Văn án 1: Chiều hôm đó, Khương Từ bởi vì lạc đường, trong lúc vô tình bắt gặp Thẩm Thính Nam trong sân, nghe thấy hắn cùng bạn nói chuyện điện thoại, ngữ khí khinh miệt, “Tao có thể có cái ý nghĩ gì, …
Văn án 1:
Chiều hôm đó, Khương Từ bởi vì lạc đường, trong lúc vô tình bắt gặp Thẩm Thính Nam trong sân, nghe thấy hắn cùng bạn nói chuyện điện thoại, ngữ khí khinh miệt, “Tao có thể có cái ý nghĩ gì, một người phụ nữ mang theo con gái đến nhà, nhìn một cái đều thấy phiền chán.”
“Ba tao mấy năm nay đúng là càng già càng hồ đồ, đem người rước vào cửa trước cũng không biết điều tra bối cảnh của đối phương.”
Khương Từ năm ấy mới vừa sang 18 tuổi, đúng là lúc tâm tư mẫn cảm, từ đấy về sau, phàm là Thẩm Thính Nam ở nhà, cô đều trốn ở trong phòng ngủ không ra khỏi cửa, sợ lại làm anh phiền chán.
Văn án 2:
Thẩm Thính Nam mới đầu xác thật thực thấy người em gái tên Khương Từ này thật phiền, nhưng sớm chiều ở chung, hắn phát hiện cô nương nhỏ này cũng không giống trong tưởng tượng của hắn chán ghét đến như vậy, ngược lại còn rất đáng yêu.
Nhưng hắn không biết Khương Từ vì cái gì cứ trốn tránh hắn, mỗi lần nói với hắn không quá ba cây câu liền liều mạng muốn chạy.
Bạn tốt đùa vui nói: “Mày ngày thường có phải hay không ở nhà khi dễ tiểu cô nương?”
Thẩm Thính Nam nói: “Tao lại không có bị điên, tao một đại nam nhân cùng một tiểu cô nương trêu chọc cái gì.”
Văn án tam:
Khương Từ đại học năm tư, truyện tình của mẹ cùng chú Thẩm kết thúc, hai người hoà bình chia tay.
Khương Từ không có lý do gì lại tiếp tục ở lại Thẩm gia, thực mau liền dọn đi ra ngoài.
Vừa lúc năm bốn phải tìm việc, cô muốn về quê chăm sóc bà ngoại tuổi đã già, vì thế chỉ nộp lý lịch ở quê nhà.
Gặp lại Thẩm Thính Nam, đã là ba tháng sau.
Đêm đó cô tăng ca làm thêm giờ, từ văn phòng luật đi ra đã là buổi tối 8 giờ.
Phía trước thấy Thẩm Thính Nam dựa ở bên xe hút thuốc, cô cơ hồ hoài nghi chính mình hoa mắt nhìn lầm.
Thẳng đến khi Thẩm Thính Nam hướng cô mà nhìn, hai người ánh mắt chạm nhau, tim cô không tự chủ mà đập chậm một nhịp.
Trố mắt vài giây sau, đi đến trước mặt Thẩm Thính Nam, vẫn là Thẩm Thính Nam mở miệng trước, khóe môi câu lấy ý cười, nói: “Dọn đi cũng không cùng anh chào một tiếng, liền như vậy chán ghét anh a?
Chú thích: trong lúc cha mẹ nam nữ chính còn ở bên nhau hai người không nói chuyện yêu đương
Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Khương Từ, Thẩm Thính Nam ┃ vai phụ: ┃ cái khác:
Một câu tóm tắt: Cam nguyện rơi vào trong tay em
Lập ý: Mỗi người đều hướng về phía trước trưởng thanh, tự mình cứu rỗi