Chương 2: Chợ đen

Sáng hôm sau, Kashuu Kiyomitsu tỉnh lại trong lòng của Saniwa.

Hắn ngơ ngác nhìn khuôn mặt trước mắt, không rõ vì sao lại xuất hiện hình ảnh này.

Hôm qua không phải Saniwa gối đầu lên chân hắn sao, sao bây giờ lại biến thành hai người ôm nhau ngủ rồi?

Kashuu Kiyomitsu không hiểu, nhưng lại không muốn rời khỏi cái ôm ấm áp này tí nào. Đây là lần đầu tiên Kashuu Kiyomitsu tiếp xúc gần với nhân loại, hơn nữa còn là chủ nhân của mình như vậy. Mặc dù bọn họ chỉ mới quen nhau chưa tới một ngày.

Hóa ra đây là độ ấm của nhân loại sao?

Thật ấm áp.

Kashuu Kiyomitsu lén lút cọ đầu vào l*иg ngực của Saniwa, trong lòng thầm vui vẻ, lại không hề phát hiện vị Saniwa vốn còn đang ngủ ngon lành đã mở mắt ra từ khi nào.

Thực lòng mà nói, Saniwa cảm thấy không hài lòng về dịch vụ của thời đại này cho lắm. Không phải Kashuu Kiyomitsu nói rằng làm Saniwa chẳng cần làm gì hết, toàn bộ đã có Phó Tang Thần làm rồi sao?

Saniwa có thể thoải mái ăn ngủ rồi lại ăn ngủ, sống một cuộc sống sâu gạo mà bao người mong ước sao?

Tất cả chỉ là lời nói dối!

Đến đây ngày đầu tiên đã không có đệm chăn hay gối gì cả. Đầu gối gối một lát còn đỡ, gối thời gian dài chẳng khác nào hành xác, đã vậy không biết cái khế ước có phải bị lỗi hay gì không mà lại truyền hết cảm xúc của Kashuu Kiyomitsu sang cho hắn. Chỉ cần đối phương vui vẻ hay dao động một tí thôi là hắn đã biết hết.

Giống như bây giờ vậy.

Vốn còn đang ngủ ngon lại bị cảm giác vui sướиɠ trong lòng đánh thức, ai mà chịu nổi chứ?

"Kashuu Kiyomitsu." Saniwa thấy Kashuu Kiyomitsu vẫn còn vui tới mức quên trời quên đất, không nhịn được hô một tiếng.

Kashuu Kiyomitsu giật cả mình, lập tức ngẩng đầu lên, nói: "Xin lỗi chủ nhân, ta..."

"Sáng rồi, nên dậy thôi." Nhìn khuôn mặt bất an kia của Kashuu Kiyomitsu, lời trách mắng vừa mới định tuôn ra lại bị Saniwa nuốt vào bụng.

Thôi, đối phương đã bất an như vậy rồi, cùng lắm thì hắn ngủ bù sau cũng được.

Saniwa buồn rầu nghĩ, ngoài mặt vẫn không để lộ chút cảm xúc tiêu cực nào, tỉnh táo cực kì, không giống như một người đang buồn ngủ chút nào.

Kashuu Kiyomitsu lén lút liếc Saniwa, thấy chủ nhân thực sự không tức giận thì mới thở phào nhẹ nhõm, sự vui sướиɠ bị đè xuống ban nãy lại dâng lên.

Đợi hai người sửa soạn xong xuôi thì Kashuu Kiyomitsu mới nhớ ra một chuyện quan trọng, đó là bọn họ không có tiền.

Honmaru nghèo rớt mồng tơi, ngay cả la hoàn thời gian cũng là nhờ linh lực của Saniwa sửa lại. Bây giờ thứ có thể ăn ở trong Honmaru cũng chỉ có cánh hoa do linh lực của Saniwa tạo thành.

Chẳng lẽ hắn lại bảo Saniwa đi ăn cánh hoa?

