Chương 49

Thẩm Thính Nam sớm đã định về Bắc Thành xử lý xong công vụ liền quay lại Dung Thành, nhưng có khi kế hoạch không thể lường trước, công việc cần gấp đôi thời gian. Tối đó cùng Lục Gửi Châu ăn bên ngoài nói chuyện, trong lúc bàn chuyện anh nhìn di động vài lần, dựa vào lưng ghế cầm di động gửi tin nhắn, Lục Gửi Châu vốn dĩ đang nhắc chuyện chính, vừa nhấc đầu thì nhìn thấy Thẩm Thính Nam đang gửi WeChat, tức khắc tức giận, nói: “Tao nói, mày có nghe tao nói không đấy? Hoá ra tao ở đây diễn kịch độc thoại à?”

Thẩm Thính Nam đầu cũng không ngẩng, gửi tin nhắn WeChat cho Khương Từ, lười biếng mà trả lời nói: “Mày cứ nói đi, tao đang nghe.”

Lục Gửi Châu tức giận, cũng không hề nói nữa, vắt chân bắt chéo, dựa vào lưng ghế châm điếu thuốc. Nhìn thấy Thẩm Thính Nam vẫn còn đang gửi tin nhắn, không khỏi nói: “Tao trước kia sao không phát hiện mày cũng có não yêu đương nhỉ? Khương Từ bỏ thuốc mày à? Tao nhớ rõ trước kia lúc em ấy mới đến nhà mày, mày còn rất phiền chán.”

Khi đó đã 11 giờ tối, Thẩm Thính Nam đã nhắn ngủ ngon cho Khương Từ, mới tắt di động, ngẩng đầu nhìn Lục Gửi Châu một cái, nhắc nhở cậu ta, “Chuyện mấy trăm năm trước rồi mày có thể đừng nhắc lại không, đặc biệt ở trước mặt Khương Từ, mày muốn tao chết sớm một chút thì mày cứ việc nói.”

Lục Gửi Châu không nhịn được bật cười, trêu ghẹo nói: “Mày bị vợ quản nghiêm thật.”

“Mày câm miệng đi.” Hai người nói xong việc từ nhà hàng đi ra, Thẩm Thính Nam bảo thư kí sắp xếp máy bay đến Dung Thành vào hôm kia, Lục Gửi Châu ở bên cạnh nghe thấy, chờ thư kí đi rồi, nói với Thẩm Thính Nam: “Mày chẳng lẽ định bay tới bay lui mãi thế sao, Bắc Thành nhiều việc, khẳng định ở bên này vẫn tiện hơn, không thể bảo Khương Từ đến Bắc Thành ở sao? Em ấy không phải cũng ở bên này sống mấy năm sao, cũng không phải không quen a.”

Thẩm Thính Nam nói: “Bà nội em ấy ở bên kia.”

“Đưa cả hai đến đây, lại không phải không có chỗ ở.”

Thẩm Thính Nam nhìn Lục Gửi Châu một cái, hỏi: “Mày dạo gần đây nhàn như vậy? Tống Miên Miên không tìm mày nháo sao?”

Nhắc tới Tống Miên Miên, huyệt thái dương Lục Gửi Châu liền đau, không buồn nói lời nào, cùng Thẩm Thính Nam nói: “Đi đây.”

Cậu ta vừa nói vừa lên xe, Thẩm Thính Nam đứng ở ven đường, vả lại mặt cậu ta, cười nhạo nói: “Vợ quản nghiêm sao? Đi vội như vậy? Về muộn thì bị nhốt ở ngoài sao?”

Lục Gửi Châu nói: “Đừng vui sướиɠ khi người khác gặp hoạ, sớm muộn gì báo ứng cũng đến trên người mình.”

Loại chuyện bị đóng cửa ở ngoài này nhưng thật ra không có báo ứng đến Thẩm Thính Nam, chẳng qua là hai ngày sau anh bay đến Dung Thành, xuống máy bay gọi điện thoại cho Khương Từ bảo cô buổi tối chờ anh cùng nhau ăn cơm, kết quả Khương Từ nói với anh buổi tối muốn cùng bà nội ra ngoài ăn cơm, chờ cơm nước xong mới đi tìm anh.

