểu Liễu xuống liền đi cũng không nói chuyện gì, em có phải muốn chọc tức chết chị phải không."



Cô nhìn cô em chồng trong lòng liền buồn rầu, nếu con gái mình về sau cũng như tính tính này, cô chết cũng không nhắm mắt, mềm như cái bánh bao. Chưa kể còn cố chấp, Chu Nhân Cường vừa nhìn chính là tên hèn nhát, cũng không biết bùa mê thuốc lú gì cho cô em chồng, cuộc sống không phải người qua được, hết lần này tới lần khác còn khăng khăng một mực. Nếu không phải là nhà cô luôn gọi đến ăn cơm, mấy đứa nhỏ chỉ sợ cũng chết đói.

Trước đây nếu như nghe cô ấy gả cho người coi trọng con bé thì đã được hưởng phúc rồi.

Cô ấy khuyên vài câu nó đã cảm thấy không có lòng tốt.

Nhưng mà những thứ này nói cũng vô ích: "Cuộc sống này của em cũng coi như hết khổ rồi. Chu Nhân Cường ở trong thành an ổn xuống, em phải đi tìm hắn, về sau em chính là người thành phố rồi, chúng ta người nhà mẹ đẻ không có cách nào thường nhìn em, em nhất định phải nhìn dài ra, đừng như kẻ ngốc hắn nói cái gì em tin cái đó, suy nghĩ cho bọn trẻ nhiều hơn."

Cô một bộ nói năng chua ngoa cũng là tấm lòng đậu hũ, đối với em chồng cũng không kém gì các con của mình.

Trong lòng Tô Tinh Dạ ấm áp, lại cũng không mở miệng không được: "Chị dâu, em và Chu Nhân Cường ly hôn rồi."

"Gì?" Giọng Lưu Tố Hoa đột nhiên cao năm độ, thành công hấp dẫn ánh mắt mấy đứa bé.

Cô hướng về phía bàn hô một câu: "Đều ăn khoai lang đi, Đại Nha nhìn em trai em gái."

Sau đó kéo Tô Tinh Dạ vào trong phòng.

"Nói đi, rốt cục xảy ra chuyện gì?"

Tô Tinh Dạ không giấu giếm chút nào, cũng chính là nguyên chủ đối với cái lí do thoái thác ly hôn giả này tin tưởng không nghi ngờ, nhiều năm như vậy cho tới bây giờ chưa nói chuyện nàng lĩnh giấy li hôn.

Quả nhiên, Lưu Tố Hoa nghe xong dí ngón tay tới nói: "Em con bé ngốc, đồ ngốc này, nó nói giả ly hôn em cũng tin? Xé giấy kết hôn, em và nó còn có một mao tiền quan hệ sao?"

Cô vô cùng tức giận: "Em ngay cả súc sinh kia nhà ở đâu cũng không biết, Tô Tinh Dạ! Em, em muốn chọc chết chị phải không?"

Ngày hôm qua cô còn cùng chồng mình nói, em gái lúc này xem như là hết khổ. Chu Nhân Cường trở về thành, tóm lại có công việc có thể kiếm tiền, ba mẹ con cuối cùng không cần bị đói còn có thể làm người thành phố, xem như là khổ tẫn cam lai.

Không nghĩ tới hôm nay nó bị người ta dụ dỗ cầm giấy li hôn!

Súc sinh kia, vợ không muốn, con cũng không cần, địa chỉ gia đình cũng không lưu lại, rõ ràng chính là muốn cùng bên này triệt để chặt đứt quan hệ.

Không xứng làm người!

Lưu Tố Hoa nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của cô em chồng, dáng dấp mười bảy mười tám khiến người ta nhìn vẫn còn con nít đã chịu nhiều khổ như vậy.

Trong lòng cô dâng lên cảm xúc không nỡ, đời này của con bé đều bị tên súc sinh kia làm hỏng rồi.

Cô ấy bộ mặt tức giận, nước mắt lại lạch cạch rơi xuống.

Tô Tinh Dạ liền hoảng hồn: "Chị dâu, chị dâu, chị đừng khóc nha."

Cô giơ tay lên lau nước mắt cho chị dâu, lại bị liên tục đánh mấy cái: "Nha đầu ngốc này, nha đầu ngốc này, làm sao lại không nghe lời như thế chứ. Từ 18 đã bị súc sinh kia dỗ, chị và anh trai cô không đồng ý cô đã mang thai, cô xem một chút mấy năm này cô sống thế nào, súc sinh kia vai không thể tay không thể làm, kiếm sống trong đất một điểm không, tất cả đều là anh trai cô thay các cô mệt đến chết đi sống lại. Cô lại còn che chở hắn, nói cái gì phần tử tri thức người làm công tác văn hoá, kết quả là thế nào, đĩ con mẹ nó phần tử trí thức chứ tri thức."

Cô liên tục mắng vài câu.

Tô Tinh Dạ tự tay ôm lấy cô: "Chị dâu chị dâu, đừng nóng giận. Em sai rồi, em sai rồi, trước đây em nên nghe lời chị, đừng nóng giận."

Tô Tinh Dạ đỏ cả vành mắt, đời trước cô đều là cô đơn một mình, chưa từng cảm thụ được quan tâm như thế, nguyên chủ thực sự rất hạnh phúc, có chị dâu anh trai thương cô ấy như vậy.

Cô cho Lưu Tố Cầm một đáp án: "Chị dâu đừng nóng giận nữa. Em còn trẻ, đường sau này còn dài mà. Về sau em nhất định nghe lời chị, cảnh giác cao độ. Chị yên tâm đi, lần này em tìm một người có bản lãnh, nhất định sẽ không chịu khổ nữa?"

"Gì?" Lưu Tố Cầm đầu ông một cái: "Cô nói cái gì, cô lại tìm một người?"

Tô Tinh Dạ nháy mắt mấy cái: "Vâng, làm quân nhân, rất lợi hại."

"Chị không đồng ý!"