Kashuu Kiyomitsu chỉ ngẫm thôi đã rùng cả mình, âm thầm sờ túi tiền của bản thân. Trong suốt thời gian lưu lạc, bởi vì không có linh lực và nguyên liệu để chữa thương, cho nên hắn rất ít khi đánh nhau với Thời Gian Tố Hành Quân, cho nên tiền kiếm được rất ít, từng này cũng chỉ đủ cho Saniwa ăn một cái bánh mì, còn vật dụng gì đó...

Nếu hắn nói ra tình hình hiện tại của Honmaru, Saniwa sẽ rời đi sao?

"Kiyomitsu?" Saniwa cảm nhận được cảm xúc thay đổi không ngừng của người trước mặt, khó hiểu hỏi: "Sao thế?"

Nhìn đôi mắt bình thản kia của Saniwa, miệng của Kashuu Kiyomitsu hé ra rồi lại khép lại, ngập ngừng không biết có nên nói hay không.

"Kashuu Kiyomitsu." Saniwa lại gọi một tiếng.

Kashuu Kiyomitsu mím môi, cuối cùng đành phải nói thật.

"Cho nên... Chúng ta không có tiền?" Saniwa trợn trắng mắt, dùng đôi mắt tấn công lương tâm của Kashuu Kiyomitsu: "Không phải hôm qua ngươi nói Saniwa chỉ cần nằm yên để người khác chăm sóc thôi sao?"

Sao đến lượt hắn lại xảy ra đống chuyện như thế này cơ chứ?

"Xin lỗi chủ nhân, ta..." Kashuu Kiyomitsu luống cuống đề nghị: "Nếu không ngài chờ một chút, ta có thể xuất trận ngay bây giờ, chỉ cần nửa tiếng là được."

Xuất trận đánh Thời Gian Tố Hành Quân có thể nhặt được tiền, cấp bậc của Kashuu Kiyomitsu lại cao như vậy, bây giờ cũng có Saniwa để chữa trị, chỉ cần đánh nhanh một chút là có thể kết thúc trận chiến trong khoảng nửa tiếng.

Tiếng lòng của Kashuu Kiyomitsu xao động quá lớn, có bất an, có hoảng sợ, có khẩn cầu và những cảm xúc lẫn lộn khác, Saniwa đọc không hiểu những cảm xúc ấy, lại biết rằng hắn phải làm gì đó để trấn an người trước mặt này.

Ta đến đây không phải để chăm sóc người khác!

Saniwa thầm nghĩ, nhớ lại những cách an ủi người khác mà mình từng thấy qua, lục lọi mãi mới mò được một cách có vẻ ổn thỏa.

"Không sao." Saniwa đưa tay lên, chiều cao một mét tám khiến hắn có thể xoa đầu Kashuu Kiyomitsu một cách dễ dàng. Có lẽ là muốn trả thù việc ngủ không đủ hồi sáng, hắn còn cố ý khiến tóc Kashuu Kiyomitsu rối loạn hơn.

Đáng tiếc Kashuu Kiyomitsu đã rơi vào trạng thái ngây người, hoàn toàn không chú ý đến việc này.

"Cứ bình tĩnh, ta có cách giải quyết, không cần phải vội vàng xuất trận như vậy."

Mặc dù hắn không rõ xuất trận kia là cái gì, nhưng chỉ nghe thôi đã thấy nguy hiểm rồi.

"Chủ nhân..." Kashuu Kiyomitsu không biết nghĩ cái gì, cảm động tới mức hốc mắt đỏ lên.

Cuối cùng bọn họ vẫn quyết định đến Vạn Phòng, dùng số tiền còn sót lại của Kashuu Kiyomitsu mua một cái bánh mì, sau đó đó chia đôi ra, mỗi người nửa cái.

Kashuu Kiyomitsu ngại ngùng từ chối: "Chủ nhân cứ ăn đi, Phó Tang Thần chỉ cần có linh lực là được, không ăn uống cũng chẳng sao."

Nhưng mà tiếng lòng của ngươi lại không phải vậy.

