Ngài Chủ Tịch Ác Liệt

6.8/10 trên tổng số 5 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một cô gái có tính cách mạnh mẽ muốn chinh phục một người kiêu ngạo như anh thì phải làm sao? Hắn kiêu ngạo đến độ coi cả thế giới chỉ trong bàn tay của mình, không những th …
Xem Thêm

“Chính vì vậy, học sinh chính là thần tài của chúng ta. Chúng ta có thể quản giáo nhưng tuyệt đối không thể gọi học sinh đi quét dọn, thậm chí cả việc vứt thần tài ra ngoài. Hiểu không?”

Lý luận thương nhân như cậy dĩ nhiên là cô hiểu. Chỉ là hắn đứng gần cô như vậy, từng hơi thở phả vào trán cô, khiến cái đầu kem của cô lập tức tan chảy!

“Cô giáo Từ?” Hắn thình lình nói, đem đống kem sắp tan trở về trạng thái ban đầu.

“Dạ. Cám ơn Chủ tịch đã chỉ bảo.” Từ Đông Thanh mãnh liệt gật đầu, nắm bắt thời cơ nịnh bợ là người thông minh.

Nghĩ đến việc về sau không còn tuyệt chiêu để trừng trị lũ nhóc khó bảo kia, cô cảm thấy trong lòng có chút mất mát.

Điều khiến cô cảm thấy vui mừng chính là, lần này cô hành hạ con cái quý tộc, có khả năng sẽ làm cho trường học tổn thất mấy chục triệu mà cha mẹ học sinh đã quyên góp mà Đồ Phu cũng không tức giận trách mắng cô.

Điều này làm cô thật bất ngờ, khiến cô bắt đầu lạc quan tin tưởng quan hệ sắp tới với Đồ Phu sẽ chuyển biến tốt. Hiện tại chỉ cần một chút thời gian sẽ thay đổi hình tượng xấu của cô trong lòng hắn, lần nữa biến mình trở thành hình tượng thiên sứ thiện lương.

Mặc cô rất gét dáng vẻ lúc nào cũng cao cao tại thượng của hắn, nhưng cô che giấu rất tốt. Nụ cười trên mặt xem ra rất giống thật lòng thành ý, hoàn toàn khiến người khác không thể hoài nghi.

“Phòng làm việc này là cô giúp tôi quét dọn sao?” Hắn nhanh chóng chuyển đề tài, xoay người đánh giá phòng làm việc.

Cô cảm thấy tin đồn quả nhiên rất nhanh đã truyền đến tai hắn.

“Chủ tịch, anh không cần phải cảm ơn tôi, đây là việc tôi phải làm.” Mưu kế được như ý, tâm trạng cô cũng trở nên vô cùng tốt.

Nhìn cô mặt mày hớn hở hài lòng, hắn không tình nguyện thừa nhận, so với tám năm trước cô còn đẹp hơn.

Áo T-shirt, quần jean tùy tiện không che giấu được dáng vẻ mê người và nữ tính của cô. Xem ra chỉ còn đôi mắt trong sáng ngây thơ như một nữ học sinh. Nụ cười cô xinh đẹp khiến hắn cảm thấy khó thở, hạ bộ không tự chủ kéo căng.

Bị cô lay động tâm tình, hắn cảm thấy không vui, thậm chí là tức giận.

“Cô muốn nịnh bợ tôi?” hắn nhếch môi châm chọc.

“Tôi…” cô bị hắn trực tiếp vạch trần hạ nhục, nhất là dáng vẻ khinh miệt của hắn đã làm cho tính tình nóng nảy của cô phát tác.

Cô nhịn được! Cô nhịn được! Từ Đông Thanh hung hăng nhéo đùi mình, miễn cưỡng không bị hắn kích động mà hất cốc nước trên bàn vào mặt hắn.

“Không có, Chủ tịch, tôi chỉ làm việc tôi nên làm thôi.”

Cô vấn kiên trì giữ vững tinh thần từ thiện không có sức thuyết phục một tí nào như Mạnh Lệ Quân, dù sao cô cũng có khoảng cách với Mạnh Lệ Quân mỗi ngày làm một việc thiện rất xa.

“Từ Đông Thanh. Đừng giả bộ. Chúng ta đều biết rõ cô là hạng người gì. Cô không phải là loại người làm việc mà không có mục đích. Nói đi. Mục đích lần này của cô là gì?”

Bị hắn nhìn thấu, Từ Đông Thanh cảm thấy thực sự rất mất mặt – ah, cô không làm đà điểu nữa mà bình thường trở lại, lập tức bày ra vẻ tức giận đối đầu với hắn.

Cô tức giận đỏ mặt nhưng hắn làm như không thấy, tựa như con nhím đang xù gai. Hắn vẫn nghênh ngang khinh thường, căn bản không xem cô ra gì.

Sớm biết thế cô đã không đối đầu với phần tử kiêu ngạo này, tránh bị hắn cười nhạo, hoàn toàn không còn mặt mũi gì nữa.

“Anh phải để tôi nói mấy lần nữa? Tôi chỉ làm những việc nên làm thôi.” Cô xị mặt chống đỡ.

“Cho nên cô không tiếc lấy việc công làm việc tư? Thật phù hợp với cá tính của cô nhỉ?!” nếp nhăn mê người hiện lên khi cười của hắn chỉ làm cho người ta càng cảm thấy đáng gét.

Hỏng bét rồi, cô phát hiện nhất cử nhất động của mình đều bị hắn nhận ra, hoàn toàn k che giấu được.

“Cô có biết tại sao trường học nhận cô vào không?”

“Bởi vì điều kiện của tôi rất ưu tú.” Cô mặt dầy lên tiếng.

