Mở đầu
“Đừng chạy!”
“Bắt lấy anh ta, đừng để anh ta chạy thoát!”
Nửa đêm trong ngõ nhỏ, truyền đến từng đợt truy đuổi ồn ào huyên náo.
Một gã đàn ông nhếch nhác chạy vào trong ngõ hẹp, mấy tên đuổi sát ở phía sau to tiếng quát: “ Tiểu tử thối! Đừng chạy, ngươi trốn không thoát đâu”
Không chạy! Không chạy mới là thằng ngu!
Sở Triển Đường đem hết hơi sức mà chạy, khí lạnh gần như tràn hết vào trong phổi của anh ta, quay đầu nhanh chóng liếc mắt thấy sau lưng một đám người đuổi theo sát nút, giống như hung thần trong đêm tối, làm cho người ta không rét mà run.
Quay đầu tiếp tục chạy về phía trước, mặt khác hướng con đường lớn mà chạy, trước mặt bao người, những người này sẽ không làm gì được anh ta!
Mang theo một tia hi vọng, anh ta dùng sức nhấc chân trước chạy như điên, thế nhưng bước chân của bọn người đuổi theo càng ngày càng ngắn, càng ngày càng gần.
Trong lúc bất chợt, một vật nặng đột nhiên nhào đến, đè anh ta ngã xuống đất, toàn thân anh ta đau nhức, chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh sáng trước mắt mà suýt chút nữa đưa tay là chạm được vào.
“Bắt được anh ta rồi!”
Một tiếng hét thô bạo vang lên, mấy người phía sau cũng thở hồng hộc mà chạy đến bên cạnh anh ta.
“Tiểu tử thối, dám chạy trốn khiến đại ca đuổi theo! Ngươi chán sống rồi sao!”
Dứt lời, mấy tên tay đấm chân đá vào người anh ta, dạy dỗ một trận cho hả giận.
“Đủ rồi!”
Một thanh âm lạnh lùng vang lên, bọn chúng lập tức dừng động tác lui sang một bên, nhường chỗ cho một tên áo đen đi tới.
Anh ta đi tới bên cạnh Sở Triển Đường, khóe miệng giơ lên không có ý tốt.
“A Đường, đã lâu không gặp!”
“Mao… Đại ca Mao!” Sở Triển Đường nhịn đau cố hết sức ngẩng đầu lên, giọng nói run rẩy.
“Thì ra là mày còn nhớ rõ tao?” Maori giả vờ giật mình kinh ngạc. “Tao còn tưởng rằng mày hoàn toàn quên đã thiếu tao khoản nợ năm trăm vạn kia!”
“Đại ca Mao, em…em làm sao dám?” Sở Triển Đường vội vàng nở nụ cười lấy lòng từ trên khuôn mặt đầy thâm tím của mình, nịnh nọt giống hệt như con chó Nhật.
“Đại ca, đừng nói nhảm với tên này nhiều như vậy, trực tiếp chặt tay chân anh ta thì hơn!”
Sở Triển Đường vừa nghe, sắc mặt trở nên trắng xanh, sợ tới mức thiếu chút nữa là tè ra quần.
“Mao…Đại ca Mao, chuyện gì cũng từ từ thương lượng!” Mặc dù cả người đau đến mức giống như bị cắt đứt hết gân cốt, nhưng Sở Triển Đường vẫn cắn răng cố gắng quỳ lên cầu xin tha thứ.
“Thương lượng?” Maori chợt thu lại nụ cười, giày da bóng loáng giẫm thẳng lên mặt Sở Triển Đường, đem những vết bầm tím trên mặt anh ta nghiền xuống đất. “ Lần trước đã thương lượng quá kĩ rồi, mới có thể để cho mày lẩn mất không thấy bóng dáng đâu, mày nghĩ rằng lần này tao cũng sẽ dễ dàng bỏ qua cho mày sao?” Ánh mắt lạnh lùng sắc bén của anh ta giống như là muốn chặt Sở Triển Đường làm trăm mảnh.
“Anh hiểu lầm rồi! Đại ca Mao! Em bận rộn kiếm tiền trả nợ, cũng khó trách anh không tìm được em…”.
“Còn muốn lừa tao! Năm đó tao không ra tay thì mày còn không biết ở chỗ nào đâu!” Lực ở trên chân đang giẫm lên mặt tăng thêm.
“Đại ca Mao, tha mạng, em… em biết rõ em sai rồi, anh tạm tha cho em lần này thôi…” Sở Triển Đường không có khí thế cuống quít cầu xin tha thứ.
Nhìn Sở Triển Đường giống như là chuột chạy qua đường một hồi, Maori rốt cuộc cũng buông lỏng chân ra.
Sở Triển Đường cố hết sức đứng dậy, vội vàng bò đến trước mặt anh ta không ngừng dập đầu.
“Cảm ơn Đại ca Mao! Cảm ơn Đại ca Mao!”
“Khoản nợ năm trăm vạn kia, mày phải giải quyết như thế nào!” Đại ca Mao không có ý tốt nhìn chòng chọc anh ta, buồn rười rượi, nụ cười làm cho người ta sởn cả tóc gáy. “Nếu như không có tiền, tao sẽ bắt mày đền cái mạng nhỏ của mình.”
“Có, em có!” không cả kịp lấy hơi, Sở Triển Đường nói liên tục không ngừng: “ Đại ca Mao nên biết, em còn có em gái đang làm người mẫu chứ!”
