Chương 33

Thẩm Thính Nam đi tới cửa, trước khi ra cửa lại quay đầu nhìn về phía Khương Từ, không yên tâm mà dặn dò nói: “Đóng cửa sổ cho kỹ, ai gõ cửa đều không được mở.”

Khương Từ gật đầu, mỉm cười nói: “Vâng,anh yên tâm đi.”

Thẩm Thính Nam đi rồi, Khương Từ lại cẩn thận mà kiểm tra cửa sổ, kéo hết rèm lại, xác định không có vấn đề gì mới yên tâm.

Tuy rằng biết hẳn là sẽ không có chuyện gì, nhưng Thẩm Thính Nam không ở đây, cô ở nhà một mình vẫn là sẽ có chút sợ hãi, cho nên mở nhạc, sau đó ngồi ở bàn trong phòng ngủ viết tài liệu. Viết chưa đến nửa giờ, cô bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có âm thanh kì lạ, sau lưng cô không tự giác mà đổ mồ hôi lạnh, cả người ngồi yên ở bàn, một cử động nhỏ cũng không dám.

Một lát sau, âm thanh quái dị kia cuối cùng cũng dừng lại. Cô do dự trong chốc lát, nhịn không được từ trên ghế đứng lên, từ phòng ngủ đi ra ngoài.

Bởi vì một mình ở nhà, cô cũng không có tắt đèn, phòng khách bật đèn sáng, cho nên khi cô đi đến cửa phòng ngủ, liền nhìn thấy hơn phân nửa sàn nhà trong phòng khách đều phủ kín máu tươi nhìn ghê cả người.

Khương Từ bị dọa đến cả người nhũn ra, cô thét chói tai lui về phòng ngủ, đột nhiên đóng cửa phòng ngủ lại, đôi tay phát run mà đem phòng ngủ khóa kỹ.

Trong nháy mắt khoá cửa xong kia, cô cả người nhũn ra mà ngã ngồi đến trên mặt đất.

Cô cả người phát run mà nhặt di động trên mặt đất lên, run rẩy mà tìm thấy dãy số của Thẩm Thính Nam, nhanh chóng gọi cho anh.

Đầu kia điện thoại, Thẩm Thính Nam từ khi ra cửa mí mắt vẫn luôn giật giật, anh lo lắng cho Khương Từ, đi được một nửa đường liền đem xe quay đầu trở về.

Khi Khương Từ gọi điện thoại tới, anh đã sắp về đến nhà, nhìn thấy tên hiển thị là Khương Từ, anh lập tức ấn bắt máy, “Khương Từ? Làm sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì hay không?”

Khương Từ hít thở nặng nề, cách ống nghe đều có thể cảm giác được cô đang sợ hãi, “Máu…… Thẩm Thính Nam, rất nhiều máu, trong nhà rất nhiều máu……”

Thẩm Thính Nam đem xe tăng tốc, nói: “Anh lập tức quay lại, năm phút, nhanh thôi!”

Thẩm Thính Nam nói năm phút, cuối cùng ba phút đã đến. Anh không kịp chờ thang máy, trực tiếp chạy thang bộ lên tầng.

Về đến nhà, anh đẩy cửa ra, liền nhìn thấy trên sàn phòng khách đầy máu. Anh ngẩng đầu nhìn thấy cửa phòng ngủ Khương Từ đóng chặt, bước qua đó, anh giơ tay vặn cửa, bên trong khóa, anh lên tiếng, “Khương Từ, là anh!”

Khương Từ cầm một cây đao trang trí trốn ở sau cửa, bởi vì sợ hãi, cô cả người ngăn không được mà phát run, một khắc nghe thấy tiếng Thẩm Thính Nam kia, cô mới rốt cuộc cảm giác được mình sống lại. Cô vội vàng mở cửa, nháy mắt nhìn thấy Thẩm Thính Nam, cô bỗng nhiên không ngừng trào ra nước mắt.

Thẩm Thính Nam đem cô kéo vào trong lòng ngực, chặt chẽ mà ôm lấy cô, không chịu được mà nói: “Anh đã trở về, anh đã trở về, không có việc gì Khương Từ.”

Khương Từ ném cây đao trang trí trong tay xuống, đôi tay ôm chặt lấy Thẩm Thính Nam, thân thể vẫn cứ ngăn không được mà phát run, sợ hãi mà nói: “Thẩm Thính Nam, thật nhiều máu.”

Thẩm Thính Nam đem đầu cô ấn ở trong lòng ngực anh, không cho cô xem, nói: “Đừng sợ, em về phòng ngủ trước, anh tới xử lý.”