Thẩm Thính Nam hỏi: “Anh qua đấy đi cùng?”

Khương Từ nói: “Không được, còn có những người khác nữa, hơn nữa là người khác mời khách, mang người nhà không tốt lắm.”

Thẩm Thính Nam nghe Khương Từ nhắc đến “Người nhà”, khóe môi không khỏi gợi lên ý cười, tâm tình được dỗ đến không tồi, hỏi: “Ăn cơm ở đâu?”

Khương Từ nói: “Ở Tửu Lầu.”

Thẩm Thính Nam “Ân” một tiếng, nói: “Vậy anh về khách sạn trước, sẽ qua đón em trễ chút.”

“Được.” Khương Từ nói: “Anh tới rồi thì gọi điện thoại cho em, em ra liền.”

Cúp điện thoại, Khương Từ muốn nhanh chóng viết xong đơn tố tụng, buổi tối liền có thể cùng Thẩm Thính Nam ra ngoài chơi, bà nội Khương chuẩn bị xong xuôi, vào gọi cháu gái, nhìn thấy cháu gái đến quần áo còn chưa có thay, còn ngồi ở trước bàn gõ phím, bà kêu ai da một tiếng, nói: “Tiểu Từ, con sao chưa thay quần áo, tóc cũng không chải, trang điểm cũng chưa.”

Khương Từ một bên gõ phím một bên trả lời bà nội, nói: “Không vội bà nội, con làm xong cái này, thay quần áo hai phút là xong.”

Bà nội Khương sao có thể không khẩn trương, bà đi đến trước mặt cháu gái, nói: “Con tốt xấu gì cũng phải làm tóc trang điểm chứ.”

Khương Từ nhìn chằm chằm màn hình đánh chữ, nói: “Sinh nhật người ta con trang điểm làm gì, không phải chỉ đi ăn một bữa cơm sao.”

Bà Khương không khỏi nghẹn lại, cũng không dám nói với Khương Từ, tối nay là muốn đưa cô đi xem mắt, bà chính là sợ Khương Từ không đi, cho nên mới lừa cô nói là ăn sinh nhật người bạn,mời hai bà cháu một bữa cơm.

Khương Từ vì thế còn cố ý chuẩn bị quà sinh nhật cho người ta.

Bà nội lúc này cũng không dám nói thật, sợ nói Tiểu Từ liền không đi, nhìn cháu gái sốt ruột nửa ngày, cuối cùng vẫn là cái gì cũng không dám nói, thầm nghĩ may mắn Tiểu Từ nhà bà lớn lên xinh đẹp, kể cả không trang điểm cũng vẫn đẹp.

Khương Từ mất hai mươi phút viết xong đơn tố tụng, mất hai phút thay quần áo, sau đó lái xe đưa bà nội đến chỗ ăn cơm, tới nơi còn chưa đến giờ hẹn, cô đem xe đỗ ở vị trí đỗ xe ven đường, vui vẻ mà nói với bà nội: “Con đã nói sẽ không đến trễ mà.”



Bà nội Khương nhìn cháu gái để mặt mộc, nhất thời không biết nên cao hứng cháu gái trời sinh không cần trang điểm cũng đẹp, hay là nên thở dài bà đã già rồi mà còn phải lừa cháu, cuối cùng hiền từ mà cười lắc đầu, nói: “Phải, con căn thời gian một phút cũng không kém.”

Khương Từ mỉm cười, nói: “Con luôn có quan niệm về thời gian, sẽ không bao giờ đến muộn so với giờ hẹn, trừ phi có tình huống phi thường đặc thù.”

Dừng xe xong, Khương Từ xuống xe trước, sau đó đến bên ghế phụ bên kia, đỡ bà nội từ trên xe xuống dưới, dặn dò nói: “Chậm một chút bà nội.”

Bà “Ai” một tiếng, nói: “Không có việc gì đâu.”

Xuống xe xong, Khương Từ đem cửa xe khóa lại, sau đó đỡ bà nội đi vào trong Tửu Lầu.

Mới vừa đi tới cửa, liền có một nam sinh tươi cười đi đến chào: “Bà Khương, bà đã tới rồi.”