Nếu không phải đang đóng vai của kẻ phục thù đen tối, Đồ Tỉ Phu sẽ nhịn không được, bị vẻ mặt của nàng khỉ đít đỏ này gây cười.

“Sai! Là bởi vì tôi!” hắn lạnh lùng khẳng định.

“Anh?” Từ Đông Thanh nhất thời giật mình. “Có ý gì?”

“Không quăng mồi thì làm sao con cá chạch giảo hoạt như cô có thể chui vào lưới được?” Hắn cười, nụ cười âm trầm quái dị.

Thoáng chốc cuối cùng cô cũng phát hiện ra mình thật hồn nhiên ngu ngốc. Con thỏ nhỏ hằng ngày vui mừng ôm củ cà rốt tự cho là mình nhặt được, đột nhiên biết rằng mình đang rơi vào bẫy của kẻ địch.

Điều làm cô tức giận nhất chính là, hắn dùng hình tượng giáo viên, tuy không phải là rất xinh đẹp nhưng cũng coi là thùy mị như cô đem so với hình ảnh con cá chạch. Thật không thể nhịn nổi!

Khổ nỗi cô không những không nhìn kẻ thù với ánh mắt thù hận mà bản thân còn bị chinh phục bởi dáng vẻ đến làm chuyện xấu cũng mê người của hắn?!

“Anh thật độc ác!” Cô thật ra là muốn mắng chính mình đầu óc mụ mẫm.

“Giống nhau. Giống nhau.” Hắn ngửa đầu cười xấu xa.

“Anh hiện tại định làm gì tôi? Đuổi tôi sao?”

Đầu tiên là để cho cô vui vẻ một hồi, sau đó đuổi việc cô một cách nhục nhã. Cô tin tưởng trên thế giới không có cách báo thù nào hoàn mỹ hơn.

“Tại sao tôi phải đuổi việc cô?” hắn giương mày rậm anh tuấn lên. “Cuộc vui bây giờ mới bắt đầu!”

Nghe nói, mèo sinh ra đã có bản tính độc ác tàn nhẫn. Khi nó bắt được con mồi sẽ không lập tức ăn ngay, mà trước tiên phải trêu chọc đùa giỡn nó cho đến lúc nó kiệt sức rồi mới nuốt vào bụng.

Không nghi ngờ chút nào, hắn tuyệt đối chính là con mèo tàn nhẫn đó.

“Tại sao không nói lời nào? Cô sợ sao? Hay là hận không lập tức từ chức, ngay lập tức chạy trốn?” Hắn lộ ra nụ cười châm chọc khıêυ khí©h cô.

“Người nào sợ?” cô ưỡn ngực đầy quyết tâm, dáng vẻ nữ anh hùng không sợ trời không sợ đất. “Ai cũng không thể ngăn cản được tôi quyết tâm dạy học để nềh giáo dục trở nên tốt đẹp.

Cô quyết tâm học theo Hoa Mộc Lan, đấu tranh với chế độ phong kiến truyền thống, đấu tranh với người đàn ông lòng dạ còn hiểm độc hơn Kiệt Trụ (Một vị vua độc ác của Trung Quốc).

Hắn nhìn theo động tác của cô, thấy thấp thoáng hai ngọn núi xinh đẹp trước ngực, kì quái là cô gái với áo T-shirt lại khiến máu hắn sôi trào, cả người nóng lên, hận không thể nhìn thấu lớp vải mỏng này.

“Thế là tốt.” hắn dứt khoát thu hồi ánh mắt, lại phát hiện giọng mình âm trầm cùng bộ vị nào đó ở phía dưới đang căng cứng.

Nếu như hắn cho rằng Từ Đông Thanh cô sẽ giống con chuột cụp đuôi chạy trốn thì hắn hoàn toàn sai.

Trừ khi cô không muốn làm, nếu không thì cô quyết định đời này sẽ ở chỗ này dạy học. dạy đến lúc nếp nhăn trên mặt nhiều đến mức mắt mở không được, xương cốt tơi tả không đứng nổi mới thôi.

“Tôi muốn lên lớp, xin lỗi, tôi không tiếp chuyện với anh được nữa.”

“Cô lại muốn lôi học sinh ra bãi tập hành hạ sao?”

Lời nói giễu cợt vang lên từ sau lưng khiến cô đỏ mặt, rốt cuộc cũng biết hắn hiểu rõ cô như lòng bàn tay.

Nhận thấy việc con tôm nhỏ đối đầu với cá mập lớn là không tự lượng sức mình, cô tức giận đùng đùng chạy ra phòng làm việc.

Nhìn cô khí thế hừng hực rời đi, Đồ Tỉ Phu dáng người cao lớn nằm xuống ghế, cười lạnh.

Hắn cuối cùng cũng đợi được đến ngày này!

Qua nhiều năm như vậy, nhất cử nhất động của cô hắn đều nắm trong lòng bàn tay. Cô thi đại học thất bại, miễn cưỡng học hệ cao đẳng một năm, rồi leo lên trường đại học thứ hai, còn có sau khi tốt nghiệp đi làm giáo viên thực tập…Những chuyện này dường như hắn đều biết tất.

Thậm chí cô có thể dễ dàng vào trung học Đế thánh cũng là do hắn bày mưu tính kế. Nếu không với thành tích của cô, chỉ có thể gắng gượng làm cô giáo mầm non.

Hắn vĩnh viễn không quên được khoảnh khắc mất đi râu bảo bối, đồng thời mất đi mặt mũi và tôn nghiêm, trở thành trò cười trong toàn trường chỉ trong một ngày.

Thêm Bình Luận