Chương 4: Giao dịch

Yamanbagiri Kunihiro không từ chối vị Saniwa này được, mà đối phương cũng chẳng cho hắn cơ hội để từ chối. Nói xong câu đó, Saniwa lập tức kéo lấy hắn và Gokotai, có làm thế nào cũng không chịu buông tay ra, khiến một thanh đao hướng nội như Yamanbagiri ngại ngùng không thôi.

"Ngài chờ mong gì ở một bản sao như ta chứ..." Hắn lẩm bẩm nói, lại không phản kháng nữa.

Saniwa coi như bọn họ đã đồng ý.

Vừa vào đã vớt được hai thanh đao có cấp bậc không thấp, Saniwa đắc ý cực kì, quay ra muốn khoe với Kashuu Kiyomitsu, lại phát hiện đối phương đang nhìn về một hướng nào đó.

Saniwa nhìn theo, thấy người mà Kashuu Kiyomitsu nhìn là một thanh đao có bộ dạng thiếu niên, tóc đen, khoác một bộ haori xanh dương ở bên ngoài.

Kashuu Kiyomitsu nhìn về phía đối phương, trùng hợp là đối phương cũng đang nhìn về phía bên này.

Gokotai giải thích: "Đó là Yamatonokami Yasusada, là bạn bè của Kashuu dono, bọn họ đều là đao của Okita Souji."

Saniwa gật đầu, trực tiếp vỗ vai Kashuu Kiyomitsu, hỏi thẳng: "Có muốn mời cậu ta đến Honmaru không? Dù sao chúng ta cũng không có Yasusada."

Hắn còn tưởng rằng Kashuu Kiyomitsu sẽ đồng ý, dù sao Honmaru đang thiếu nhân lực trầm trọng, có thể đưa bạn bè về nhà cũng là một ý kiến không tệ.

Nhưng Kashuu Kiyomitsu lại lắc đầu, chỉ về người đứng bên cạnh Yasusada kia, nói: "Không cần đâu chủ nhân, hắn đã có Kashuu rồi, chúng ta không nên làm phiền bọn họ."

Hắn cũng từng có Yasusada của mình, cho nên hiểu rất rõ cảm giác bị bắt tách ra. Dù sao ở đây có nhiều đao kiếm như vậy, thiếu Yasusada cũng chẳng sao cả. Nhưng mà ngẫm lại vết thương trên người vị Yasusada và Kashuu kia, Kashuu Kiyomitsu lại ngập ngừng thử hỏi Saniwa nhà mình: "Có điều bọn họ trông không ổn lắm, chủ nhân, ngài có thể..."

Hắn nói một nửa lại không dám nói tiếp, sợ Saniwa cho rằng bản thân quá nhiều chuyện.

Saniwa buông tay Yamanbagiri và Gokotai ra, lại đưa tay xoa đầu Kashuu Kiyomitsu, âm thanh lười biếng trầm thấp lại mang theo sự đáng tin đánh thẳng vào tai của Kashuu Kiyomitsu, làm mọi bất an trong lòng hắn được vuốt phẳng.

"Yên tâm, cứ để đó cho ta."

Vừa dứt lời, Saniwa đã đi thẳng đến chỗ Yamatonokami Yasusada và Kashuu Kiyomitsu kia.

Những đao kiếm xung quanh cũng bình tĩnh xem xét bọn họ, ánh mắt lại thường xuyên liếc qua Yamanbagiri Kunihiro và Gokotai, khiến Yamanbagiri bồn chồn vô cùng. Hắn kéo chăn che kín người, muốn tìm một góc nào đó trốn đi, lại lo lắng cho Saniwa, cho nên chỉ có thể vừa kéo chăn vừa đi đằng sau đối phương. Gokotai đứng bên cạnh săn sóc kéo lấy tay hắn, lại gọi Kashuu Kiyomitsu đang ngây người một tiếng.

"Kashuu san, đi thôi."

"Hả, à, ờ." Kashuu Kiyomitsu hoàn hồn, sau đó lo lắng chạy theo Saniwa. Hắn chỉ mới nói một câu thôi mà Saniwa đã hành động ngay rồi, tốc độ làm việc kia đúng là khiến người khác phải tán phục, còn nhanh gọn lẹ hơn cả Hasebe Heshikiri ở Honmaru cũ của hắn nữa.

Đợi ba người bọn họ đuổi đến thì Saniwa đã chữa trị xong cho hai đao nam kia. Khả năng chữa trị nhanh chóng lại không cần đến đạo cụ không khác gì lời tuyên cáo rõ ràng nhất về thực lực của hắn cả. Một số đao kiếm vốn còn đang rục rịch lập tức thu hồi tâm tư.

