Chương 36

Buổi tối nay, mọi người ở KTV hát đến rạng sáng mới tan tiệc.

Mọi người đều hát thật sự vui vẻ, từ KTV đi ra còn vui vẻ mà nói chuyện phiếm.

Khương Từ cũng đang cười, nhưng khi cô đang đi ra khỏi KTV, ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Thính Nam dựa ở bên xe, rõ ràng là đang đợi cô, nụ cười trên mặt cô liền cứng lại.

Thẩm Thính Nam lộ liễu mà nhìn cô, trong mắt anh tựa như không thấy những người khác, chỉ đang nhìn mỗi cô.

Cho dù là người có thần kinh thô như Lưu Yến, giờ phút này cũng cảm giác được điều không thích hợp, khi Trương Trì còn ngây ngốc mà muốn đi lên cùng Thẩm Thính Nam chào hỏi, Lưu Yến liền đem cậu lôi đi, đè thấp giọng nói: “Cậu còn muốn làm gì? Chạy nhanh đi.”

Lưu Yến đi đầu, đem tất cả đồng nghiệp trong văn phòng đều mang đi.

Giờ phút này bên cạnh Khương Từ chỉ còn mỗi mình Diệp Chiêu, Diệp Chiêu cũng không ngốc, khi cậu nhìn thấy Thẩm Thính Nam vẫn luôn nhìn Khương Từ, liền đoán được Khương Từ hẳn là có quen biết đối phương, cậu nghiêng đầu nhìn về phía Khương Từ, hỏi: “Tớ ra bên kia chờ cậu?”

Khương Từ gật đầu, khẽ cười với cậu, nói: “Ừ.”

Diệp Chiêu đi rồi, Khương Từ đi đến trước mặt Thẩm Thính Nam.

Hai người trầm mặc mà nhìn nhau một lúc, Thẩm Thính Nam mở miệng trước, “Em có thể giải thích một chút không? Không phải bảo em khi nào về Dung Thành thì nói với anh một tiếng? Em đã tự quay về, cũng không có báo

cho anh, có biết anh vẫn luôn đợi em không——”

“Thực xin lỗi.” Khương Từ ngắt lời anh. Cô nhìn Thẩm Thính Nam, nghiêm túc mà nói: “Thực xin lỗi, không nói cho anh biết một tiếng em

đã tự quay về.”

Thẩm Thính Nam thật sâu mà nhìn cô, qua thật lâu, anh thực bất đắc dĩ, lại hỏi: “Điện thoại đâu? Vì cái gì mà không nghe điện thoại?”

“Em ——”

“Đừng bảo với anh là em không thấy được.” Thẩm Thính Nam vạch trần cô, nói: “Em cảm thấy anh tin sao?”

Khương Từ không tự giác mà cắn môi dưới, cô nhìn Thẩm Thính Nam, không nói nữa.

Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, sau một lúc lâu, rốt cuộc vẫn là anh thỏa hiệp trước, duỗi tay mở cửa ghế phụ, nói: “Lên xe, trở về lại nói.”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, trầm mặc trong chốc lát, lắc đầu nói: “Không cần, bạn em đang ở bên kia chờ em.”

Thẩm Thính Nam liếc nhìn cô một cái, lại nhìn về phía bên kia.

Diệp Chiêu cưỡi xe máy ở ven đường chờ Khương Từ, nhìn thấy ánh mắt Thẩm Thính Nam nguy hiểm nhìn mình, còn sửng sốt một chút.

Thẩm Thính Nam thu hồi tầm mắt, lại nhìn về phía Khương Từ, hỏi: “Bên kia là bạn em?”

Khương Từ mỉm cười, nói: “Đúng vậy, cậu ấy tên Diệp Chiêu, hai bọn em lớn lên cùng nhau, cậu ấy năm nay tốt nghiệp cũng về Dung Thành công tác.”

Thẩm Thính Nam thật sâu mà nhìn cô, không nói nữa. Khương Từ cười cười với Thẩm Thính Nam, nói: “Vậy em liền đi trước đây.”

Cô không chờ Thẩm Thính Nam nói cái gì nữa, chạy chậm đến trước mặt Diệp Chiêu.

Diệp Chiêu đưa mũ bảo hiểm cho cô, muốn hỏi cái gì, Khương Từ lặng lẽ đưa mắt ra hiệu cho cậu, bảo cậu đừng hỏi.

Diệp Chiêu nhận được ánh mắt ám hiệu, cũng liền không có mở miệng.

Khương Từ đội mũ bảo hiểm xong, ngồi vào sau xe máy, đôi tay ôm vòng lấy eo Diệp Chiêu.Diệp Chiêu khởi động xe máy, không nhanh không chậm mà đi trên đường.