Khương Từ quá mức sợ hãi, cô không chịu về phòng ngủ, vẫn luôn gắt gao mà đi theo bên người Thẩm Thính Nam.

Thẩm Thính Nam ôm cô ngồi vào trên sô pha, sau đó báo cảnh sát trước, lại gọi điện thoại cho bên giám sát của bất động sản, lại để bọn họ phái người đi lên rửa sạch nhà.

Cảnh sát rất nhanh đã tới, nhưng điều tra thì thấy camera giám sát của hành lang nhà cô đã bị đập vỡ, camera trong tiểu khu cũng không có phát hiện người nào có hành vi dị thường, cho nên hoàn toàn không biết đây là ai làm.

Nửa đêm, Khương Từ cùng Thẩm Thính Nam đi theo cảnh sát lấy lời khai, bởi vì tra camera không rõ đến tột cùng là ai làm, chuyện này tự nhiên cũng không có biện pháp lập án.

Khương Từ nhịn không được cùng cảnh sát nói: “Tôi biết là ai làm, là Nghiêm Hổ, ông ta lúc trước uy hϊếp tôi, bảo tôi cẩn thận, sau khi ông ta được thả ra, tôi từng ở WC nữ trong trung tâm thương mại gặp được ông ta, ông ấy vẫn luôn theo dõi tôi, chuyện đêm nay khẳng định cũng là ông ta làm.”

Cô nói xong nhìn về phía một cảnh sát khác, nói: “Lưu cảnh sát cũng có thể làm chứng, buổi tối mùng bốn Tết đó, ông ta chính là ở đây uy hϊếp tôi.”

Lưu cảnh sát gật gật đầu, nói: “Xác thật có chuyện này.”

Một vị cảnh sát lớn tuổi khác nói: “Khương tiểu thư, chính cô cũng là luật sư, cô hẳn là cũng biết rõ, ông ấy ngoài miệng uy hϊếp cô cũng không thể cho là ông ý làm, mọi việc phải có chứng cứ, hiện tại chính là không có chứng cứ chứng minh là ông ấy làm, cô không có khả năng bảo chúng tôi cứ như vậy đi bắt người chứ?”

Khương Từ không tự giác mà cắn môi, bởi vì quá mức tức giận, đôi tay không tự giác mà nắm lại.



Cảnh sát Lưu ra tới hoà giải, nói: “Khương tiểu thư, chuyện này xác thật không có biện pháp, cô gần đây cảnh giác chút, có tình huống gì lập tức gọi điện thoại cho chúng tôi, chỉ cần có chứng cứ, chúng ta nhất định lập tức bắt người.”

Khương Từ đứng ở đó, một hồi lâu không nói chuyện, Thẩm Thính Nam bỗng nhiên từ ghế dựa đằng sau đứng dậy, đi đến trước mặt Khương Từ, giữ chặt nắm tay của cô, nói: “Đi thôi, đi về.” Anh lôi kéo Khương Từ đi ra khỏi đồn công an, nhìn thấy Khương Từ hai tay còn nắm chặt gắt gao, không nhịn được cười, trêu cô nói: “Em nắm tay chặt lại như thế là muốn làm gì? Đánh cảnh sát à?”

Khương Từ nghe thấy Thẩm Thính Nam nói thế, lúc này mới phục hồi lại tinh thần.

Cô không khỏi cắn môi dưới, buông nắm tay ra, nói: “Em là đang tức giận, rõ ràng biết là ai làm nhưng lại tìm không thấy chứng cứ buộc tội ông ta.”

Thẩm Thính Nam nói: “Em kể cả có chứng cứ thì làm gì được ông ta, ông ta cũng chỉ đổ máu gà vào nhà em mà thôi, cũng không có thật sự làm em bị thương, kể có bắt ông ta thì cùng lắm chỉ tạm giam vài ngày.”

Khương Từ tức giận đến cắn môi, nắm tay lại nhịn không được cấu tay.

Thẩm Thính Nam hiếm khi thấy cô tức giận như vậy, khóe môi gợi lên ý cười, nhìn cô từ xa, nói: “Đi thôi, về nhà trước, 3 giờ sáng rồi, em đêm nay không tính ngủ à?”

Khương Từ khẽ cắn môi dưới, lúc này mới đi xuống bậc thang, đi đến chỗ xe, khom người ngồi vào ghế phó lái.

Thẩm Thính Nam giúp cô mở cửa xe, sau đó vòng sang bên kia lên xe, anh một bên khởi động xe một bên nói: “Đi sang chỗ anh ở đi, nhà em tạm thời đừng về.”

Khương Từ nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Vâng.”

Kể cả Thẩm Thính Nam không nói, cô bây giờ cũng không dám trở về ở.