Saniwa có linh lực nhiều như vậy khẳng định là đối tượng bảo hộ của chính phủ Thời Gian, nếu như người này gặp chuyện gì ở chợ đen chắc chắn sẽ khiến chính phủ chú ý.

Nhưng bọn họ không biết là chẳng có đối tượng bảo hộ gì ở đây cả, chỉ có một Saniwa không chính thức mà thôi.

Đừng nói đến việc kí kết khế ước, Honmaru nhà hắn nghèo đến nỗi Konnosuke cũng không có!

"Cho nên bình thường các ngươi sẽ dùng nhưng quả cầu linh lực này sao?"

Saniwa giơ tay ra, linh lực tụ tập trên tay, sau đó xuất hiện vài viên linh lực kết tinh to bằng viên bi, nhưng màu sắc lại trong suốt không pha chút tạp chất nào. Nhìn thấy cảnh này, đám đao kiếm vốn còn đang bình tĩnh quan sát bắt đầu xôn xao, trong mắt phát ra ánh sáng cháy bỏng.

Kashuu Kiyomitsu, Yamanbagiri Kunihiro và Gokotai để tay lên bản thể, đề phòng nhìn những người xung quanh, trong lòng lại biết rõ lí do vì sao bọn họ lại có phản ứng như vậy.

Quả cầu linh lực, hay còn được gọi là linh lực kết tinh của Saniwa không phải thứ có thể dễ kiếm. Chỉ có một số Saniwa có thực lực mạnh mẽ mới tự tạo ra kết tinh, còn lại phải sử dụng dụng cụ mới tạo ra được, hơn nữa tùy vào độ mạnh yếu của linh lực mà kết tinh tạo ra sẽ pha nhiều hoặc ít tạp chất.

Thứ này chỉ có tác dụng chữa trị, không thể nào giúp Saniwa triệu hồi đao kiếm hoặc làm những cái khác, hơn nữa so với việc tạo ra thứ kết tinh rườm rà này, bọn họ càng thích sử dụng linh lực chữa trị, vừa nhanh lại tiện.

Cho nên kết tinh chỉ có giá cao ở trong chợ đen.

Bởi vì khách hàng của nơi này đa số là đao kiếm không có chủ, không có nguồn linh lực, cho dù có tài nguyên cũng không thể nào chữa trị được, cho nên bọn họ sẽ tìm mua quả cầu linh lực của Saniwa để sử dụng.

Saniwa bán kết tinh cho bọn họ, bọn họ trả tiền và tài nguyên.

Mặc dù giá cả cho một viên kết tinh rất đắt, nhưng thứ này vẫn luôn trong tình trạng hết hàng. Bởi vì Saniwa có linh lực cao thường không thiếu tiền, những Saniwa thiếu tiền thì lại là Saniwa cấp thấp, linh lực của bọn họ có khi còn chẳng đủ để cung cấp cho đao kiếm của mình thì sao lại có tinh lực đi nuôi sống đao kiếm khác chứ?

Vì vậy quả cầu linh lực rất khan hiếm, mà loại không hề có tạp chất như thế này càng không dễ có.

Đối với những đao kiếm luôn trong tình trạng bị thương và thiếu linh lực ở chợ đen, mấy quả cầu nhỏ trên tay Saniwa không khác nào than ấm ngày tuyết hay cọng rơm cứu mạng cả.

Hô hấp của Yasusada cũng hơi thay đổi, nhưng hắn cố nén tâm trạng kích động xuống, hỏi: "Đúng vậy, ngài muốn bán chúng sao?" Hắn sợ Saniwa không đồng ý, còn nói thêm: "Kết tinh càng ít tạp chất giá sẽ càng cao."

Saniwa không rõ giá cả ở đây, nhưng hắn biết giá cả của thức ăn trong Vạn Phòng, có thể dùng đó để so sánh.

"Một viên như thế này có giá thế nào?" Hắn hỏi.

Yasusada lập tức báo ra một con số.

Saniwa bình tĩnh tính toán, nếu Honmaru chỉ ăn loại bánh mì khô ban nãy thì có thể ăn khoảng nửa năm. Tất nhiên đây chỉ mới tính tiền, còn chưa kể sẽ có thêm một lượng tài nguyên không nhỏ nữa.

Nhưng mà so với việc đó, hắn càng để ý một chuyện khác hơn.

"Một viên như thế này có thể giúp các ngươi cầm cự bao lâu?"

Đao kiếm sống sót dựa vào linh lực của Saniwa, nếu như không có Saniwa, bọn họ sẽ lưu lạc cho đến khi nào tìm được một Saniwa mới hoặc cho đến khi linh lực tan hết, biến về bản thể.