Bà Khương cười đáp một tiếng, sau đó lôi kéo Khương Từ giới thiệu, “Tiểu Từ, đây là con trai dì Ngô, Ngô Hạo.”

Khương Từ mỉm cười nhìn về phía đối phương chào: “Chào anh.”

Ngô Hạo vừa mới nhìn thấy Khương Từ, liền cảm thấy cô so với trong ảnh chụp còn xinh đẹp hơn, bây giờ đứng gần, đáy mắt không khỏi hiện lên kinh diễm, trong lòng càng thêm cao hứng, cười nói: “Khương Từ tiểu thư sao? Thường nghe bà Khương nhắc tới em.”

Khương Từ mỉm cười, nói: “Gọi em Tiểu Từ được rồi.”

“Được.” Ngô Hạo khắc chế tâm tình, nghiêng người làm ra tư thế mời, trên mặt có vui sướиɠ tươi cười, lễ phép nói: “Bà Khương, Tiểu Từ, mời vào trong.”

Khương Từ mỉm cười gật đầu, lễ phép nói: “Cảm ơn.”

Cô đỡ bà nội vào trong, nhà họ Ngô đặt chỗ bên cạnh cửa sổ ở đại sảnh, mùa hè trời nóng, ngồi ở bên cửa sổ phong cảnh đẹp còn mát mẻ.Ngồi xuống rồi, Khương Từ mới phát hiện, tối nay trên bàn ngoài cô cùng bà nội, cũng chỉ có Ngô Hạo cùng cha mẹ anh.

Cô trong lòng không khỏi có chút kỳ quái, sao sinh nhật dì Ngô chỉ mời hai người là cô với bà nội.Nhưng cô cũng không có nghĩ quá nhiều, đứng dậy mỉm cười đưa quà sinh nhật, “Dì Ngô, chúc dì sinh nhật vui vẻ, mua món quà nhỏ, hy vọng dì thích.”

Dì Ngô lúc trước nhìn thấy ảnh chụp Khương Từ đã rất thích, tối nay gặp người thật, phát hiện người thật còn đẹp hơn ảnh chụp còn, liền càng thêm thích, bây giờ thấy cô lại hào phóng khéo léo, trong lòng đã có chín phần vừa lòng, bà cao hứng mà nhận lấy quà, nói: “Cảm ơn cháu Tiểu Từ, còn để cháu tiêu pha.”

Khương Từ khẽ cười, một lần nữa ngồi xuống, nói: “Nên làm ạ.”

Chú Ngô cao hứng mà gọi phục vụ, nói: “Chúng tôi người đến đủ rồi, có thể mang đồ lên.”

“Dạ chờ một chút ạ.”

Đồ ăn lục tục mang lên, Khương Từ ngồi ở trên bàn cùng các trưởng bối nói chuyện phiếm, chính là càng nói cô liền càng cảm thấy không thích hợp, không phải sinh nhật dì Ngô sao? Sao toàn nói đến cô, không chỉ nói đến cô, còn nói về Ngô Hạo, cô trong lòng càng thêm cảm thấy không đúng, nghe đến đoạn sau, đã hoàn toàn xác định tối nay này nào có phải sinh nhật người ta, rõ ràng là buổi xem mắt.

Cô nghiêng đầu nhìn bà nội, thấy bộ dáng bà nội tựa hồ còn rất vừa lòng với Ngô Hạo, trong lòng bất đắc dĩ thở dài.

Nhưng đây còn không phải cục diện tệ nhất tối nay, chuyện thảm nhất là, bữa tiệc còn chưa có kết thúc, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy thân ảnh anh tuấn quen thuộc từ ngoài cửa đi vào.

Thẩm Thính Nam xuống máy bay liền về khách sạn nghỉ ngơi một lát trước, tắm rửa xong thay quần áo mới phát hiện thời gian còn sớm, lái xe lại đây trước, anh còn chưa có ăn cơm chiều, muốn vào tùy tiện ăn chút thuận tiện chờ Khương Từ.Không nghĩ tới vừa vào cửa đã nhìn thấy Khương Từ ở đại sảnh, anh nhìn lại phía cô, Khương Từ bị hù chết, sợ Thẩm Thính Nam qua đây chào hỏi bà nội, lặng lẽ hất tay ra hiệu.Thẩm Thính Nam thấy được, đoán Khương Từ hẳn là còn chưa nói chuyện hai người cho bà nội, vì thế cũng không đi qua, tùy tiện kéo ghế dựa ở bên cạnh ngồi xuống.

