Hoàng thượng buồn bã lại đau xót bước đến ngồi bên giường nhìn tiểu muội muội đáng yêu ngày nào đang tiều tụy đến đáng thương. Y nắm lấy tay nàng, nước mắt cứ thế nhẹ nhàng rơi, một lúc lâu sau lại kh …
Hoàng thượng buồn bã lại đau xót bước đến ngồi bên giường nhìn tiểu muội muội đáng yêu ngày nào đang tiều tụy đến đáng thương. Y nắm lấy tay nàng, nước mắt cứ thế nhẹ nhàng rơi, một lúc lâu sau lại không biết như nào mà ngủ thíp đi.
Bàn tay được hoàng thượng nắm chặt trong lúc hắn ngủ quên mà từ từ buông xuống, hơi thở của tiểu quận chúa cũng đáng trút những hơi cuối cùng, sự lạnh kẽo nơi thân thể lại tỏa ra xung quanh. Nàng kiếp này sống đều vui vẻ chỉ khi chết đi mới biết thế nào là đau thương, là mất mác, là xót xa đau lòng. Nhưng như vậy cũng tốt, coi như kiếp này không uổng công nàng sống đến hôm nay.
Có bắt đầu sẽ có kết thúc, kết thúc này sẽ là một bắt đầu khác. Kết thúc toàn vẹn của người này sẽ là bắt đầu của một câu chuyện chưa được hoàn thiện của người khác. Sinh tử luân hồi, nhân sinh trời định. Không sợ kết thúc hay bắt đầu chỉ sợ việc bắt đầu và kết thúc chẳng mấy khi vui vẻ.
Kiếp này thần hồn của tiểu quận chúa chỉ đến đây nhưng chỉ sợ thân thể này còn phải một phen sử dụng lại để lo toan đất nước, trả nợ nhân tình, hoàn thành nhiệm vụ. Hồn lìa khỏi xác, xác lại nhập hồn, hồn do xác triệu ắc phải một lần chịu kiếp thế thái nhân sinh.