Lối vào chợ đen nằm ở trong một con ngõ nhỏ khuất sau một cửa hàng vắng khách.
Saniwa liếc nhìn cậu nhóc tóc xanh đang ngồi ở bên bàn tính của cửa tiệm, đối phương chỉ liếc hắn một cái, sau đó lại cúi đầu chà lau bản thể của mình.
Kashuu Kiyomitsu thấy chủ nhân dừng bước, nhìn theo ánh mắt của hắn, phát hiện hắn đang nhìn thanh đoản đao bên trong, liền nói: "Đó là Sayo Samonji, em út nhà Samonji, nếu chủ nhân thích thì chúng ta có thể thử kiếm ở trong chợ đen."
Saniwa gật đầu, thực ra hắn cũng không để ý lắm, chỉ là ánh mắt đứa nhỏ kia rất hợp gu hắn. Nói sao nhỉ... Một con cún con đội lốt sói?
Cũng đáng yêu đấy chứ.
Nhưng mà...
"Kiyomitsu." Saniwa hô một tiếng. Kashuu Kiyomitsu vốn đang đi ở đằng trước nghe thế ngoái đầu lại, không ngờ trên đầu xuất hiện một bàn tay nam giới to rộng, nhẹ nhàng xoa lên tóc hắn. Âm thanh trầm thấp của Saniwa vang lên bên tai, vuốt phẳng những suy nghĩ bất an trong lòng Phó Tang Thần.
"Chủ... Chủ nhân?!!" Kashuu Kiyomitsu giật mình, lại đứng yên mặc Saniwa xoa nắn.
Saniwa cảm nhận được cảm xúc dần bình tĩnh ở trong lòng, dần yên tâm, ngoài mặt bình tĩnh nói: "Xin lỗi, có điều Kiyomitsu đáng yêu quá, ta thực sự không kìm được."
Ngài không cần phải kìm nén đâu!!!
Kashuu Kiyomitsu thầm thét chói tai, khuôn mặt hơi đỏ, rất muốn tiếp tục hưởng thụ cảm giác được Saniwa yêu thương này, nhưng hắn biết bây giờ bọn họ còn có việc quan trọng phải làm. Cái nào nặng cái nào nhẹ, Kashuu Kiyomitsu vẫn phân biệt được.
"Chủ nhân, nếu như ngài thích thì có thể về nhà làm tiếp, còn bây giờ..." Kashuu Kiyomitsu ho nhẹ: "Chúng ta nên đi vào thôi."
Sayo Samonji đã nhìn chằm chằm bọn họ được một lúc rồi, nếu không đi nữa thì sẽ bị hiểu nhầm mất.
Saniwa gật đầu, đi theo sau Kashuu Kiyomitsu. Ngõ nhỏ tuy hẹp nhưng lại rất dài, phải đi một lúc lâu mới vào đến cổng chợ đen. Hơn nữa cảnh tượng trước mắt lại khác một trời một vực với bên ngoài ngõ nhỏ.
Một bên là thiên đường, một bên là địa ngục.
Khác với những đao kiếm ăn mặc sạch sẽ, khuôn mặt hồng hào ở ngoài kia, đao kiếm ở trong chợ đen có rất ít thanh lành lặn. Trạng thái của bọn họ không phải thương nhẹ thì cũng là thương vừa. Thậm chí Saniwa còn nhìn thấy một thanh đao đang ở trong trạng thái thương nặng đang nằm ở trong góc, bên cạnh là một thiếu niên tóc bạc tầm mười một, mười hai tuổi đang lo lắng nói chuyện với hắn.
Kashuu Kiyomitsu nhìn theo ánh mắt của Saniwa, tâm trạng cũng không tốt. Không khí ở chợ đen khiến hắn nhớ đến khoảng thời gian lưu lạc ở bên ngoài.
Trước khi gặp Saniwa, hắn cũng đang ở trạng thái thương nặng.
"Đó là Yamanbagiri Kunihiro và Gokotai." Kashuu Kiyomitsu giải thích: "Yamanbagiri là một trong năm thanh kiếm khởi đầu, còn Gokotai là thanh đoản đao thuộc nhà Toushirou, gia tộc chiếm phần lớn trong các đao kiếm."
Saniwa gật đầu tỏ vẻ đã nghe, nhưng thực ra hắn cũng chẳng rõ kiếm khởi đầu là gì, hơn nữa hắn còn có chuyện khác muốn biết hơn.
"Có thể mang về Honamru không?" Saniwa hỏi thẳng.
Hắn có thể nhìn ra tình trạng của vị Yamanbagiri Kunihiro kia không tốt cho lắm, chỉ sợ hắn hơi dùng sức chút thôi là đã có thể tiễn người này về với đất mẹ rồi.
Kashuu Kiyomitsu nghẹn lời, nhưng vẫn thẳng thắn đáp: "Chuyện này phải hỏi bọn họ xem."