Phục vụ lại để anh gọi cơm, anh nhìn nhìn thực đơn, tùy tiện gọi hai món thanh đạm.

Đồ ăn còn phải trong chốc lát mới lên, anh lười biếng mà dựa vào lưng ghế, cầm di động nhắn Wechat cho Khương Từ, hỏi: Bao lâu nữa mới xong?

Khương Từ cúi đầu, lặng lẽ ở dưới bàn nhắn tin: Nhanh thôi, anh ăn cơm trước, một lát nữa em lấy cớ ra về.

Thẩm Thính Nam gửi một chữ “Ân” liền buông di động. Anh mấy ngày không gặp Khương Từ, nhớ đến lợi hại, nhịn không được ngắm cô.

Ngô Hạo chú ý tới ánh mắt Thẩm Thính Nam, trong lòng có chút không vui, theo bản năng nghiêng người chắn tầm nhìn, Thẩm Thính Nam đang ngắm người yêu, bỗng nhiên bị tên đàn ông chắn mất, vi diệu mà chọn hạ mi.



Khương Từ khi đó đang vắt óc ra nghĩ cớ để rời đi, nên không có chú ý tới chi tiết này.

Trên bàn các trưởng bối còn đang vô cùng cao hứng nói chuyện phiếm, bà Khương nói: “Tiểu Hạo đang làm việc ở chính phủ a, sáng đi chiều về, lương bổng tốt địa vị xã hội lại cao, đơn vị chính phủ không phải ai cũng vào được.”

Dì Ngô cười nói: “Tiểu Từ cũng rất lợi hại nha, học đại học top đầu, bây giờ lại làm luật sư, luật sư này chức nghiệp cũng rất tốt nha, về sau kết hôn trong nhà có người hiểu luật pháp chỗ nào cũng tốt.”

Ba Ngô bỗng nhiên nhớ tới, hỏi Ngô Hạo, “Đúng rồi, các con làm đơn vị chính phủ ngày thường cũng có không ít chuyện phải tìm luật sư nói chuyện đi?”

Ngô Hạo cười nói: “Khẳng định không cần bàn chuyện với luật sư nhiều, nhưng có đôi khi một số việc có liên quan đến pháp luật cũng cần luật sư cố vấn.”

Mẹ Ngô nương theo đề tài, vừa lúc nói: “Vậy con lát nữa thêm WeChat Tiểu Từ đi, ngày thường có cái gì liên quan đến pháp luật không hiểu cũng có thể hỏi Tiểu Từ một chút.”

Ngô Hạo nhìn về phía Khương Từ, cười hỏi: “Có thể chứ Tiểu Từ? Sẽ không làm phiền em chứ?”

Khương Từ thầm nghĩ tối nay đây là cái Tu La tràng gì, cô hoài nghi Thẩm Thính Nam đã nhận ra là cô đang xem mắt, nhưng xuất phát từ lễ phép, cũng không thể từ chối người ta, mỉm cười nói: “Đương nhiên có thể, không phiền.”

Ngô Hạo vui mừng khôn xiết, lấy ra di động, nói: “Để anh thêm em đi.”

Khương Từ theo bản năng nhìn thoáng qua Thẩm Thính Nam bên kia, kết quả vừa nhìn qua liền đối diện với ánh mắt ý vị thâm trường của thượng Thẩm Thính Nam, cô nghĩ thầm xong đời rồi, chậm rì rì mà lấy di động, lại chậm rì rì mở mã QR.

Ngô Hạo add cô, cao hứng mà nói: “Add rồi.”