Saniwa thầm nghĩ, nhanh tay nhét bánh mì vào miệng Kashuu Kiyomitsu, lại ăn bánh mì trên tay mình, sau đó phủi sạch vụn bánh, nói: "Ăn nhanh đi, ăn xong còn phải đi mua đồ nữa."

Kashuu Kiyomitsu chậm rãi cắn bánh ở trong miệng. Hương vị bánh mì rẻ tiền không tốt lắm, hơi cứng, nhưng Kashuu Kiyomitsu lại thấy nó còn ngon hơn nhiều món mà hắn đã từng được ăn trước đó nữa.

Đây là... Saniwa đút cho hắn.

Saniwa: Sao lại nổi bong bóng màu hồng rồi? Tâm lí của Phó Tang Thần đúng là phức tạp mà.

Thấy Saniwa nhìn xung quanh, không biết đang suy nghĩ cái gì, Kashuu Kiyomitsu ngập ngừng nói: "Thực ra thì có một cách để các Saniwa kiếm tiền khá nhanh." Hắn ngừng một lát, lại bổ sung thêm: "Không những kiếm được tiền, còn có thể kiếm được đao kiếm nữa."

Saniwa đứng yên nhìn hắn, không phát biểu ý kiến.

Kashuu Kiyomitsu lén lút nhìn xung quanh, sau đó đến gần Saniwa, kề sát vào tai của hắn, thấp giọng nói: "Ở Vạn Phòng có một khu chợ đen, ở đó có rất nhiều Phó Tang Thần lưu lạc, bọn họ có thể trả tiền để được Saniwa cung cấp linh lực. Nếu như may mắn cũng có thể được Saniwa mang về Honmaru."

Có điều rất ít Saniwa làm vậy.

Một phần là vì đao kiếm ở chợ đen đều là đao kiếm bình thường, rất dễ nhặt ở chiến trường, nhiều Saniwa thà rèn đao hoặc nhặt đao còn hơn, bởi vì ít ra làm thế sẽ đảm bảo được độ trung thành tuyệt đối của đao kiếm. Một phần khác là vì bọn họ đều là đao kiếm secondhand, rất ít người sẽ lựa chọn bọn họ.

Nhưng mà Honmaru của hắn thì khác.

Nhà bọn họ quá nghèo, nghèo tới mức trong nhà không có đồ ăn, Saniwa phải ra ngoài bán linh lực kiếm tiền. Bây giờ đừng nói đến việc rèn đao, ngay cả chút nguyên liệu để chữa thương cũng không có.

Saniwa cũng rõ ràng chuyện Honmaru của mình nghèo. Bây giờ ở Honmaru chỉ có mình Kashuu Kiyomitsu, hắn nghe bảo thường ngày đao kiếm còn phải đi xuất trận, viễn chinh, nội phiên... Còn chưa kể sẽ có một đao nam làm cận thần, phụ trách toàn bộ công việc của Saniwa nữa.

Một mình Kashuu Kiyomitsu làm từng đó việc... Đừng nói đến một ngày, có khi làm nửa ngày đã mệt chết rồi.

Thế là Saniwa không chút do dự quyết định: "Đi, đi chợ đen."

Vừa có thể kiếm tiền vừa có thể kiếm đao, chuyện tốt như vậy ai mà chê được chứ?

Hàng secondhand?

Cũng vừa lúc luôn, Honmaru không có tài nguyên để nâng cấp đao kiếm mới, đao kiếm secondhand vừa có cấp bậc lại có kinh nghiệm, hoàn toàn phù hợp với cái Honmaru nghèo rớt mồng tơi kia của hắn.

Kashuu Kiyomitsu ngoan ngoãn đi trước dẫn đường cho Saniwa, trong lòng lại dâng lên lo lắng.

Nếu như có đao kiếm mới, Saniwa có bỏ qua hắn không?

Chỉ cần nghĩ đến đây thôi thì l*иg ngực của Kashuu Kiyomitsu nghẹn lại, giống như có tảng đá lớn đè ở trong đó vậy.

Saniwa: Không phải mới vui vẻ xong à, sao lại buồn bã rồi???