“Mày muốn bắt em gái tới gán nợ?” Ánh mắt Maori sáng lên, đáy mắt lộ ra một tia thèm thuồng.
Sở Triển Đường sửng sốt một chút, mấy chữ này chui vào lòng của anh ta, giống như Santa đang mê hoặc lấy anh ta…
Đột nhiên, trong đầu Sở Triển Đường hiện lên khuôn mặt điềm tĩnh vô tội của Tiểu Hà, khó mà tin được lòng tốt của anh ta lúc này lại trỗi dậy.
“Không, không phải!” Anh ta vội vàng lắc đầu. “Ý của em là, em có thể đi tìm em gái lấy tiền, nó làm người mẫu chắc kiếm cũng không ít tiền, xin Đại ca Mao cho em thêm một chút thời gian”.
“Mày không phải lại muốn lừa tao nữa đấy chứ?” Maori hung hăng trừng anh ta.
“Không có, em không dám!” Sở Triển Đường rụt cổ lại, sợ hãi giống như cá ma-cà-bông*.
* cá ma-cà-bông: chỉ dân lang thang, bụi đời.
Do dự một hồi, Maori cuối cùng cũng mở miệng.
“Tao cho mày thời gian một tuần, nếu không trả lại tiền, ngươi cứ chờ mà nộp mạng, còn nữa…, đừng nghĩ chạy trốn, nếu không dù chân trời góc biển tao đều sẽ tìm được mày, đem tất cả tay chân của mày chặt đứt!”
Cặp mắt lạnh lùng kia, khiến người Sở Triển Đường thoáng qua một trận rùng mình.
Quẳng lại lời đe dọa, Maori xoay người dời đi, mấy tên đàn em vừa nãy đuổi theo cũng khinh thường bỏ đi, trước khi đi vẫn không quên đạp anh ta mấy cái để xả giận.
Không ngừng ngã xuống đất Sở Triển Đường đau đến nỗi không cách nào nhúc nhích được, thật khó khăn, rốt cuộc nhịn đau từ từ đứng dậy.
“Phỉ! Thật xui xẻo!” Anh ta lau đi máu tươi ở khóe miệng, oán hận mắng chửi vài câu.
Vận khí của anh ta theo ngày thua bạc đó xui xẻo đến bây giờ, trốn hơn một tháng, thế mà vẫn bị bọn họ tìm dược.
Trả tiền? Nói dễ vậy sao?
Anh ta biết, phần lớn tiền của Tiểu Hà đã bị anh ta cầm sạch rồi, đừng nói là năm trăm vạn, e rằng ngay cả năm mươi vạn cũng khó khăn.
Huống chi, lần trước Tiểu Hà đã ra tối hậu thư, từ nay về sau sẽ không cho anh ta thêm một xu.
“Thật là xui xẻo!”
Anh ta tức giận nhổ nước miếng, một cước đem lon nước trên mặt đất đá văng đi, khẽ động vào vết thương trên người, khiến anh ta nhịn đau không được khổ sở quỳ xuống đất.
“Anh không sao chứ?”
Đột nhiên nghe thấy, một giọng nói trầm ấm mà đầy từ tính vâng lên trước mặt Sở Triển Đường.
Anh ta ngẩng đầu lên thì thấy một người đàn ông ăn mặc gọn gàng, trên áo sơ mi màu lam phẳng phiu không có nếp nhăn, áo khoác tây trang cao cấp được ngón trỏ móc ở sau lưng.
“Cần giúp một tay không? Xem ra anh bị thương không nhẹ?” Thấy anh ta không trả lời, người đàn ông lại hỏi lần nữa.
Cách anh ăn mặc, nói năng giống như người của tầng lớp thượng lưu, vào giờ phút này càng hiện ra bản thân mình ti tiện cùng nghèo túng không chịu nổi.
Sở Triển Đường trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn mĩ kia, khóe môi bị rách chảy máu khiến anh ta muốn cười lạnh xem thường một cái cũng không được.
“Không cần mày xen vào việc của người khác!” Anh ta lạnh lùng trả lời.
Giống như không để ý tới sắc mặt khác thường của anh ta, người đàn ông vẫn đưa tay nâng anh ta lên. “Tôi có xe, có muốn tôi đưa anh đi bệnh viện kiểm tra hay không?”
Đúng vậy, anh ta nhất định là có rất nhiều xe nổi tiếng, hoàn toán khác biệt với người muốn móc một đồng từ túi ra cũng khó như anh.
“Không cần, ông đây còn chưa chết, đi bệnh viện cái gì? Mày mau cút đi!” Anh ta không kiên nhẫn nói, quay người lại lập tức đau đến nhe răng trợn mắt.
Nghe anh ta nói như vậy, người đàn ông nhíu mày, cũng không muốn xen vào việc của người khác, xoay người rời đi.
Quay đầu liếc mắt nhìn người đàn ông nhiều chuyện kia, Sở Triển Đường xoay chân đang muốn đi ra ngõ nhỏ, lại đột nhiên phát hiện một cái ví da màu đen đang nằm trên mặt đất.
Mắt thấy người đàn ông đã đi xa, anh ta nhanh chóng nhặt ví da lên, mở ra —— một sấp tiền mặt thật dày, khiến cho hai mắt anh ta tỏa sáng.