Hai mươi phút sau, hai người về chỗ ở của Thẩm Thính Nam, khi đó đã 3 rưỡi sáng, vào phòng, Thẩm Thính Nam bảo khách sạn đưa lên một bộ chăn ga mới trước, cùng Khương Từ nói: “Chốc nữa lễ tân lên thay chăn ga, em đi ngủ trước đi.”

Khương Từ ngồi ở trên sô pha nhìn Thẩm Thính Nam, hỏi: “Vậy còn anh? Anh ngủ ở đâu?”

Thẩm Thính Nam đưa cô một ly nước ấm, nói: “Ngủ sô pha.”

Anh ngồi vào chỗ bên cạnh Khương Từ, đem cái ly đưa cho cô.

Khương Từ nhận lấy cái ly Thẩm Thính Nam đưa cho, cô nhìn anh, nhìn thật lâu, nhịn không được hỏi: “Anh không phải phải về Bắc Thành sao? Sao đột nhiên đã quay lại?”

Thẩm Thính Nam nói: “Anh đi đến nửa đường mí mắt vẫn luôn giật, không yên tâm, liền quay đầu về.”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, cô nhìn anh, cảm thấy chính mình một lòng không thể khống chế mà trầm luân. Cô muốn nói cái gì đó, muốn hỏi Thẩm Thính Nam có thích cô không, mà khi ánh mắt cô cùng Thẩm Thính Nam chạm nhau, cô lại thanh tỉnh mà nhớ tới cô cùng Thẩm Thính Nam có sự chênh lệch rất lớn. Cô đem lời nói nuốt trở vào, khóe môi lộ ra nụ cười, nói: “Cảm ơn anh Thẩm Thính Nam.”

Thẩm Thính Nam nhìn thấy trên mặt cô chưa khô nước mắt, đau lòng mà giơ tay xoa đầu cô, nói: “Đi ngủ đi, anh ở bên ngoài, an tâm ngủ.”

Khương Từ hốc mắt bỗng nhiên ướt nóng, cô mỉm cười nhẹ, nói: “Được.”

Cô nói xong liền từ trên sô pha đứng dậy, lập tức đi phòng ngủ. Khương Từ vào phòng ngủ rồi, Thẩm Thính Nam mới lấy di động, nhìn thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ.

Anh gọi điền thoại cho bên kia, đầu kia là ba anh, Thẩm Triết rõ ràng rất tức giận, nói: “Con làm sao vậy? Tối nay ký hợp đồng, chuyện lớn như vậy con cư nhiên không xuất hiện?”

Thẩm Thính Nam nói: “Con có việc, thật sự không thể đến được.”

Thẩm Triết hỏi: “Chuyện gì lớn thế, còn hơn cả hạng mục hơn trăm triệu?”

Thẩm Thính Nam không muốn giải thích cho ba, chỉ nói: “Chuyện hạng mục con sẽ tự mình xử lí, ba đừng lo lắng.”

Thẩm Triết buồn bực nói: “Con luôn là người biết đúng mực, con hôm nay thật sự làm ba quá thất vọng rồi!”

Thẩm Thính Nam trầm mặc nghe, không biện minh.Thẩm Triết phát giận xong, nói: “Con bận xong liền nhanh quay về, cổ đông bên kia còn đang đợi con giải thích.”

Thẩm Thính Nam “Ân” một tiếng, nói: “Con biết.”

Thẩm Triết tức giận mà cúp điện thoại.



Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm di động thất thần, sau đó lại gọi thêm một cuộc gọi khác.Điện thoại đầu kia, Lục Gửi Châu cũng là người hàng năm hay mất ngủ, đang ngồi ở thư phòng trước cửa sổ sát đất hút thuốc, nhìn thấy Thẩm Thính Nam nửa đêm gọi điện thoại tới, cầm lấy di động bắt máy, hỏi: “Làm sao vậy?”

Thẩm Thính Nam đi thẳng vào vấn đề, nói: “Tôi gửi cho anh bức ảnh, anh giúp tôi tìm một người, trước sáng sớm mai tôi muốn địa chỉ của ông ta.”

Dung Thành rạng sáng 5 giờ, mấy người đàn ông mặc bộ tây trang màu đen xong vào một sòng bạc ngầm, giữa một đoàn người toàn dân cờ bạc mà tìm ra Nghiêm Hổ.

Nghiêm Hổ còn chưa kịp phản ứng, người đã bị bọn họ lôi ra ngoài, nhét vào trong xe.

Hắn kêu to, “Các cậu muốn làm gì? Các cậu là ai ——”

Lời còn chưa nói xong, miệng đã bị bịt lại, “Thành thật chút!”

