Chương 1: vợ ơi anh xin lỗi.
Anh và cô cưới nhau được nửa năm khi ấy cô vẫn là một học sinh còn anh là một tổng tài lạnh lùng. Đối với tất cả mọi người anh vô cùng lạnh lùng nhưng đối với cô anh rất yêu thương và sủng nịnh.!
Hôm nay là ngày cô phải đến trường, cô năm nay đã học lớp 12 rồi nhưng vẫn rất ương bướng và trẻ con. Bỗng nhiên anh bước vào phòng gọi cô một cách ôn nhu:
- Tiểu Hy dậy đi em.
Nghe anh gọi mình như thế cô lại bướng bỉnh đáp:
- Ưʍ. Em còn muốn ngủ cơ mà.
Anh cười nhẹ rồi bước tới giường hôn lên đôi môi nhỏ đang chu kia. Anh nói:
-Ngoan dậy đi nào, chiều anh mua snack cho em ăn.
Nghe tới snack thì cô rất vui nga vội vàng ngồi dậy hỏi:
-Thật không?
-Thật mà.
Cô cười tươi như được mùa nói:
-Tiểu Hy rất thương Trọng Huy nha.
Sau đó cô nhanh nhạy chạy vào toilet chuẩn bị rồi đi xuống nhà. Cô vừa bước xuống nhà thì gặp anh đang ngồi xem tivi cô nhanh nhạy chạy vào lòng anh ôm lấy thân hình cao to chắc nịch của anh còn anh thì cũng ôm chầm lấy cô hôn lên tóc cô một cách sủng nịnh, sau đó anh cưng chiều bế cô vào phòng bếp đặt cô ngồi trong lòng mình. Bỗng nhiên ánh mắt cô không vui vội vàng ngước mặt lên hỏi anh:
-Ông xã! Sao hôm nay lại có sữa?
Anh nhíu mày nhìn cô nói:
-Vợ à! Uống sữa nhiều em mới khỏe được.
Cô rơm rớm nước mắt nói:
-Nhưng Hy không thích uống sữa. Ông xã! Đừng bắt em uống mà.
Thấy cô như vậy anh cũng không đành lòng nhưng anh vẫn cương quyết ép cô uống. Anh lạnh lùng nói:
-Không được! Em phải uống sữa. Ngoan đi không được bướng.
Thấy anh dùng thái độ đó với mình cô nức nở nói:
- Huhu anh hết thương em rồi, đó giờ Hy ghét nhất là uống sữa nhưng vẫn ép em còn dùng thái độ đó với em. Em ghét anh lắm.
Nói rồi cô vội vàng chui ra khỏi lòng anh rồi chạy thẳng lên phòng vừa chạy vừa khóc. Anh thấy thế vô cùng hối hận vội đuổi theo cô nhưng lên tới phòng thì cô đã khóa cửa lại rồi. Anh đập cửa nói vọng vào:
-Hy à anh xin lỗi. Anh sai rồi em tha thứ cho anh đi. Anh hứa không bắt em uống sữa nữa mà mau mở cửa cho anh đi mà vợ.
Nhưng đáp lại câu nói của anh cũng chỉ có tiếng khóc thút thít của cô thôi. Anh thở dài không biết làm sao để vợ tha thứ. Anh ngồi ngoài cửa đợi cô sẽ mở cửa cho anh. Anh cũng không quên nói với quản gia xin cho cô nghĩ hôm nay. Tới chiều vẫn không thấy cô ra khỏi phòng anh vô cùng lo lắng không biết cô ở trỏng ra sao rồi. Anh vội kiu quản gia đem chìa khóa dự phòng lên. Khi mở cửa đi vào anh thấy bảo bối của anh đang cuộn tròn người lại ngủ ngon lành nhưng giọt nước mắt cũng đã khô lại. Anh nhẹ nhàng hôn lên má cô rồi mắt rồi mũi. Anh hôn khắp mặt cô làm cô bị anh quấy rối mà nhăn mặt thức dậy.
Lần đầu mình làm nên mong các bạn thông cảm và ủng hộ. Thank. ❤