Ngoài ra còn có cách hấp thụ linh lực bên ngoài, nhưng đây không phải cách dài lâu, bởi vì linh lực ở ngoài không thể chữa thương, lại có quá nhiều tạp chất, hấp thu nhiều dễ biến thành yêu quái, mất đi lí trí, đây cũng là một dạng ám đọa.

Yasusada không giấu giếm, nói thẳng: "Chúng ta chỉ dùng kết tinh để chữa thương, còn bình thường sẽ hấp thụ linh lực trong không khí."

Dùng linh lực kết tinh để duy trì hóa hình, điều này quá xa xỉ, rất ít đao kiếm làm vậy.

Mặc dù việc hấp thụ linh lực trong không khí có rất nhiều tệ đoan, nhưng bọn họ không còn cách nào khác.

Đây cũng là nỗi bi ai của những đao kiếm không có chủ.

Saniwa gật đầu, lại hỏi thêm vài câu về thu nhập trung bình của bọn họ, mức độ thương tổn, số lượng... Sau đó mới vẫy tay gọi Gokotai đến, ghé sát tai hắn nói một số yêu cầu.

Gần Saniwa đều là đả đao và thái đao, thính lực của bọn họ không tốt như đoản đao, cho nên chỉ có thể nghe mang máng vài chữ như sạp hàng, giấy, bút gì gì đó.

Yasusada đợi Saniwa nói chuyện xong với Gokotai mới hỏi: "Ngài có cần chúng ta giúp gì không?" Bọn họ đều được vị Saniwa này trợ giúp, ban nãy hắn ngỏ ý muốn trả tiền cho Saniwa, nhưng lại bị từ chối, chỉ bởi vì hắn là bạn bè của Kashuu, hơn nữa bên cạnh hắn cũng có một Kashuu Kiyomitsu.

Nói thật thì hắn có hơi ghen tị với Kashuu Kiyomitsu của vị Saniwa này, nhưng cũng rất vui vẻ khi bạn bè gặp được một chủ nhân tốt như vậy.

Nếu như không có chuyện kia xảy ra, có lẽ Kashuu của hắn cũng sẽ hạnh phúc như vậy, được Saniwa cưng chiều, không cần lo lắng gì cả, đáng tiếc...

Nếu bọn họ gặp người này sớm hơn thì tốt rồi.

Saniwa cũng không từ chối, nói thầm vào tai Yasusada vài câu. Yasusada nghe xong không thể tin nổi hỏi lại: "Ngài muốn làm vậy thật sao? Như vậy..."

"Ngươi cứ đi nói cho bọn họ đi, dù sao thì ta cũng không mất mát gì cả, giao dịch công bằng mà thôi." Saniwa phất tay, nói một cách bâng quơ.

Nhìn phản ứng kia của Saniwa, Yamatonokami Yasusada biết hắn thực sự không thèm để ý. Có lẽ ở trong mắt vị Saniwa này, việc đó chỉ là chuyện nhỏ tiện tay làm, nhưng đối với những đao kiếm lưu lạc ở đây mà nói, đó chẳng khác nào ánh sáng chiếu vào tâm hồn bị thương của bọn họ.

Quá lóa mắt.

Lóa mắt tới mức khiến người khác muốn chiếm làm của riêng.

"Cảm tạ ân đức của ngài." Yasusada khom lưng, nghiêm túc cảm ơn một tiếng. Kashuu đứng ở bên cạnh bị phản ứng của hắn dọa hết hồn, ngơ ngác nhìn hai người bọn họ.

So với Kashuu Kiyomitsu nhà Saniwa thì vị Kashuu này trầm tính hơn nhiều, rất ít nói chuyện, trong mắt cũng không có ánh sáng. Nếu không phải bộ dạng của hắn giống Kashuu Kiyomitsu một trăm phần trăm thì có lẽ sẽ có nhiều người nhầm hắn thành một đao kiếm ít nói khác.

Yasusada cảm ơn xong cũng không ở lại lâu, nắm lấy tay Kashuu của mình rời đi. Một số đao kiếm vẫn luôn quan sát bọn họ cũng lén lút đi theo hai người.

Khoảng mười lăm phút sau, những người này lần lượt trở lại, ghé sát vào đồng bạn của mình nói thầm gì đó. Cứ thế một truyền mười, mười truyền trăm, tất cả mọi người đều biết chuyện mà vị Saniwa này định làm.

Mà Saniwa lúc này cũng đã di chuyển đến khu vực ở giữa chợ đen. Nơi đó đã được để thêm hai chiếc ghế và bàn, trên bàn có một xấp giấy và bút. Kashuu Kiyomitsu ngồi bên cạnh Saniwa, trên mặt mang theo rối rắm, quay sang hỏi lại Saniwa vài câu, thấy không thể lay chuyển được đành thở dài cầm lấy giấy bút. Yamanbagiri đứng cạnh một bên khác của Saniwa, trên tay cầm một cái túi nhỏ, nhìn đi nhìn lại vẫn không hiểu cái gọi là "có thể nhét đầy một căn phòng" của Saniwa nằm ở đâu.