Xe không đi qua phía Thẩm Thính Nam, Khương Từ cũng không dám quay đầu lại nhìn Thẩm Thính Nam. Cô có thể tưởng tượng giờ phút này sắc mặt anh nhất định rất kém, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, cô không có khả năng cùng Thẩm Thính Nam ở bên nhau, hà tất gì phải chậm trễ anh.



Gió gào thét ở bên tai, xe máy đi được một chặng đường, Diệp Chiêu rốt cuộc mới hỏi: “Tình huống như thế nào a Tiểu Từ? Soái ca vừa rồi kia là ai a?”

Khương Từ không có đáp lại, cô nhắm mắt lại,qua kính chắn bảo vệ, có thể nhìn thấy dòng nước mắt trên má.

Đã là nửa đêm, Khương Từ ở trong nhà không ngủ được, nửa đêm còn ôm đầu gối ngồi ở bàn làm việc phát ngốc.

Khi đó đã là 3 giờ sáng, Khương Từ ngồi ở bàn làm việc nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, di động để trên bàn bỗng nhiên vang lên.

Cô rũ mắt, nhìn thấy tên Thẩm Thính Nam lập loè hiển thị trên màn hình.Điện thoại vang lên thật lâu, cô do dự mà bắt máy.

Đêm khuya yên tĩnh, trong điện thoại cũng không có tạp thanh gì, chỉ có giọng Thẩm Thính Nam có chút trầm thấp, hỏi cô, “Ngủ rồi sao?”

Khương Từ chần chờ, nói: “Vừa mới làm việc xong, đang chuẩn bị ngủ.” Lại hỏi: “Làm sao vậy?”

Thẩm Thính Nam hỏi: “Anh có thể đi lên không? Có chuyện muốn nói với em.”

Khương Từ không tự giác mà cắn môi dưới, nói: “Bà nội em ở nhà, không tiện lắm.”

Thẩm Thính Nam nói: “Vậy em xuống dưới, anh ở dưới tầng nhà em.”

Khương Từ do dự một lát, vẫn là đáp ứng đi xuống dưới, nói: “Được, chờ em một lát.”

Cúp điện thoại, cô mặc áo khoác vào đi xuống lầu.Đi xuống dưới tầng rồi, nhìn thấy Thẩm Thính Nam đứng ở dưới này chờ cô, thấy cô xuống, thâm mục nhìn phía cô.

Khương Từ đi đến trước mặt Thẩm Thính Nam, nhìn anh, hỏi: “Sao muộn thế này anh còn tới tìm em?”

Thẩm Thính Nam đem đồ trong tay đưa cho cô, nói: “Quà sinh nhật, buổi tối chưa kịp tặng em.”

Khương Từ nhìn hộp Thẩm Thính Nam đưa qua, chần chờ trong chốc lát, duỗi tay nhận lấy.Cô mở ra nhìn, là một đôi hoa tai thật xinh đẹp. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thính Nam, muốn nói chuyện, Thẩm Thính Nam đã nói trước cô một bước, nhìn cô, thực nghiêm túc mà nói: “Khương Từ, em vẫn luôn thực thông minh, anh không tin em nhìn không ra tình cảm anh dành cho em.”

Khương Từ không tự giác mà cắn môi, cô nhìn Thẩm Thính Nam, trầm mặc trong chốc lát, nói: “Em biết anh đối xử với em rất tốt, em cũng vẫn luôn coi anh là anh trai——”

“Anh không muốn làm anh trai em.” Thẩm Thính Nam ngắt lời cô, anh trầm mặc mà nhìn cô trong chốc lát, nói: “Anh có rất nhiều em gái, không thiếu em. Anh thích em Khương Từ, em suy xét anh một chút.”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, qua vài giây, cô há mồm, muốn cự tuyệt, Thẩm Thính Nam ngắt lời, “Em không cần trả lời luôn, anh cho em thời gian suy xét. Thời gian không còn sớm, anh đi trước.”

Anh nói xong, xoay người muốn đi ra ngoài.

Khương Từ nhìn bóng dáng anh, nói: “Em không cần suy xét.”

Thẩm Thính Nam dừng lại bước chân, quay đầu nhìn về phía cô.

Khương Từ thực nghiêm túc mà nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Thẩm Thính Nam, cho tới nay em đều thực biết ơn anh, nhưng em chưa từng thích anh, em chỉ xem anh là anh trai, không có tình yêu nam nữ.”

Thẩm Thính Nam thật sâu mà nhìn cô, qua thật lâu, nói: “Anh đã nói rồi em không cần trả lời anh nhanh như vậy, anh có thời gian, em chậm rãi suy xét.”

“Loại chuyện như này không cần suy xét a.” Khương Từ nhìn anh, nói: “Không thích chính là không thích, anh chưa bao giờ là kiểu người mà em thích, em cũng không có khả năng cùng anh ở bên nhau.”