Khương Từ “Ác” một tiếng, thấy Ngô Hạo còn đang nhìn di động cô, cũng không thể không đồng ý người ta, vì thế căng da đầu ấn chấp nhận. Cô đem điện thoại cất đi, nghe thấy dì Ngô nói: “Tiểu hạo, con ngày thường không có việc gì liên hệ Tiểu Từ nhiều một chút, các con là người trẻ tuổi vẫn phải giao lưu nhiều, hơn nữa mọi người đều ở Dung Thành, ngày thường có thể thường xuyên hẹn ăn một bữa cơm xem phim gì đó làm gia tăng tình cảm.”

Ngô Hạo đương nhiên cao hứng, cười nói: “Đương nhiên.”

Lại nhìn về phía Khương Từ, hỏi: “Tiểu Từ, em ngày thường thích xem phim không?”

Khương Từ có chút xấu hổ mà cười một cái, nói: “Em không hay xem, công việc tương đối bận.”

“Vậy em ngày thường thích làm gì, Dung Thành tuy rằng không lớn, nhưng cũng có nhiều chỗ để chơi.”

Khương Từ lúc này cái gì đều không thích, đầu óc cô đang suy nghĩ rằng Thẩm Thính Nam khẳng định biết cô đang xem mắt, đang nghĩ ngợi buổi tối về dỗ anh như thế nào, di động bỗng nhiên vang lên, cô cầm lấy di động, click mở WeChat, liền nhìn thấy tin nhắn Thẩm Thính Nam gửi đến, cách màn hình cô đều có thể cảm giác được máu ghen của Thẩm Thính Nam, ngắn gọn một câu: Lợi hại a luật sư Khương, mang anh đi xem mắt?

Cô ngẩng đầu nhìn qua Thẩm Thính Nam, vừa lúc chạm phải ánh mắt cười như không cười của anh. Cô tức khắc nghĩ thầm: Xong đời.

Rốt cuộc cũng chờ đến lúc cơm nước xong, Khương Từ đi theo bà nội còn có nhà dì Ngô đi ra bên ngoài, mọi người ở bên ngoài lại nói một lát, các trưởng bối ghép CP, bảo cô cùng Ngô Hạo duy trì liên hệ, cô lễ phép mà mỉm cười, không có lên tiếng.

Chờ đến khi nhà dì Ngô rời đi, cô quay đầu lại nhìn Thẩm Thính Nam, Thẩm Thính Nam liền dựa vào cửa xe nhìn cô, xe anh đúng lúc ngừng ở đằng sau con xe màu hồng nhạt của cô.

Khương Từ còn phải đưa bà nội về nhà trước, lấy di động, cúi đầu gửi Wechat cho Thẩm Thính Nam: Em đưa bà nội về nhà trước, rất nhanh sẽ tới tìm anh.

Thẩm Thính Nam trả lời lại: Sao vẫn lái con xe hỏng này? Không phải đưa chìa khóa xe cho em rồi sao?

Khương Từ nghiêm túc đáp: Xe em sửa được rồi, không có vấn đề.

Cô vừa gửi tin nhắn xong, bà nội đã tiễn nhà họ Ngô xong, thấy xe lái đi xa, thu hồi tầm mắt, nói: “Chúng ta cũng trở về đi Tiểu Từ.”

“Ai.” Cô vội vàng cất di động, đỡ bà nội đến bên cạnh xe, giúp bà mở cửa xe, chờ bà lên xe, cô vòng qua đuôi xe đến ghế lái bên kia, lúc đi qua Thẩm Thính Nam bị anh tét vào mông, cô không kịp đề phòng, theo bản năng mà kêu một tiếng, bà nội quay đầu hỏi cô, “Làm sao vậy Tiểu Từ?”

Khương Từ mặt hơi đỏ, trả lời: “Không có việc gì bà nội, dẫm vào hòn đá nhỏ.”

Cô vòng đến cửa xe, mở cửa xe ngồi lên, xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn thấy Thẩm Thính Nam đang cười, anh vẫn dựa ở bên cửa xe nhìn cô, trong ánh mắt là ý cười không thể giấu.Khương Từ có điểm ngượng ngùng, nhưng khóe môi cũng cầm lòng không đậu mà nhấp khởi ý cười, cô đem xe khởi động, thu hồi lực chú ý, đem xe lái đi.