Thế là hắn trơ mắt nhìn Saniwa không chút do dự đi đến chỗ hai người kia, mà những đao kiếm xung quanh cũng đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Cũng không trách được, chợ đen đa số đều là đao kiếm, rất ít Saniwa đến đây, cho nên mỗi khi Saniwa đến đều nhận được vô vàn ánh mắt. Có căm hận, có ao ước, có lạnh nhạt, có nóng bỏng...
Trước kia Kashuu Kiyomitsu cũng là một trong những đao kiếm đứng nhìn đó, cho nên hắn hiểu rất rõ cảm giác ấy.
Gokotai và Yamanbagiri Kunihiro cũng chú ý đến vị Saniwa vừa xuất hiện này, đặc biệt là khi người này còn đi đến chỗ của bọn họ, không muốn chú ý cũng không được.
Hơn nữa vị Saniwa này còn đặc biệt như vậy.
Trên người của hắn quá sạch sẽ, loại sạch sẽ này không phải đang nói về bề ngoài, quần áo mà đang nói về linh lực. Đao kiếm có thể cảm nhận được linh lực của Saniwa, mà linh lực của mỗi vị Saniwa đều sẽ tiết lộ một ít ra ngoài theo cấp bậc của từng người, qua đó bọn họ có thể biết rõ Saniwa này yếu hay mạnh, đây cũng là lí do vì sao chính phủ Thời Gian có thể dễ dàng kiếm được Saniwa ở hiện thế, đơn giản là vì những người có linh lực giống như ngọn đèn trong đêm đen vậy, năng lượng của bọn họ tỏa ra không ngừng.
Nhưng vị Saniwa này lại không có.
Yamanbagiri không cảm nhận được chút linh lực nào toát ra từ người đối phương. Có lẽ không chỉ mỗi hắn mà toàn bộ đao kiếm ở đây đều cảm thấy vậy.
Nhưng không ai cảm thấy người này là kẻ yếu, chỉ đơn giản vì khí chất của hắn quá đặc biệt, giống như một con dã thú đang ngủ say, cho dù cố gắng thu toàn bộ uy áp lại thì cũng dễ dàng khiến mọi loại sinh vật sống ở xung quanh e sợ.
Cuối cùng vị Saniwa này dừng ở trước mặt bọn họ.
Yamanbagiri Kunikiro và Gokotai đều là Phó Tang Thần bị chủ nhân bỏ rơi, nhưng bọn họ cũng không căm hận nhân loại, cho nên thái độ đối với Saniwa trước mặt còn khá tốt. Hơn nữa Yamanbagiri Kunihiro còn đang bị trọng thương, bọn họ lại không có đủ tiền để mua cầu linh lực, người trước mắt chính là hi vọng duy nhất bọn họ có.
Gokotai nghĩ đến đây, cố nén nỗi sợ trong lòng, nói chuyện với Saniwa.
"Saniwa đại nhân, ngài, ngài có chuyện gì sao?"
Nhìn bộ dạng nói chuyện lắp bắp kia của đoản đao, Saniwa trầm mặc, sau đó nghiêng đầu dựa sát vào tai của Kashuu Kiyomitsu, nhỏ giọng hỏi: "Ta đáng sợ lắm hả?"
Kashuu Kiyomitsu im lặng, không biết có nên nói cho Saniwa chuyện thính giác của đoản đao rất tốt hay không.
"Ngài là saniwa tốt tính nhất mà ta biết." Cuối cùng Kashuu Kiyomitsu cũng quyết định giấu nhẹm chuyện này xuống, nửa thật lòng nửa phóng đại nói. Hắn hoàn toàn không biết câu nói bông đùa ấy sau này lại biến thành sự thật. Saniwa thực sự là một saniwa tốt tính, tốt tính tới mức toàn bộ đao kiếm trong Honmaru đều muốn bò lên giường của hắn!
Gokotai ngẩng đầu nhìn Saniwa, lại nhìn Yamanbagiri đang ngồi bên cạnh, dũng khí dâng lên, thử hỏi: "Ngài, ngài có thể chữa trị cho Yamanbagiri tiên sinh được không?" Sợ Saniwa không đồng ý, hắn còn móc ra toàn bộ số tiền và tài nguyên mà bọn họ có được, lắp bắp nói: "Chúng ta chỉ có từng này, có lẽ sẽ không đủ, nhưng ngài yên tâm, chúng ta, chúng ta sẽ cố gắng trả đủ cho ngài."
Nói xong, Gokotai cúi người quỳ xuống, dập đầu một cái thật mạnh.
Yamanbagiri ngồi ở bên cạnh giật cả mình, cố gắng chống thân thể tàn tạ của mình ngồi dậy muốn kéo Gokotai lên.
"Khụ khụ, Gokotai, không cần, khụ khụ!"
Saniwa ngây người, không rõ vì sao lại xảy ra chuyện này.
Cái cảnh tượng thiếu gia nhà giàu cưỡng ép con gái nhà lành này là gì vậy???