Thẩm Thính Nam thật sâu mà nhìn Khương Từ, yết hầu bỗng nhiên nghẹn muốn chết, qua chốc lát, anh hỏi: “Vậy em thích kiểu như thế nào? Cậu con trai tối nay?”

Khương Từ gật đầu, nói: “Phải. Em không gạt anh, em cùng Diệp Chiêu đã ở bên nhau, hai bọn em là cùng một loại người, có rất nhiều tiếng nói chung, nhưng em với anh lại không có.”

Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, thật lâu không nói gì.Đại khái sau hai ba phút, anh khẽ gật đầu, sau đó cái gì cũng không nói, xoay người lập tức rời đi.Khương Từ đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Thẩm Thính Nam, trong mắt ấm áp ẩm ướt, trong lòng thầm nói thực xin lỗi.

Cô nợ Thẩm Thính Nam quá nhiều, lại còn muốn yêu anh. Nhưng đau dài không bằng đau ngắn, cô so với ai khác đều rõ ràng biết cô cùng Thẩm Thính Nam sẽ không có kết quả, hà tất phải dây dưa thêm, tương lai lại tra tấn lẫn nhau.

Đêm đó, Khương Từ trốn ở trong ổ chăn lặng lẽ khóc một đêm. Cô vẫn luôn trốn tránh, rốt cuộc vẫn là cùng Thẩm Thính Nam đi tới kết quả không bao giờ có thể liên hệ nữa, cho dù tương lai gặp mặt cũng không thể bước tới chào hỏi.

Không có người nào biết tự đẩy mình ra xa khỏi Thẩm Thính Nam, cô có bao nhiêu khổ sở. Cô thích Thẩm Thính Nam như vậy, lại không thể không tự đẩy anh ra, thậm chí còn không thể để Thẩm Thính Nam biết tâm ý mình.



Cô không có kiên cường như mình tưởng tượng, sau đêm đó, nàng bị bệnh một trận, không phải phát sốt không phải cảm mạo, chỉ là ăn không vô, thường đau dạ dày buồn nôn, bà nội lo lắng, muốn đưa cô đi bệnh viện, cô không muốn để bà lo, đáp ứng sẽ đi bệnh viện khám.Diệp Chiêu qua thăm cô, thấy mặt cô tái nhợt, cuộn tròn ở trên giường, lo lắng hỏi: “Rốt cuộc làm sao vậy? Bà nội bảo cậu ăn không vô, ăn một chút liền nôn, có phải đau dạ dày không?”

Khương Từ nhắm mắt lại, lại không khống chế được mà trào nước mắt.

Diệp Chiêu ngồi ở mép giường, nhìn thấy khoé mắt Khương Từ chảy ra nước mắt, không khỏi trố mắt, càng thêm lo lắng, “Tiều Từ rốt cuộc là cậu bị sao vậy?”

Khương Từ không nói lời nào, chỉ là khổ sở đến nỗi yết hầu cũng muốn trào ra nước mắt.

Qua thật lâu, cô mới mở to mắt, hai mắt bởi vì vừa khóc mà phiếm hồng, cô nhìn Diệp Chiêu, có chút nghẹn ngào mà nhẹ giọng hỏi một câu, “Con người có thể yêu người không cùng thế giới với mình sao?”

Diệp Chiêu sửng sốt, anh nhìn Khương Từ, bỗng nhiên phản ứng lại, nhớ đến người đàn ông nhìn thấy đêm đó bên ngoài KTV.

Người đàn ông kia vừa nhìn liền biết là người không cùng thế giới với bọn họ, người sinh ra đã có sẵn khí chất cao sang, liếc mắt một cái có thể nhận ra. Cậu nhìn Khương Từ, hỏi: “Cậu là đang nói đến người đàn ông đêm đó? Anh ta rốt cuộc là ai? Cậu là bởi vì anh ta mà khổ sở như này sao?”

Khương Từ lại không khống chế được mà trào nước mắt. Cô khóc trong chốc lát, chờ nước mắt ngừng, mới nói cho Diệp Chiêu nghe chuyện của cô với Thẩm Thính Nam.

Diệp Chiêu nghe xong, có chút thương tiếc mà nhìn Khương Từ, nói: “Cậu thích anh ta như vậy, lại ép bản thân đẩy anh ta ra, sẽ khổ sở như này cũng là bình thường, nhưng mà Tiểu Từ, thời gian có thể chữa khỏi hết thảy, chờ khi các cậu không hề gặp mặt, không còn sớm chiều ở chung, thống khổ bây giờ liền sẽ chậm rãi phai nhạt. Hơn nữa có lẽ đến lúc đó, cậu nghĩ lại, sẽ phát hiện có lẽ cậu cũng không có thích anh ta như vậy, mà anh ta cũng có lẽ không có thích cậu đến vậy.”