Cái túi này đừng nói nhét đầy một căn phòng, chỉ sợ nhét đống tài nguyên của hắn và Gokotai kiếm được còn chả xong.

"Không tin?" Saniwa vừa quay đầu đã thấy bộ mặt rối rắm kia của Yamanbagiri, lập tức mở miệng trêu chọc: "Sao thế Yamanbagiri, cảm thấy từng này chưa đủ hả?"

"Không, ta..." Yamanbagiri cúi đầu không biết nói gì, tuy rằng trong lòng không tin lắm, nhưng nghĩ trong lòng là một việc khác, nói thẳng ra lại là một việc khác, lỡ như làm Saniwa bất mãn...

Saniwa lập tức thu hồi tâm trạng muốn chọc người này của mình, đưa tay ra nhét vào trong túi nhỏ kia: "Không đùa ngươi nữa, cái này thực sự là túi không gian đấy, mặc dù chỉ là loại cấp thấp nhưng cũng đủ để chứa dung lượng của một căn phòng."

Thấy Saniwa nhét cả cánh tay vào mà túi vẫn không có vấn đề gì, sự nghi ngờ trong lòng Yamanbagiri vơi đi, lại ngại ngùng kéo túi ra xa: "Ngài không cần phải làm như vậy đâu."

Hắn chỉ là một bản sao thôi, đã thế còn là một bản sao bị bỏ rơi, người này chờ mong gì ở hắn cơ chứ.

Gokotai đứng ở trước bàn, trên tay cầm một cái rổ nhỏ, bên trong chứa đầy linh lực kết tinh, viên nào viên nấy trong suốt, không hề pha chút tạp chất nào.

"Chủ, chủ nhân, mọi người đã đến rồi."Gokotai thông báo.

Saniwa ngẩng đầu nhìn xung quanh, đa số đao kiếm ở chợ đen đã có mặt, lại không có một người tới gần chỗ này.

Hắn vỗ tay, lấy một tờ giấy viết vài câu trên đó, sau đấy treo ở trước bàn.

"Chữa trị thương nặng: XX koban

Chữa trị thương vừa: XX koban

Chữa trị thương nhẹ: XX koban

Cầu linh lực: một viên/ XX koban

Có thể dùng tài nguyên để đổi"

Giá cả này rẻ hơn nhiều so với giá trị trường, hơn nữa còn có thể để Saniwa trực tiếp chữa trị, giá chữa trị trực tiếp lại còn rẻ hơn giá của linh lực kết tinh. Những đao kiếm xung quanh đều không thể nào tin được lại có một vị Saniwa như vậy.

"Hắn là thánh mẫu sao?" Một vị Hachisuka Kotetsu không nhịn được nói thầm với đồng bạn bên cạnh.

Chuyện này chưa bao giờ xảy ra, hành động của vị Saniwa này chẳng khác nào một tên ngốc cả. Tiêu xài linh lực một cách phung phí như vậy, giá cả còn thấp, hơn nữa nhìn một đống kết tinh nằm trong rổ của Gokotai, số lượng nhiều như thế, không giống như đang đùa cợt bọn họ.

Nhưng trên đời sẽ có chuyện tốt như thế sao?

Chẳng có ai đứng ra cả.

Yasusada ban đầu không định mua cầu linh lực, bởi vì hắn đã được vị Saniwa này chữa trị rồi, bây giờ còn mua thêm cầu linh lực sẽ khiến hắn có cảm giác như đang lợi dụng lòng tốt của ngài ấy. Nhưng nhìn phản ứng kia của mọi người, lại nhìn về phía Saniwa đang ngồi bên kia, Yasusada cắn răng, nắm lấy tay Kashuu bước ra.

Ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về phía bọn họ.

"Ngài..." Yasusada đi đến trước bàn, những lời định nói nghẹn lại, cảm thấy hơi xấu hổ. Nhưng Saniwa cũng cũng không quản hắn xấu hổ hay không, bình tĩnh hỏi: "Ngươi muốn mua bao nhiều cầu linh lực? Mỗi người chỉ mua một viên, nếu mua giùm đồng bạn thì không sao."

"Ta muốn mua hai viên." Yasusada nắm chặt tay Kashuu nhà mình, sau đó đưa koban cho Yamanbagiri đứng cạnh đó.

Saniwa gật đầu, gõ gõ mặt bàn, nhắc nhở Kashuu Kiyomitsu: "Yasusada hai viên, XX koban."

Gokotai cũng đồng thời lấy hai viên trong rổ đưa cho bọn họ.

Yasusada thành công mua được linh lực kết tinh.