Nửa giờ sau, xe ngừng ở bên ngoài một bến tàu chở hàng bỏ hoang.Nghiêm Hổ bị bịt mắt, bị áp giải từ trên xe xuống , bị lôi vào kho hàng, sau đó bị một người đá chân đến trên mặt đất.

Hắn còn không có kịp phản ứng, bỗng nhiên tay đấm chân đá như bão táp rơi xuống trên người hắn.Những người đó ra tay rất mạnh, hắn đau đến kêu ngao ngao, cuộn tròn trên mặt đất, không ngừng kêu, “Đừng đánh, đừng đánh!”

Thẩm Thính Nam một tay đút ở túi quần, dựa vào cạnh cửa kho hàng hút thuốc.

Ánh mắt dừng lại trên người Nghiêm Hổ đang bị đánh, ánh mắt nhìn hắn như nhìn rác rưởi ven đường.

Giữa tháng 3, nước biển từ mặt biển dâng lên, mang theo tiếng gió hô hô.

Giờ phút này bờ biển còn đắm chìm trong một mảnh đêm đen, ánh trăng chiếu lên người Thẩm Thính Nam, khuôn mặt anh tuấn ẩn ở trong bóng đêm, nhìn qua không chút để ý lại như địa ngục Tu La.

Qua thật lâu, Nghiêm Hổ bị đánh tới không thể phát ra tiếng nữa, Thẩm Thính Nam rốt cuộc lên tiếng, “Buông ông ta ra.”

Các thuộc hạ nháy mắt lui đến một bên.

Thẩm Thính Nam đi đến trước mặt Nghiêm Hổ, từ trên cao nhìn xuống mà coi hắn, “Có ba chuyện, chuyện thứ nhất, ông nếu còn dám chạm vào một sợi tóc của Khương Từ, tôi có một trăm loại biện pháp để ông sống không bằng chết.”

Nghiêm Hổ nghe đến đó, rốt cuộc hiểu ra, hắn hoảng sợ hỏi: “Khương Từ, anh là vì cái cô luật sư kia?”

Thẩm Thính Nam nhấc chân dẫm lên hạ bộ hắn, tiếp tục nói: “Tôi biết ông chơi cờ bạc nợ rất nhiều tiền, dù sao cũng đã vào đường cùng, trước khi chết cũng không muốn để người khác sống yên ổn. Chính ông lâm vào đường cùng muốn chết không ai ngăn cản ông, nhưng ông chạm vào người không nên chạm vào, đến lúc đó liền không phải chết đơn giản như vậy, có lẽ ông muốn thử cảm giác sống không bằng chết?”

Nghiêm Hổ sợ đến toàn thân phát run, không ngừng xin tha, “Không không không, tôi không muốn chết, tôi cũng không muốn làm cô luật sư kia bị thương, tôi chỉ là dọa cô ấy, cô ấy xen vào việc người khác! Chính là cô ấy cả ngày xúi giục vợ tôi cùng tôi ly hôn, còn muốn cướp hai đứa nhỏ!”

Thẩm Thính Nam dưới chân dùng sức, Nghiêm Hổ vội vàng nói: “Tôi sai rồi tôi sai rồi! Tôi thề, tôi cũng không dám tìm luật sư Khương gây phiền toái nữa, tôi cũng không dám xuất hiện trước mặt cô ấy nữa!”

Thẩm Thính Nam hơi thu lực lại, tiếp tục nói: “Chuyện thứ hai, cùng vợ ông ly hôn, đem quyền nuôi nấng con cho vợ.”

“Này……”

Thẩm Thính Nam dưới chân tiếp tục dùng thêm sức, Nghiêm Hổ sợ tới mức chỉ biết gật đầu, “Được được được! Tôi nghe ngài, ngài nói cái gì chính là cái đấy!”

Thẩm Thính Nam tiếp tục nói: “Chuyện thứ ba, rời khỏi Dung Thành, cả đời đừng có trở về.”

“Được được được , tôi ngày mai liền đi, ngày mai liền đi!”

Thẩm Thính Nam lúc này mới buông hắn ra, chán ghét nhìn thoáng qua Nghiêm Hổ trên mặt đất, cuối cùng cảnh cáo một câu, “Tôi sẽ cho người nhìn chằm chằm ông, ông còn dám chạm vào một sợi tóc của Khương Từ, liền không phải đơn giản như hôm nay đâu.”

Nghiêm Hổ không ngừng nói: “Tôi không dám tôi không dám!”

Thẩm Thính Nam xoay người rời đi, ném lại một câu, “Đem ông ta mang về, nhìn chằm chằm ông ta.”

“Rõ.”