Hắn bỏ lỡ cảnh nào hả?
"Ta..." Saniwa vừa định nói chuyện thì Gokotai đã dập đầu thêm cái nữa, âm thanh kia chỉ nghe thôi đã thấy đau rồi. Có mấy đao kiếm ở xa không hiểu chuyện gì còn tưởng rằng có Saniwa bắt nạt đám người Gokotai, muốn đứng ra bảo vệ bọn họ, lại bị những đao kiếm khác ngăn lại.
Kashuu Kiyomitsu cũng bị cảnh tưởng trước mắt làm ngây người, nhưng so với Gokotai và Yamanbagiri Kunihiro, hắn càng để ý Saniwa hơn.
"Chủ nhân, ngài..." Lời chưa nói xong, Kashuu Kiyomitsu đã thấy Saniwa quỳ một chân xuống, đưa tay đỡ lấy Gokotai.
Yamanbagiri Kunihiro ngồi ở cạnh nhìn chằm chằm hắn, trong lòng dâng lên cảnh giác.
Không thể trách hắn được, bởi vì càng đến gần vị Saniwa này thì uy áp trên người đối phương càng mạnh, khiến trực giác của hắn kêu gào không ngừng.
"Gokotai."
Saniwa gọi một tiếng.
Gokotai ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn hắn. Sau đó trên trán xuất hiện cảm xúc mềm nhẹ nào đó, giống như có đầu ngón tay chạm vào trán hắn, nhẹ nhàng vuốt ve phần trán đỏ ửng.
"Lòng mang sợ hãi, lại dũng cảm gạt bỏ nó đi giao dịch với dã thú, ngươi làm rất tốt." Saniwa khen ngợi, linh lực mạnh mẽ tuôn trào từ đầu ngón tay đi thẳng vào cơ thể của Gokotai, xua tan linh lực hỗn loạn trong đó, cũng xóa sạch toàn bộ vết thương vốn có trên cơ thể nhỏ bé kia, trả lại vẻ nguyên vẹn của nó.
Linh lực của Saniwa có thể phản ánh bản chất của từng người.
Đây là điều mà tất cả đao kiếm đều biết.
Cho nên khi linh lực mạnh mẽ, mát lạnh lại mang theo chút dịu dàng đi khắp cơ thể của hắn, xoa dịu những tổn thương trong đó, Gokotai đã cảm nhận được "tình yêu" mà mình đánh mất từ lâu.
Hốc mắt hắn ửng hồng, ngón tay bấu chặt mặt đất, cắn môi ngăn chặn âm thanh rách nát đang muốn tràn ra cổ họng.
Thật ấm áp.
"Ta..." Gokotai mở miệng, muốn cảm ơn vị Saniwa tốt bụng này, ai ngờ đối phương đã giành trước, đưa ra lời đề nghị tốt đẹp tới mức Gokotai và Yamanbagiri đều cho rằng đó là một trò đùa.
"Gokotai, Yamanbagiri, hai ngươi có bằng lòng đến Honmaru của ta không?"
Bàn tay của Saniwa vẫn đưa ra, như đang chờ đợi câu trả lời từ hai người bọn họ.
Gokotai hé miệng, lời đồng ý muốn thoát khỏi cổ họng, lại bị ngăn chặn. Hắn liếc nhìn Saniwa rồi lại nhìn sang Yamanbagiri Kunihiro đang trọng thương ở bên cạnh, trong mắt mang theo sự chờ mong nào đó.
Saniwa cũng nhìn về phía thanh niên tóc vàng, khiến Yamanbagiri xấu hổ tới mức phải kéo chăn che mặt lại, nhỏ giọng nói: "Ngài chờ mong gì ở một bản sao chứ? Đừng nhìn ta như vậy..."
Saniwa lần đầu tiên gặp kiểu người thế này, cảm thấy rất mới lạ, nhưng điều quan trọng hiện tại vẫn là mang người về Honmaru, cho nên hắn đè ý nghĩ muốn chọc ghẹo người này xuống đáy lòng, đưa tay ra chạm vào mặt của Yamanbagiri.
Thanh niên tóc vàng cứng đờ người, không dám nhúc nhích tí nào.
Linh lực mát lạnh truyền vào cơ thể, biến Yamanbagiri Kunihiro từ bộ dạng rách nát sắp bị phá hủy quay về hình dáng vốn có của nó.
"Yamanbagiri đúng không? Ngươi là một thanh đao rất xinh đẹp, nếu để thanh đao như vậy biến mất sẽ đáng tiếc lắm đấy." Saniwa nói, thành công làm Yamanbagiri đỏ cả mặt.
Không đợi hắn đưa ra phản ứng, Saniwa đã mạnh mẽ kéo lấy tay của hắn và Gokotai, nâng hai người dậy, bá đạo nói: "Được rồi, chữa trị cũng chữa trị rồi, bây giờ hai người đã là người của ta, có muốn chạy cũng không được đâu."