Khương Từ ngồi dựa ở đầu giường, trong mắt vẫn còn nước mắt, nhìn Diệp Chiêu, nhẹ giọng hỏi: “Sẽ sao?”

Diệp chiêu nói: “Đương nhiên. Cậu chưa từng yêu đương nên không biết, đàn ông rất nhanh thay lòng đổi dạ, anh ta bây giờ thích cậu, nói không chừng rất nhanh sẽ lại thích người khác. Cậu cũng vậy, đừng quá khổ sở, nếu biết hai người các cậu sẽ không có kết quả, không bằng nhanh quên một chút, đừng tra tấn chính mình.”

Khương Từ rũ mắt, có hơi ngây người mà phát ngốc, không nói nữa.

Diệp Chiêu đi đến tử áo, lấy quần áo cho cô, nói: “Cậu đừng ở trên giường miên man suy nghĩ, dậy thay quần áo, tớ đưa cậu đi bệnh viện khám, buổi tối lại đưa cậu đi ăn một bữa thật ngon, sẽ không còn thấy phiền não nữa.”

Khương Từ cũng biết chính mình không thể vẫn luôn như vậy, cô còn có bà nội, còn có công việc, không thể đắm chìm trong cảm xúc khó kiềm chế này, cô rốt cuộc vực dậy tinh thần, xuống giường đi vào phòng tắm rửa mặt, thay quần áo xong đi theo Diệp Chiêu ra cửa.

Đến bệnh viện làm kiểm tra dạ dày, phát hiện cũng không có bất cứ vấn đề gì, bác sĩ nói với cô, dạ dày đi cùng với cảm xúc, nếu cảm xúc của cô gần đây đi xuống, cảm thấy dạ dày đau,ăn không vô là bình thường, kiến nghị cô nên đi tìm bác sĩ khoa tâm lí khám.

Từ phòng khám dạ dày đi ea, Diệp Chiêu hỏi Khương Từ, muốn tới khoa tâm lí khám không, Khương Từ lắc đầu, nói: “Không cần, tớ biết vấn đề của mình ở đâu, tớ tự mình điều chỉnh là tốt rồi.”

Diệp Chiêu không yên tâm mà nhìn cô, hỏi: “Thật sự không có việc gì sao?”

“Thật sự không có việc gì.” Hai người vào thang máy đi xuống, Diệp Chiêu cao hứng mà cùng cô nói: “Bọn mình đi ăn cơm chiều đi, cậu muốn ăn lẩu hay là ăn xiên? Hoặc là thịt nướng?”

Khương Từ nói: “Gì cũng được, cậu quyết định đi ——”

Cô nói còn chưa dứt lời, bỗng nhiên liền thấy Thẩm Thính Nam.Thẩm Thính Nam ngồi ở bên ngoài phòng cấp cứu,thoạt nhìn sắc mặt anh có chút tái nhợt, hơi khom người, đại khái là nghe thấy tiếng cô, ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Sau đêm đó, đây là lần đầu tiên hai người gặp lại nhau. Khương Từ không nghĩ tới còn có thể gặp lại Thẩm Thính Nam, cô nhìn thấy sắc mặt anh có chút tái nhợt mà ngồi ở bên ngoài phòng cấp cứu, thực lo lắng, phản xạ có điều kiện mà liền muốn đi qua đó, còn chưa

có nhấc chân lên liền nhớ đến quan hệ hiện tại của cô và Thẩm Thính Nam, đã không còn quá thích hợp để quan tâm anh.

Nhưng Thẩm Thính Nam vẫn cứ nhìn cô, trong mắt anh phảng phất như không thấy những người khác, chỉ có cô. Anh thấy ánh mắt cô có ý gì, dường như đang đánh cược cô có thể đi qua đấy hay không.Khương Từ do dự trong chốc lát, rốt cuộc vẫn là đi qua, hỏi: “Anh làm sao vậy? Sao lại tới đây khám?”

Thẩm Thính Nam nhìn cô, thực đạm mà nói: “Dạ dày đau.”

Khương Từ sửng sốt, hỏi: “Bác sĩ khám qua chưa?”

Cô vừa dứt lời, Lâm Viễn cầm thuốc từ cửa lấy thuốc bên cạnh đi tới, nhìn thấy Khương Từ, cũng thực ngoài ý muốn, hỏi: “Tiểu Từ tiểu thư, sao cô cũng tới bệnh viện?”

Khương Từ nhìn thấy có Lâm Viễn ở đây, hơi yên tâm một chút, cô khẽ cười, nói: “Không có gì, tôi tới tìm bạn.”

Lâm Viễn “Nga” một tiếng, theo bản năng nhìn thoáng qua Diệp Chiêu bên cạnh Khương Từ.

Thẩm Thính Nam vẫn cứ nhìn Khương Từ, không hề đem Diệp Chiêu nhìn ở trong mắt.